Bắc Ly tập kiếm, Nam Quyết ưa đao.
Đây từng là câu đùa của thành chủ Tuyết NguyỆt thành Lý Trường Sinh. Trong lòng mỗi thiếu niên Bắc Ly đều có một mộng tưởng kiếm khách. Có ai không muốn mặc một bộ áo trắng, cầm kiếm đi khắp giang hồ?
Tiêu Sắt cũng từng có ước mơ như vậy.
“Sư phụ, ngoại trừ côn pháp, ta có thể luyỆn kiếm không?” Tiêu Sắt từng hỏi Cơ Nhược Phong như vậy.
Cơ Nhược Phong mỉm cười cầm Vô Cực côn lên gõ đầu hắn một cái: “Sao vậy, ngươi cũng muốn luyỆn kiếm?”
Tiêu Sắt lúc đó chỉ là một cậu bé, gật đầu một cái: “Tuy ta cũng rất thích côn pháp nhưng hình như những cao thủ tuyỆt thế trong tiểu thuyết đều là kiếm khách.”
“Con muốn tập kiếm cũng được, nhưng ta không thể dạy con.” Cơ Nhược Phong lắc đầu.
“Vì sao? Chẳng phải sư phụ tinh thông võ học trong thiên hạ à? Chẳng lẽ lại không biết kiếm pháp?” Tiêu Sắt hỏi.
“Không, chỉ có điều nếu con muốn học kiếm vậy không nên do ta dạy.” Cơ
Nhược Phong nhìn lên trời: “Người của Tiêu gia, tự có kiếm pháp của Tiêu gia.”
Ngày hôm sau, Cơ Nhược Phong không đến mà Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong mặc chiến giáp đi tới. Hắn nhìn Tiêu Sắt: “Nghe sư phụ con nói con muốn học kiếm?”
Tiêu Sắt cả kinh: “Hoàng thúc định dạy con à?”
“Con có biết không, tổ tiên khai quốc của chúng ta, Tiêu Nghị có sư phụ là Kiếm Tiên Mạc Bạch? Muốn học kiếm, chúng ta cần gì học từ kẻ khác?”
Tiêu Nhược Phong rút trường kiếm bên hông ra. “Hôm nay ta truyền cho con môn kiếm pháp này.”
“Kiếm pháp tên, Liệt Quốc.”
Tiêu Sắt đột nhiên mở mắt ra, vạt áo trên người đã ướt sũng. Hắn nhìn chín thanh kiếm trong phòng, bò từ trên giường xuống, giơ tay vuốt ve thân kiếm.
“Kiếm ơi kiếm.” Tiêu Sắt khẽ gọi.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng búng ra, một thanh kiếm đã rời vỏ, hắn vung lên, cửa phòng đột nhiên ở ra.
Cơ Tuyết tóc trắng đang đứng ở đó.
“Cô đến rồi.” Tiêu Sắt thu kiếm.
Cơ Tuyết nhìn đống kiếm trong phòng, cau mày: “Quả nhiên ngươi định tự ra tay. Đã bao năm rồi ngươi không dùng kiếm?”
“Không dùng kiếm là vì không tìm được thanh kiếm nào thuận tay.” Tiêu Sắt nói.
Cơ Tuyết rút thanh Phong Xuy Tuyết ra: “Kiếm của Thi Tiên, sâu xa ưu mỹ, chỉ tiếc là, ngươi có thuận tay với mấy thanh kiếm này không?”
“Không thuận tay nhưng cũng không kém mấy. Toàn bộ Thiên Khải thành chỉ có những thanh này là tốt nhất, ta cũng muốn mượn Động Thiên Sơn của Mộc Xuân Phong, đó mới là thích hợp nhất.” Tiêu Sắt thở dài nói:
“Nhưng kiếm đã có chủ nhân, người khác mà dùng sẽ không thuận tay.” “Thích hợp nhất không phải Động Thiên Sơn mà là thanh kiếm khác.” Cơ Tuyết nói đầy ẩn ý.
“Đó là kiếm của thiên tử, của đứa con do ông trời chọn lựa. Còn ta không phải là thiên tử.” Tiêu Sắt nghiêm nghị nói.
“Cái gọi là thiên tử, là đứa con do trời chọn! Trời chọn! Ngươi không quyết định được.” Cơ Tuyết trả lời.
Tiêu Sắt mỉm cười: “Lại nhớ đến hồi bé đi Thiên Kỳ phường nghe bình thư, mấy tiên sinh kể chuyỆn trong đó thích nhất là đập bàn quát lớn: mạng của ta thuộc về ta chứ không thuộc về trời, trước chém bồ tát sau chém tiên!
Nếu Lôi Vô Kiệt ở đây lúc này chắc sẽ dùng mấy lời ấy đáp lại cô.”
“Đừng nói đùa nữa, bây giờ tính cách của ngươi trở nên kỳ kỳ quái quái, có lúc ta cũng chẳng hiểu nổi ngươi.” Cơ Tuyết thở dài nói.
“Thật ra ta chưa từng thay đổi, với lại, năm xưa chúng ta cũng đâu có thân quen gì.” Tiêu Sắt nhún vai.
“Ta biết ngươi luyỆn kiếm pháp gì, Liệt Quốc, kiếm pháp của hoàng tộc họ
Tiêu, nhưng không phải người có thiên phú tuyỆt đỉnh thì không luyỆn được. Thế hỆ trước chỉ có Lang Gia Vương biết, thế hỆ này chỉ có ngươi biết. Lang Gia Vương luyỆn tới cảnh giới Phá Phong, ngươi thì sao?” Cơ
Tuyết hỏi.
‘‘Kinh Long.’‘ Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
“Kinh Long!” Cơ Tuyết kinh ngạc: “Còn cao hơn Lang Gia Vương một tầng. Chắc chắn ngươi là người mạnh nhất trong ba đời hoàng tộc gần đây.”
“TuyỆt Sinh, Phá Phong, Kinh Long, Toái Thiên.” Tiêu Sắt hạ giọng nói:
“Ta có thể lên tới cảnh giới thứ ba, cô cảm thấy so với Lạc Thanh Dương thì sao?”
“Có cơ hội đánh một trận, nhưng sẽ không khá hơn tên Vô Song kia. Hôm đó ta cũng âm thầm quan sát, Lạc Thanh Dương chỉ dùng Quốc Thương, còn chưa dùng Lễ Hồn nhưng đã trên Kinh Long của ngươi. Nếu ngươi không dùng được Toái Thiên, ngươi không có cơ hội.” Cơ Tuyết lắc đầu.
“Vậy hy vọng đến lúc đó ta có thể bộc phát thôi.” Tiêu Sắt nhận lấy thanh Phong Xuy Tuyết, tra lại vào vỏ.
“ChuyỆn phân định sinh tử mà cũng để tùy duyên được sao?” Cơ Tuyết hỏi. Tiêu Sắt nhún vai: “ĐỆ nhất thiên hạ muốn giết ta, ta làm thế nào được?
Nói lại thì chẳng phải người nhận định hắn là đỆ nhất thiên hạ chính là cô à?” Cơ Tuyết không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà chỉ nói: “Đưa thư cho Tư Không Trường Phong đi, hoặc liên lạc với Bách Lý Đông Quân.”
“ChuyỆn của ta, tư ta gánh vác. Bách Lý Đông Quân không gánh được, Tư
Không Trường Phong cũng không gánh được. Cho dù Lôi Vô Kiệt cũng không gánh giúp ta được. Ta không thể nói trước chuyỆn sinh tử, nhưng những lúc đứng giữa lằn sinh tử như bây giờ, không thể để người khác quyết định thay được!” Tiêu Sắt xoay người, đối mặt với chín thanh kiếm, khí thế trên người bùng lên. “Cô đi trước đi, ta muốn luyỆn kiếm.”
Cơ Tuyết bất đắc dĩ thở dài: “Ta tới là có một tin muốn nói cho ngươi.” “Tin gì?” Tiêu Sắt không quay đầu lại.
“Đúng là Lạc Thanh Dương do Tiêu Vũ mời tới, nhưng mục đích cuối cùng của Lạc Thanh Dương vẫn là Tuyên Phi. hắn yêu người phụ nữ này đã mấy chục năm. Lần này hắn tới Thiên Khải là để nói cho tất cả mọi người biết, bây giờ hắn là đỆ nhất thiên hạ, không ai có thể cản hắn mang người mà hắn muốn đi.” Cơ Tuyết nói.
Tiêu Sắt gật đầu một cái: “Hiểu rồi.”
Cơ Tuyết khép cánh cửa lại, đi ra ngoài. Cô không nhảy qua tường mà từ
từ đi qua sân, tới một gian nhà, cô lại thấy một cô gái áo bạc đang luyỆn thương dưới ánh trăng.
Trên trời trăng sáng treo cao, dưới đất trăng rơi đổ bóng.
“Tư Không cô nương.” Cơ Tuyết lên tiếng chào: “Vết thương vừa khỏi mà cô đã luyỆn thương à?”
“ChuyỆn sống chết của hắn do hắn tự định đoạt, nhưng nếu hắn chọn chết, ta không đồng ý.” Tư Không Thiên Lạc nghiêm túc nói.
“Cô nghe thấy à?” Cơ Tuyết kinh ngạc.
Tư Không Thiên Lạc mỉm cười: “Cô là Bạch Hổ, ta là Chu Tước, ta cũng có sứ mỆnh của mình. cô thấy sao?”
Cơ Tuyết nhìn Vân Khởi côn bên hông, mỉm cười nói: “Đúng vậy.” Ngoài cửa Thiên Khải thành.
Một nam tử trung niên với mái tóc hoa râm ngồi xe ngựa chậm rãi đi vào. Bên cạnh hắn là một thiếu niên áo đen đang vung roi ngựa.
“Đa tạ ngươi đã đưa ta đi một đoạn.” Nam tử trung niên ho nhẹ một tiếng. Thiếu niên nhìn hắn một cái: “Thân thể tiền bối có vẻ không được tốt?” “Đúng vậy, sắp chết.” Nam tử chậm rãi nói.
Thiếu niên nghiêm túc nhìn hắn một cái mới xác nhận là hắn không nói đùa.
Hắn vỗ vai nam tử trung niên: “Trong Thiên Khải thành có nhiều
danh y, biết đâu lại chữa được. Tiền bối tới Thiên Khải thành có phải để tìm thầy thuốc không?”
“Không phải, ta tới là để tìm chết.” Nam tử trung niên cười nói: “Còn ngươi thì sao? ĐỆ tử Đường môn trẻ tuổi?”
“Vãn bối Đường Trạch, tham kiến Cơ tiền bối.” Thiếu niên bị nhận ra thân phận nhưng không hề sợ hãi, cung kính nói.
“Ngươi là đỆ tử của ai?” Cơ Nhược Phong hỏi. “Vãn bối nhận sư thừa từ Đường lão thái gia đời trước, hiện nay đang học tập dưới trướng Đường lão thái gia đời này Đường Liên NguyỆt. Nhưng lần này vãn bối tới không phải vì Đường môn.” Đường Trạch lấy một tấm lỆnh bài bên hông ra: “Mà vì bây giờ vãn bối là Huyền Vũ