Cơ Nhược Phong vừa dứt lời, trên vạt áo của Lạc Thanh Dương đã xuất hiện một điểm đỏ.

Điểm đỏ này nhanh chóng lan ra khắp ngực. Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Hắn bị thương rồi.”

Cơ Tuyết xiết chặt Vân Khởi côn: “Cho dù hắn đã bị thương, lúc này có giết một hai người trong chúng ta cũng không phải việc khó gì.”

Lạc Thanh Dương cúi đầu nhìn vết máu trên ngực, không tiếp tục đi tới, khẽ cau mày như đang suy tư chuyỆn gì.

“Chết tiệt.” Tiêu Vũ quát khẽ: “Vô Tâm.”

Vô Tâm mặc quần áo đen luôn náu mình trong bóng tối bước ra. “Rời khỏi đây.” Tiêu Vũ xoay người, dẫn mọi người lặng lẽ đi khỏi.

Nhan Chiến Thiên phát hiện ra động tĩnh sau lưng, nói: “Bọn chúng đi rồi.”

Tạ Tuyên cau mày: “Lạc Thanh Dương chưa chắc đã bại, sao bọn chúng lại đi vội như vậy?”

“Bây giờ đúng là ngươi có thể liều chết tái chiến, sẽ có ít nhất một nửa trong số chúng ta chết ở đây.” Tiêu Sắt chống kiếm miễn cưỡng đứng dậy.

“Nhưng thương thế của ngươi sẽ khiến ngươi không thể làm được chuyỆn ngươi muốn làm nhất. Bây giờ ngươi phải lựa chọn! Cô Kiếm Tiên!”

Lạc Thanh Dương ngẩng đầu, nhẹ nhàng giơ kiếm.

“Cẩn thận!” Tư Không Thiên Lạc lập tức cầm thương che trước mặt Tiêu Sắt.

Lạc Thanh Dương đột nhiên quay người về phía cửa cung, cầm Cửu Ca kiếm trong tay ném ra.

“Ngắn hắn lại!” Lê Trường Thanh quát lớn, rút trường đao ra. Cửu Ca kiếm bay qua.

Đao gãy!

Hổ Bí lang đồng thời rút đao.

Nhưng Cửu Ca kiếm đi qua nơi nào là người ngã ngựa đổ, đao kiếm gãy nát. Cửu Ca kiếm tiến thẳng vào trong cung.

Tuyên Phi nương nương cởi bộ hoa phục trên người, đổi một bộ áo trắng nhẹ nhàng. Cô xoa đầu tiểu cung nữ theo hầu bên cạnh: “Ta đi đây, ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Cung nữ sợ tới mức quỳ sụp xuống đất: “Nương nương, người định đi đâu?”

Tuyên Phi nương nương mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Đi tới nơi không có tường rào hoàng cung.”

Cung nữ khóc lóc: “Nương nương đừng đùa với nô tì...”

Tuyên Phi nương nương thở dài, giơ tay búng nhẹ lên trán cung nữ. Tiểu cung nữ kia hôn mê bất tỉnh, cô xoay người bước ra ngoài cửa cung.

Đại tổng quản Cẩn Tuyên mặc mãng bào màu tím xoay người, khẽ nói: “Nương nương định đi đâu?”

“Ta định đi đâu còn cần báo cho đại tổng quản à?” Tuyên Phi nương nương mỉm cười yêu kiều.

Đại tổng quản Cẩn Tuyên phe phẩy ống tay áo: “Đương nhiên không cần, nhưng bây giờ bên ngoài cung đang rất nguy hiểm, tốt nhất nương nương đừng

đi. BỆ hạ không muốn nương nương đi khỏi, Xích Vương điện hạ cũng vậy.”

“Nếu ta nhất quyết muốn đi thì sao?” Tuyên Phi nương nương cười một tiếng, rung ống tay áo, ba mũi châm bạc bay về phía Cẩn Tuyên.

Cẩn Tuyên giơ ngón tay búng một cái, ba mũi châm bạc gãy làm đôi rơi xuống đất. Hắn lắc đầu: “Mời nương nương về đi. Cẩn Tuyên biết võ công của nương nương rất giỏi, nhưng, chỉ cần Cẩn Tuyên còn ở đây, nương nương không ra được ngoài cửa cung.”

“Hư Hoài công.” Tuyên Phi nương nương thu lại nụ cười nhưng vẫn không lùi lại.

Đột nhiên một tiếng kiếm ngâm vang lên, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ

thấy một thanh trường kiếm xé tan không gian, đâm thẳng về phía Bình Thanh điện!

Thanh kiếm đó dài tới kỳ lạ, cho dù chưa từng thấy nó nhưng cũng nghe tới tên nó.”

‘‘Cửu Ca!’‘

“Sư huynh.” Tuyên Phi nương nương nhíu mày, nhân lúc ánh mắt của Cẩn Tuyên đang tập trung trên thanh kiếm, lập tức tung người nhảy về phía cửa cung.

Cẩn Tuyên lập tức phản ứng lại, xuất chưởng đánh ra, nhưng Tuyên Phi hoàn toàn không quay đầu lại, chẳng hề để ý tới chưởng phong mạnh mẽ

đánh tới sau lưng. Cẩn Tuyên không ngờ Tuyên Phi nương nương lại quyết liệt như vậy, lại sợ mình lỡ tay làm cô bị thương. Hắn lập tức thu chưởng, chửi thầm trong lòng một kiếm rồi quay đầu lại nhìn. Thanh kiếm lúc nãy đã tới trước Bình Thanh điện.

Lan NguyỆt Hầu xiết chặt trường đao trong tay. Hắn chỉ có một cơ hội.

Hắn khổ tu Cuồng Đao đã hai mươi năm, lần này hắn phải dùng đao chiêu mạnh nhất.

Nhưng đao mạnh nhất đó có ngăn được một kiếm mênh mông như trời cao của Kiếm Tiên không?

Rút đao!

Lan NguyỆt Hầu tung người nhảy lên. Sau đó bị đánh xuống.

Trường đao rơi xuống đất.

Lan NguyỆt Hầu cũng ngã lăn dưới đất, nhìn thế tới của trường kiếm Cửu Ca không hề suy giảm, cả giận nói: “Không!”

“Bát Quái!” Một giọng nói đột nhiên vang lên như sấm trong đại điện. Chỉ thấy Tề Thiên Trần mặc đạo bào thiên sư đột nhiên xuất hiện ở đó. Hắn vẫy phất trần, tay phải chậm rãi đẩy ta, một hình bát quái khổng lồ xuất hiện tại đó.

Cửu Ca kiếm đánh lên luồng khí hình bất quái, cuối cùng cũng ngừng lại.

“Về cho ta!” Tề Thiên Trần vẫy phất trần, đánh văng thanh kiếm Cửu Ca ra ngoài.”

Nhưng chỉ trong chớp mắt, phất trần tan thành tro bụi, Tề Thiên Trần lập tức già đi, nôn ra ba ngụm máu tươi, quỳ sụp xuống đất.

Còn trong Bình Thanh điện, Minh Đức Đế cũng ngồi từ trên giường dậy, nôn ra một ngụm máu đen!

Thái giám ở bên cạnh thấy vậy lập tức chạy tới, đẩy cửa đại điện hét lớn: “BỆ hạ bị hành thích, băng hà!”

“BỆ hạ bị hành thích, băng hà!” “BỆ hạ bị hành thích, băng hà!”

Tin tức nhanh chóng lan truyền trong hoàng cung.

Lan NguyỆt Hầu đứng dậy, lao thẳng vào trong đại điện.

Chỉ thấy Mộc Xuân Phong và Hoa Cẩm đang hoảng hốt hành châm cho Minh Đức Đế.

“Đã xảy ra chuyỆn gì! Đã xảy ra chuyỆn gì! Vì sao lại như vậy?” Hoa Cẩm hoảng loạn nói.

Mộc Xuân Phong ấn cánh tay run rẩy của Hoa Cẩm xuống:”Sư phụ, đừng rối!”

Lan NguyỆt Hầu lao tới trước giường bỆnh, vội vàng la lên: “BỆ hạ băng hà rồi?”

“Còn chưa, còn chưa.” Mộc Xuân Phong đặt tay lên vài đại mạch của Minh Đức Đế. “Vẫn còn một hơi thở cuối cùng.”

Lan NguyỆt Hầu khẽ thở phào, lại hỏi: “Vì sao lại như vậy, bị kiếm đả thương à?”

“Kiếm đả thương?” Mộc Xuân Phong không hiểu, lấy một mũi châm bạc trên người Minh Đức Đế ra, chỉ thấy châm bạc đã hóa thành màu đen kịt, trả lời: “Là trúng độc.”

Hoa Cẩm chợt ngẩng đầu lên: “Ta hiểu rồi ta hiểu rồi. Hắn đã tính trước ta sẽ chữa như vậy? Hắn đang chờ ta sẽ chữa như vậy! Hắn muốn hoàng đế

bỆ hạ chết, hắn muốn hoàng đế bỆ hạ chết vào lúc này!”

Mộc Xuân Phong ấn tay Hoa Cẩm xuống: “Sư phụ, chúng ta còn chưa thua! BỆ hạ vẫn còn một hơi thở, chúng ta còn cơ hội.”

Ánh mắt Hoa Cẩm hoảng loạn: “Không còn cơ hội, không còn cơ hội nữa rồi.”

“Sư phụ, người không chữa, để ta chữa.” Mộc Xuân Phong lập tức mở hòm thuốc ra nhìn những dược liệu quý giá bên trong, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên làm thế nào.

Lúc này Lan NguyỆt Hầu đột nhiên đứng dậy, nhìn tên thái giám đầu tiên chạy ra cửa thông báo, lạnh giọng nói: “Là ai bảo ngươi làm vậy?”

Thái giám kia run rẩy lui lại vài bước: “Ta... Ta đâu có!”

Lan NguyỆt Hầu vung trường đao, một đao chặt đầu hắn xuống. Hắn kéo một thị vỆ bên cạnh: “Ngươi, lập tức ra ngoài nói với tất cả mọi người! BỆ

hạ còn chưa chết!”

“Vâng! Vâng!” Thị vỆ kia lập tức tông cửa xông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play