Vĩnh An Vương phủ.
“Vận khí đưa tới huyỆt Bách Hội, lại đi một chu thiên nữa, thương thế của Tiêu Sắt sẽ khỏi được bảy tám phần, nhưng mấy ngày tới ngươi không thể
động đậy. Nếu bây giờ thu tay lại, Tiêu Sắt ngủ thêm một ngày là không còn vấn đề gì, con cũng không bị ảnh thưởng nhiều.” Cơ Nhược Phong ở
bên cạnh nói với Cơ Tuyết.
Cơ Tuyết hầu như không hề do dự, giơ bàn tay đặt lên lưng Tiêu Sắt. “Con đã quyết định rồi à?” Cơ Nhược Phong nói.
Cơ Tuyết gật đầu: “Đêm nay Tiêu Sắt phải có mặt, toàn bộ Thiên Khải thành này, chỉ hắn mới có thể kết thúc chuyỆn đêm hôm nay!”
Bên ngoài phòng, Lôi Vô Kiệt ôm kiếm đứng nhìn bầu trời, Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương không ngừng đi qua đi lại trong sân. Diệp Nhược Y ngồi trên ghế đá, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào trong phòng.
Bên ngoài vương phủ không ngừng vang lên tiếng kêu la thảm thiết. Còn trong vương phủ lại yên tĩnh tới lạ thường.
“Đột nhiên có cảm giác không có Tiêu Sắt thì chẳng biết nên làm thế nào.” Lôi Vô Kiệt thở dài: “Trước kia luôn chê hắn phiền, thế nhưng bây giờ chỉ cần có hắn, ta cảm thấy chuyỆn này sẽ thành.”
Diệp Nhược Y gật đầu một cái: “Đó mới là Tiêu Sắt, luôn khiến người ta có cảm giác đáng tin cậy.”
“Thật ra muốn thành công cũng có gì khó đâu, ai tới thì chém kẻ đó là được.” Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương dừng bước.
“Vẫn là sư tỷ uy vũ bá đạo, cũng may còn có sư tỷ, nếu không ta đã là người trực tiếp nhất rồi.” Lôi Vô Kiệt nói.
Tư Không Thiên Lạc khẽ cau mày: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang mắng ta.”
Lôi Vô Kiệt cũng nhíu mày, thần sắc thay đổi: “Nhưng bây giờ bên ngoài đã hỗn loạn đến vậy mà chúng ta chỉ có thể ngồi đây khoanh tay nhìn, trong lòng ta thấy rất bất an.”
“Đây là cục diện do Xích Vương bày ra, chờ chúng ta nhập cục. Chúng ta chỉ có ba người, những việc làm được chỉ có hạn. Chúng ta cũng có thể đặt hy vọng vào cấm quân và Đại Lý tự. Trước đây Thiên Khải cũng từng có bạo loạn, lúc đó bọn họ đã nhanh chóng ổn định tình hình. Thiên Khải Diêm La Trầm Hi Đoạt không phải người đơn giản.” Diệp Nhược Y nói.
Lôi Vô Kiệt thở dài: “Chỉ có thể tự an ủi mình như vậy” “Thùng thùng thùng!”
Một hồi gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên, mọi người thầm căng thẳng, Lôi Vô Kiệt rút kiếm bước tới ba bước: “Ai!”
“Thùng thùng thùng.” Chỉ có tiếng gõ cửa âm u đáp lại lời hắn. Diệp Nhược Y lắc đầu: “Đừng mở cửa!”
“Thùng, thùng thùng.” Tiếng gõ cửa càng dồn dập.
Lôi Vô Kiệt múa ra một đóa kiếm hóa: “Xem ra tình hình không đơn giản. Khách tới không phải loại chịu bỏ về.”
“Thùng.” Lại một tiếng gõ cửa.
Sau đó là một tiếng nổ, cánh cửa văng thẳng ra.
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, cau mày nhìn lại nhưng khi thấy được người tới lại không nhịn được kêu lên: “Trầm Hi Đoạt.”
Đại Lý tự khanh Trầm Hi Đoạt xách theo thanh Trảm Tội đao của mình, cứ
thế đứng ở cửa. Sau lưng hắn là vài chuc Đại Lý tự thiếu khanh đang đứng trầm mặc.
Hắn đứng đó, không nói một lời, tạo một cảm giác tĩnh mịch. Trầm Hi Đoạt như đang nhìn về phía Lôi Vô Kiệt, nhưng đôi mắt đã trống rỗng, máu đen từ từ chảy ra.
“Hắn chết rồi.” Diệp Nhược Y chậm rãi nói.
Lôi Vô Kiệt nuốt một ngụm nước miếng: “Mặc dù vừa rồi nghe quản gia nói đã chuẩn bị, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn thấy hơi... sợ. Sư tỷ, tỷ thấy sao?”
Cánh tay cầm thương của Tư Không Thiên Lạc hơi run rẩy, cô lùi lại vài bước: “Ta... hơi sợ.”
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói: “Sư tỷ cũng nói ‘sợ’ cơ à?” “Ta... sợ quỷ.” Tư Không Thiên Lạc run rẩy nói.
Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Những lúc thế này lại đột nhiên thấy nhớ đại sư
huynh. Nếu đại sư huynh ở đây chắc chắn sẽ nói nhân gian chính khí, làm gì có chuyỆn ma quỷ! Đều là phương pháp tà ma, chém một đao là được!”
“Nhưng đại sư huynh không có ở đây.” Diệp Nhược Y bổ sung.
“Vậy chỉ có thể để tên tiểu sư đỆ ta đây làm thay!” Lôi Vô Kiệt cầm Tâm kiếm lao về phía trước.
Đám người chết Đại Lý tự cũng theo Trầm Hi Đoạt lao thẳng vào.
Thân hình Lôi Vô Kiệt nhanh chóng cỡ nào, tung người một cái đã nhảy vào giữa đám người, kiếm lên kiếm xuống, đâm chính xác vào ngực của bọn họ. Chỉ
có thanh Trảm Tội đao của Trầm Hi Đoạt là khó đối phó, một đao chém xuống còn cắt nát ống tay áo của Lôi Vô Kiệt.
“Lại một cái phượng hoàng lửa nữa.” Lôi Vô Kiệt thở dài tiếc nuối, thân thể như ép sát mặt đất,hắn vừa lao tới vừa nhấc kiêm đâm vào ngực Trầm Hi Đoạt. Hắn lui tới bên cạnh Diệp Nhược Y và Tư Không Thiên Lạc, đứng dậy, đưa lưng về phía đám người Đại Lý tự, cười đắc ý: “Quả nhiên là người chết, đầu óc không tốt như khi sống. Đã xong.”
Tư Không Thiên Lạc sắc mặt trắng bỆch: “Ngươi có chắc là xong rồi không?’
Lôi Vô Kiệt quay đầu lại, phát hiện đám người Đại Lý tự vẫn đứng yên ổn ở đó, chỉ có vài tên vô thức sờ vết thương trước ngực, nhưng không gào thét cũng chẳng ngã xuống. Cứ như những vết thương trí mạng mà Lôi Vô Kiệt vừa gây ra chỉ là gãi ngứa cho chúng.”
“Gặp quỷ rồi.” Lôi Vô Kiệt hạ giọng chửi rủa.
Tư Không Thiên Lạc vội vàng la lên: “Bọn nó vốn là quỷ mà.”
Trong lúc hai người nói chuyỆn, đám người Đại Lý tự đã lao thẳng tới. Lôi Vô Kiệt mắng: “Đối thủ giết cũng không chết, phải đánh thế nào? Băm thành thịt nát à?”
Tư Không Thiên Lạc giậm mũi chân, tránh một lưỡi đao chém tới. Mũi thương vòng lại đập vào đầu một tên thiếu khanh. Tư Không Thiên Lạc sợ
hãi nên dùng lực rất lớn, nhát thương này đập nát đầu người kia. Cô nhanh chóng lui lại tránh những thứ dơ bẩn bắn tới, thầm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa là phun ra.
Diệp Nhược Y lấy ra một tấm bùa vàng quỆt một cái lên thân kiếm, thanh kiếm bốc cháy rừng rực. Đám dược nhân kia không biết sợ ngọn lửa hay sợ
đạo kiếm của Diệp Nhược Y nhưng không dám tới gần nữa, lao nhao né tránh.
Vì vậy Lôi Vô Kiệt là đối tượng được đám dược nhân bao vây. Bộ áo đỏ của hắn đã bị chém thành nhiều mảnh. Hắn đành ra tay nặng hơn, xuất kiếm
chặt ngang hông tên dược nhân kia. Nhưng dược nhân kia mất đi nửa người vẫn nắm lấy mắt cá chân của hắn, bị hắn đá vài cái mới buông ra. Hắn nổi giận mắng: “Ta đang nằm mơ à? Ta đang nằm mơ à?”
“Lôi Vô Kiệt!’ Diệp Nhược Y nhìn thi thể nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đột nhiên hiểu ra: “Ngươi thử đập vỡ đầu chúng xem.”
“Kinh quá đi!” Lôi Vô Kiệt bị câu này của Diệp Nhược Y làm cho sợ hết hồn. “Mau lên!” Diệp Nhược Y quát khẽ.
Lôi Vô Kiệt không dám do dự nữa, xuất kiếm đập xuống, não của tên Đại Lý tự thiếu khanh bắn tung khắp bốn phía. Lôi Vô Kiệt cố nén cảm giác kinh tởm trong lòng giậm mũi chân lao qua trên đầu đám dược nhân này.
“Có tác dụng!” Diệp Nhược Y vui vẻ nói: “Có lẽ cũng không cần làm kinh khủng đến vậy. Lôi Vô Kiệt, chém đầu chúng đi.”
“Đắc tội!” Lôi Vô Kiệt hạ xuống đất nhìn Trầm Hi Đoạt trước mặt, nói một lời xin lỗi rồi vung trường kiếm lên.
“Keng.” Nhưng bị Trầm Hi Đoạt vung đao chặn lại.
“Quên mất là võ công của ngươi không tỆ.” Lôi Vô Kiệt ảo não nói, cầm kiếm lui lại ba bước.
Có vẻ bên ngoài lại có một đám dược nhân lao vào, bọn họ ập về phía Lôi Vô Kiệt như thủy triều. Cuối cùng Lôi Vô Kiệt nổi giận, giơ cao trường kiếm lên.
Bình Địa Nhất Thanh Lôi!
Tất cả dược nhân bị chiêu kiếm này ép lui. Lôi Vô Kiệt lại tung người tới, xuất kiếm chém đầu Trầm Hi Đoạt!