Tô Xương Hà thu chưởng ngẩng đầu nhìn về phía Vô Song: “Ngươi định nhúng tay?”
Vô Song cười một tiếng: “Ta và Tô đại thúc coi như từng đồng hành, cùng đi tới Thiên Khải thành, đương nhiên cũng phải cùng nhau rời khỏi Thiên Khải thành. Huống chi ta theo phe Bạch Vương, ngươi là đồng bọn của Xích Vương. Bây giờ rõ ràng các ngươi muốn giết tất cả mọi người để lên làm hoàng đế, ta nhúng tay có gì không bình thường?”
Tô Xương Hà cau mày nói: “Cho nên là ngươi định đánh với ta?”
“Vừa rồi ta đã thấy chưởng pháp của ngươi, trong khoảnh khắc đó ngươi còn mạnh hơn Lạc Thanh Dương trước khi vào Thần Du Huyền Cảnh.
Đánh với ngươi ta cũng chẳng chiếm được lợi thế. Như vậy đi, đường lớn dẫn lên trời, đường khác ở bên cạnh. Ta dẫn người của ta đi, đại gia trường đi tìm Xích Vương điện hạ. Sao nào?” Vô Song đề nghị.
Tô Xương Hà cau mày suy nghĩ một lúc, quan sát cẩn thận Vô Song, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Thiếu chút nữa thì mắc bẫy của ngươi.”
Vô Song kinh ngạc, phi kiếm trong hộp ngâm vang.
Tô Xương Hà đột nhiên bộc phát, tung người nhảy tới trước mặt Vô Song, xuất quyền đánh xuống, đập tan mái hiên dưới chân Vô Song. Vô Song cầm hộp kiếm nhanh chóng lùi lại, một tay kéo cổ áo của Tô Mộ Vũ, một tay nhấc hộp kiếm tiếp tục thối lui.
Sáu thanh phi kiếm đồng thời bắn tới lưng Tô Xương Hà nhưng bị Tô Xương Hà xuất chưởng đánh văng về hộp kiếm.
Tiếng ngâm chợt ngừng, phi kiếm trong hộp trở nên yên tĩnh lạ thường.
Sắc mặt Vô Song tái nhợt, cánh tay run rẩy.
“Xem ra thương tích Lạc Thanh Dương gây ra cho ngươi còn nặng trong tưởng tượng.” Tô Xương Hà cười lạnh nói: “Ngươi bây giờ thậm chí không thể gọi được mười hai thanh phi kiếm, càng không nói tới Đại Minh Chu Tước. Ngươi lấy gì mà đòi nói điều kiện với ta?”
Tô Mộ Vũ hạ giọng nói: “Vô Song, ngươi đi trước đi, không cần để ý tới ta.”
“Tô đại thúc, ngươi là sát thủ nhưng lời nói của ngươi bây giờ chẳng khác nào đỆ tử danh môn chính phái. Ngươi đi trước đi, không cần để ý tới ta!
Tô đại thúc, ngươi cứ nghỉ ngơi đi!” Vô Song cười nói.
Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Bây giờ không phải lúc đùa, hắn đã nổi sát tâm, ngươi không đi, cả hai ta đều sẽ chết ở đây.”
“Xì, Vô Song ta dù sao cũng là Tiểu Kiếm Tiên, tuổi còn trẻ đã chết ở đây ư? Không chết!’ Vô Song cả giận nói: “ Cùng lắm thì liều mạng.”
“Tô Xương Hà.” Một giọng nói non nớt đột nhiên ngắt lời bọn họ. Ngay cả Tô Xương Hà đang từ từ đi tới cũng dừng bước.
Một đứa bé cõng rương sách, một thiếu niên cầm đạo kiếm. “Đây chính là Tô Xương Hà.” Thiếu niên chậm rãi nói.
Đứa bé cõng rương sách gật đầu: “Chính là Tô Xương Hà đã giết sư phụ của chúng ta.”
Núi Thanh Thành, Phi Hiên, Lý Phàm Tùng.
Con ngươi Tô Xương Hà co chặt: “Các ngươi là hai tên đỆ tử của Triệu Ngọc Chân?”
Vô Song vỗ vai Tô Mộ Vũ một cái: “Tô đại thúc, chúng ta được cứu rồi.”
Tô Mộ Vũ giơ tay điểm vài đại huyỆt trên người rồi lấy Kim Sang dược từ
trong ngực ra rắc lên vết thương, tạm thời kìm hãm thương thế. Hắn bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải vừa rồi ngươi còn ra vẻ mình sẽ làm được cơ mà, sao bây giờ lại thành ra gặp đại nạn nhưng được người ta cứu thế? Đúng là ô danh Tiểu Kiếm Tiên.”
“Đại thúc, ngươi chết đến nơi rồi còn đi chế giễu người khác, ta còn tưởng ngươi là tảng đá.” Vô Song trêu chọc lại.
Tô Mộ Vũ cười khổ: “Còn chưa được cứu, hai người bọn họ có phải đối thủ của Tô Xương Hà không?”
Phi Hiên vẽ một phù triện trước mặt, phù triện lóe sáng rồi tiêu tán. Tiếp đó trong tay Phi Hiên đột nhiên vang lên tiếng sử tử gầm.
Chỉ thấy một ảo ảnh sư tử cao bằng hai người đột nhiên xuất hiện. Thái Ất Sư Tử quyết!
“Đi!” Phi Hiên vung tay, ảo ảnh sư tử lao thẳng về phía Tô Xương Hà.
Lý Phàm Tùng cũng tung người nhảy tới, trường kiếm trong tay vẽ thành một vỆt sáng xanh.
“Danh kiếm hạng sáu thiên hạ, Thanh Tiêu.” Ánh mắt Vô Song lóe lên vẻ thán phục.
Lý Phàm Tùng đâm ra một kiếm, đột nhiên huyễn hóa thành mười kiếm, lại thành trăm kiếm ngàn kiếm đâm về phía Tô Xương Hà.
Núi Thanh Thành, người thừa kế đạo pháp chí tôn Phi Hiên, người thừa kế kiếm pháp tuyỆt thế Lý Phàm Tùng, sau khi tự khổ tu, lần đầu thật sự liên thủ! Sấm sét nổi lên trên bầu trời.
Trong chớp mắt đó, Tô Xương Hà bỗng thấy một ảo giác, Triệu Ngọc Chân đã chết đi như sống lại, hơn nữa còn đứng trước mặt mình thi triển kiếm thuật tuyỆt thế và đạo pháp thông thiên!
“Phá!’ Tô Xương Hà gầm lớn, xuất chưởng đẩy ra.
Vô Song cười một tiếng: “Xem ra ngươi cũng chẳng thoải mái như trong tưởng tượng.”
Vừa rồi Tô Xương Hà nhập Thần Du trong một chớp mắt, đánh bại chiêu kiếm chân chính của Tô Mộ Vũ. Nhưng chớp mắt đó vẫn gây ra cắn trả
nhất định đối với hắn. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên liên thủ có lẽ sẽ giết chết được hắn. Tô Mộ Vũ vô thức giơ tay định cầm kiếm nhưng lại phát hiện tất cả kiếm đều đã bị gãy nát.
Cách đó không xa, trên mái hiên, một người hạ xuống lạnh lùng nhìn sang phía này.
Xích Vương phủ.
Minh Hầu và Vô Thiền cuối cùng cũng bước chân vào sân sau.
Thời khắc này Xích Vương phủ hoàn toàn khác hẳn so với Thiên Khải thành ở bên ngoài. Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức kinh khủng. Thân
binh trong phủ tụ tập ở sân trước như đang đợi được ra lỆnh. Còn Minh Hầu và Vô Thiền lặng lẽ lẻn vào sân sau.
Minh Hầu quan sát tình cảnh xung quanh, nhíu mày một cái: “Ta từng tới nơi này.”
Vô Thiền kinh ngạc: “Như vậy rất có thể NguyỆt Cơ và Vô Tâm đang ở đay thật.”
“Đương nhiên ngươi từng tới đây.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Quỷ
Y sắc mặt tái nhợt đi vào trong sân nhìn hai người bọn họ: “Minh Hầu, đã lâu không gặp.”
Minh Hầu nhìn hắn, lắc đầu: “Ta không nhận ra ngươi.”
“Ta rất bất ngờ, ngươi đã khôi phục trí nhớ. Tuy ngươi không tính là tác phẩm hoàn mỹ nhưng dù sao cũng là món quà đầu tiên ta dâng lên cho Xích Vương điện hạ. Nhưng không sao, bây giờ ta đã mạnh hơn lúc đó, ta có thể khiến ngươi tốt hơn.” Dạ Nha mỉm cười giơ tay với Minh Hầu.
“Xem ra lúc trước chính hắn đã biến ngươi thành như vậy.” Vô Thiền trầm giọng nói.
Minh Hầu cắm thanh đao lớn trong tay xuống đất: “NguyỆt Cơ đang ở đâu?”
“NguyỆt Cơ.” Dạ Nha gọi khẽ.
Một cô gái xinh đẹp như vầng trăng bước từ trong phòng ra, người mặc áo tím, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt trống rỗng, dường như đã mất đi thần trí.
“Ta chỉ có thể biến cô ta thành như vậy, đúng là đáng tiếc.” Dạ Nha nhếch miệng cười với Minh Hầu. “Nhưng ngươi yên tâm, cô ta là nữ nhân mà Xích Vương điện hạ coi trọng. Cô ta sống ở chỗ ta cũng rất tốt.”
“Ngươi!’ Minh Hầu gầm lên một tiếng, rút đao lao thẳng tới, chém về phía Dạ Nha.
Dạ Nha không ngẩng đầu lên, kéo NguyỆt Cơ lui về phía sau một bước. Bốn người áo tím cầm binh khí khác nhau đao thương kiếm kích lao từ trong nhà ra. Tên cầm thương lên đầu, xuất thương đánh lui Minh Hầu.
Dạ Nha nhìn bốn người này, ánh mắt đầy thỏa mãn: “Tiêu Sắt có bốn tên bảo vỆ của hắn, cho nên ta cũng làm bốn tên cho mình. Bọn chúng rất hoàn hảo, ít nhất cũng hoàn hảo hơn Minh Hầu nhà ngươi.”