“Phía nam thành có cháy, một đám người không biết từ đâu chui ra bắt đầu đốt giết cướp bóc!”
“Phía bắc thành cũng có kẻ phát động bạo loạn, phủ doãn Kinh Triệu đã phái người trấn áp nhưng không thể khống chế được!”
“Phía tây thành, xưởng pháo hoa bị kẻ khác đốt cháy, bách tính xung quanh đang bỏ chạy tán loạn!”
Từng tin tức kinh người đưa vào Vĩnh An Vương phủ.
Cơ Tuyết và Cơ Nhược Phong đang trong phòng chữa thương cho Tiêu Sắt, những người khác chờ ở phòng ngoài, nghe quản gia đưa từng tin tức tới.
Diệp Nhược Y cau mày nói: “Đây là mưu kế gây loạn!”
“Xích Vương Tiêu Vũ hay Bạch Vương Tiêu Sùng, ai đang mưu toan trong chuyỆn này?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Diệp Nhược Y trầm ngâm: “Cô Kiếm Tiên vào kinh, Minh Đức Đế băng hà, bạo loạn nổi lên khắp bốn phía Thiên Khải thành, chuyỆn này chắc chắn là Tiêu Vũ làm!”
“Trong hoàng cung... trong hoàng cung có tin tức đưa tới!” Quản gia lảo đảo chạy từ ngoài vào.
“Nói đi!” Diệp Nhược Y tiến tới đỡ hắn.
“BỆ hạ, bỆ hạ không chết. Hơn nữa bỆ hạ cũng không bị chiêu kiếm đó làm bị thương, quốc sư đã ra tay cản thanh kiếm đó lại. BỆ hạ trúng kịch độc!
Bây giờ tiểu thần y Hoa Cẩm vẫn đang cứu chữa!” Quản gia vội vàng la lên.
Diệp Nhược Y buông tay quản gia, thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi, cục diện còn chưa tới mức không thể vãn hồi.”
“Diệp cô nương đừng nói mò, bây giờ ngoài kia Thiên Khải thành đã rối loạn cả rồi!” Quản gia lau mồ hôi nói.
“Cấm quân đâu? Đại Lý tự đâu?” Diệp Nhược Y hỏi.
“Một nửa cấm quân bị bắt ở lại trong hoàng cung không được ra, nói là sợ
thích khách hành thích lần nữa. Bây giờ họ đã bảo vỆ tầng tầng lớp lớp quanh Thái An điện. Số cấm quân còn lại đang được Lê đô thống dẫn tới trong thành dẹp loạn, nhưng có một loạt cao thủ giang hồ không biết từ
đâu chạy ra, chuyên giết cấm quân!” Quản gia trả lời.
“Là đám Ám Hà còn ẩn thân tại Thiên Khải thành và tử sĩ của Xích Vương.” Diệp Nhược Y cau mày nói.
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Diệp Nhược Y trầm ngâm trong chốc lát: “Bảo vỆ Vĩnh An Vương phủ, không cho ai vào, cũng không ai được ra!”
“Chúng ta không ra à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Diệp Nhược Y lắc đầu nói: “Yên tâm đi, chúng ta không ra nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến cửa!”
Bạch Vương phủ.
Tiêu Sùng thở dài một tiếng, vui vẻ nói: “Phụ hoàng không chết!”
“Bây giờ tạm thời không bàn chuyỆn Minh Đức Đế có chết hay không, toàn bộ Thiên Khải thành đều tin bỆ hạ đã chết. Bây giờ bạo loạn nổi lên khắp bốn phía trong thành, chắc chắn là Tiêu Vũ gây ra. Nhưng ta không hiểu, vì sao hắn lại làm vậy?”
“Những kẻ không nên sống tiếp đều sẽ chết trong trận phản loạn này, Lạc Thành quân trấn thủ phương bắc đang lên đường trở về. Đến lúc đó ta sẽ
lên ngôi, ngươi sẽ là thủ tọa Thái Y viện.” Tiêu Vũ vỗ vai Dạ Nha: “Nhưng ta vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc nên gán tội gây ra trận hỗn loạn này cho Tiêu Sắt thì hơn, hay cho Tiêu Sùng thì hơn?”
Dạ Nha cười một tiếng, gương mặt tái nhợt lộ vẻ kích động hiếm thấy:
“Thủ tọa Thái Y viện? Vương gia không cần cho ta hư danh như vậy, sau ngày hôm nay toàn bộ thiên hạ đều biết ta đã trở về. Cứ gán tội danh đó cho ta, Quỷ Y Dạ Nha ta phải biến Thiên Khải thành này thành Tu La địa ngục!”
Dạ Nha vừa nói xong, vô số con sâu bò từ trong nhà ra. Chúng cực kỳ nhỏ bé, nhanh chóng tản ra, biến mất trong đêm tối.
Tiêu Vũ nhấc chân tránh đám côn trùng kia, vừa sợ hãi lại vừa vui mừng: “Đây là dược cổ mà Dạ Nha tiên sinh nói đấy à?”
Dạ Nha nói: “Đúng, cánh cửa địa ngục của Thiên Khải thành đã mở!” Trong hoàng cung.
Mộc Xuân Phong đang không ngừng lấy dược liệu quý giá ra khỏi hòm thuốc, cố gắng áp chế độc trên người Minh Đức Đế.
Lan NguyỆt Hầu ở bên cạnh vạn phần lo lắng: “Mộc Xuân Phong, ngươi có làm được không?”
Trong lòng Mộc Xuân Phong cũng hết sức lo lắng, không nhịn rốt cuộc rơi nước mắt, hắn dập tay vào thành giường, lắc đầu nói: “Ta không chữa được, ta không chữa được!”
“Để ta.” Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Lan NguyỆt Hầu và Mộc Xuân Phong kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Cẩm đã đứng lên, ánh mắt đầy kiên định. Cô cầm hòm thuốc lên, nhanh
chóng lấy dược liệu mình muốn ra, vung tay lên, một hàng châm bạc trải ra trước mặt cô.
“Ta là truyền nhân chính thống của Dược Vương cốc, làm sao lại bại dưới tay một kẻ bị đuổi ra khỏi sư môn được?”
Hoa Cẩm lại vung tay, mười hai mũi châm bạc lại cắm vào người Minh Đức Đế. Sắc mặt Minh Đức Đế vốn tái nhợt đã thoáng hòa hoãn hơn. Hoa Cẩm quay sang nói với Lan NguyỆt Hầu: “Yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ cứu được mạng của bỆ hạ.”
Lan NguyỆt Hầu nhìn ánh mắt của Hoa Cẩm, trong lòng lập tức trấn tĩnh:
“Vậy xin phiền thần y. Làm ơn giữ tính mạng cho bỆ hạ.” Sau đó hắn do dự một chút, lại cúi người, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói:
“Cho dù thần y không chữa được cũng làm ơn để bỆ hạ sống qua tối hôm nay.”
Hoa Cẩm kinh ngạc, câu này rõ ràng là đại nghịch bất đạo. Cô quay đầu sang nhìn Lan NguyỆt Hầu nhưng thấy ánh mắt thỉnh cầu của hắn, do dự
một chút rồi gật đầu nói: “Được.”
Lan NguyỆt Hầu vỗ vai Hoa Cẩm một cái, đứng dậy đi ra ngoài cửa, thấy Lê Trường Thanh người đầy vết máu trở về.
“Lê thống lĩnh, bên ngoài xảy ra chuyỆn gì?” Lan NguyỆt Hầu hỏi.
“Loạn rồi, loạn rồi, loạn hết rồi! Bây giờ Thiên Khải thành khắp nơi là giết người phóng hỏa, đã điên hết rồi!” Lê Trường Thanh vội vàng la lên:
“Tuyên Phi nương nương cũng điên rồi!”
Lan NguyỆt Hầu kinh ngạc: “Tuyên Phi nương nương làm sao?”
“Cô ta ra khỏi cung, còn mang Lạc Thanh Dương đã bị thương đi!” Lê Trường Thanh cả giận nói: “Hầu gia, chắc chắn bạo loạn ở Thiên Khải thành lần này là âm mưu của ai đó. Ta cần mang một số cấm quân đi.”
“Để tất cả Hổ Bí lang và một ngàn cấm quân ở lại! Cố gắng qua đêm nay, ngày mai bỆ hạ sẽ tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta tính sổ một phen!” Lan NguyỆt Hầu trầm giọng nói.
“Trong cung xin kính nhờ hầu gia!” Lê Trường Thanh chắp tay, xoay người, vung tay lên, dẫn cấm quân lao ra ngoài cung.
Lan NguyỆt Hầu nhìn Lê Trường Thanh đi khỏi, thở dài một tiếng: “Cuối cùng vẫn phải tới nước này.”
“Chết tiệt!” Trầm Hi Đoạt vung Trảm Tội đao lên, đánh lui đao khách áo đen trước mặt: “Vì sao lại có nhiều cao thủ giang hồ ẩn nấp trong đám bạo dân như vậy!”
“Đại nhân! Phía tây thành cũng có người đang phóng hỏa!” Một thiếu khanh tiến tới nói.
“Đây là âm mưu gây loạn.” Trầm Hi Đoạt lau vết máu trên người: “Các huynh đỆ, chúng ta đang làm một vụ cực lớn! Kẻ chúng ta muốn bắt có thể
là kẻ cùng hung cực ác âm mưu phản loạn!” “Đại... đại nhân!” Một người hoảng sợ kêu.
Trầm Hi Đoạt nổi giận: “Kêu cái gì mà kêu! Thế này thôi mà đã sợ à? Đừng làm mất mặt người của Đại Lý tự!”
Tên thiếu khanh kia chỉ về phía trước, cánh tay run lẩy bẩy: “Bên kia có người chết... có người chết đứng dậy!”