Người trong thiên hạ đều biết Vô Song thành có một vị thành chủ mới.
Người trong thiên hạ đều nghe nói vị thành chủ Vô Song thành mới này tuy còn trẻ tuổi mà lại rất có triển vọng.
Nhưng đại đa số mọi người không ngờ được, vị thành chủ này lại trẻ đến vậy.
Vô Song nhếch miệng cười, đặt thẳng Vô Song Kiếm Hạp xuống đất, như rất hưởng thụ cảm giác được mọi người vây xem như vậy.
Tiêu Vũ trên quán trà nhướn mày một cái: “ChuyỆn Vô Song thành thất bại rồi à? Tên Tiêu Cảnh Hà đúng là rác rưởi.”
“Một đứa bé chắc cũng chẳng gây được bao nhiêu phiền toái.” Long Tà sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng nói.
Nhưng Tô Xương Hà lại lắc đầu một cái, cười lạnh nói: “Một đứa bé?
Ngươi biết tay hắn đang cầm cái gì không? Đó là Vô Song Kiếm Hạp, bên trong cất giữ danh kiếm đứng thứ hai trong thiên hạ Đại Minh Chu Tước.
E rằng thằng nhóc này sẽ gây ra phiền toái lớn đấy.”
“Thật không ngờ Bạch Vương phủ còn có tiền đặt cược.” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
Tô Xương Hà nhìn Vô Song suy tư, nhưng ánh mắt liếc qua lại đột nhiên thấy trong đám người gần đó có kẻ thu một cây dù quen thuộc. Nhưng hắn quan sát một hồi lâu, cây dù kia và người cầm dù đều dã biến mất.
“Tô Mộ Vũ.” Tô Xương Hà lẩm bẩm.
Tiêu Sùng cau mày, chậm rãi nói sau lưng Vô Song: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không tới.”
“Ta đã đáp ứng ngươi, sao lại không tới? Vô Song thành chúng ta là loại nói không giữ lời hay sao?” Vô Song mỉm cười.
“Vốn ta tưởng ngươi sẽ tới, nhưng đại sư phụ trở lại đã nhiều ngày mà vẫn không có tin tức gì của ngươi.” Tiêu Sùng nói.
“Ta bị thương, bằỷ thanh kiếm của cái gã ở Tuyết NguyỆt thành không dễ
đối phó. Trên đường ta vừa dưỡng thương vừa đi tới Thiên Khải thành, cực khổ lắm đó. Lát nữa điện hạ phải mời ta một bữa thật ngon đấy.” Vô Song nhún vai một cái.
“Nghe nói Thiên Khải thành có một tòa Cửu NguyỆt phường, các cô gái trong đó đều rất đẹp, điện hạ phải dẫn ta tới nghe vài bài hát đấy.” Vô Song mỉm cười, sắc mặt chất phác.
Tiêu Sùng lắc đầu một cái: “Là Ti Nhạc phường. Được, ta sẽ bảo Hỗ đại nương đích thân đánh đàn cho ngươi.”
“Hỗ đại nương? Sao nghe... không hứng thú mấy nhỉ?” Vô Song thở dài.
Lôi Vô Kiệt nhoài người ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với Vô Song: “Vô Song huynh đỆ, lại gặp mặt rồi.”
Vô Song ngẩng đầu nhìn lên: “Ô, Lôi huynh!”
“Trận này phải đánh cho hay đấy, chúng ta ủng hộ ngươi!” Lôi Vô Kiệt hưng phấn vỗ bỆ cửa sổ.
“Bây giờ quan hỆ giữa Tuyết NguyỆt thành và Vô Song thành tốt đến vậy ư?” Tạ Tuyên tò mò hỏi.
Tiêu Sắt và Diệp Nhược Y nhìn nhau, nhún vai một cái.
Lôi Vô Kiệt và Vô Song đâu quan tâm Vô Song thành Tuyết NguyỆt thành gì, bọn họ chỉ tán thưởng lẫn nhau mà thôi.
Đến từ thiếu niên tinh tinh tương tích. Mối liên kết của các thiếu niên.
Cũng như Bách Lý Đông Quân lần đầu tiên gặp Tống Yến Hồi, cũng rất muốn kết giao bằng hữu với hắn.
Vô Song vẫy tay với Lôi Vô Kiệt: “Yên tâm, chắc chắn ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.” Nói xong, hắn xoay người sang phía Lạc Thanh Dương, giơ một tay: “Tiền bối, xin chỉ giáo.”
Nếu trước mặt Vô Song là người giang hồ khác, thấy người trẻ tuổi khiêu chiến mình chỉ mải nói chuyỆn với người khác, coi mình như không thấy; chắc hắn đã rất tức giận. Nhưng đang ở đây lại là Lạc Thanh Dương. Lạc Thanh Dương là người tính tình rất tốt, ít nhất bề ngoài là như vậy, từ
trước đến nay hắn không mấy khi để lộ tâm trạng trong lòng ra ngoài.
Cho nên Lạc Thanh Dương chỉ gật đầu một cái: “Được thấy Vô Song Kiếm Hạp, là may mắn của Lạc mỗ.”
“Thật không? Cô Kiếm Tiên ngài cũng nhận ra Vô Song Kiếm Hạp? Nghe sư phụ ta nói đã rất nhiều năm rồi Vô Song thành không có ai mở được nó ra. Có người nói ta là phôi kiếm trời sinh, lại có người nói ta là thành chủ
đời đầu chuyển thế, nhưng nói tới nói lui thì vẫn phải...” Vô Song lập tức mở hộp kiếm ra.
Lạc Thanh Dương vẫy tay ngắt lời hắn, lạnh nhạt nói: “Dùng kiếm luận đạo.”
“Được thôi.” Vô Song đá chân một cái, Vô Song Kiếm Hạp lập tức mở ra, hắn vung tay lên, mười thanh phi kiếm đã hạ xuống trước mặt.
‘‘Vân Toa, Thanh Sương, Phượng Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, TuyỆt Ảnh, Phá Kiếp, Sát Sinh, Ngọc Như Ý, Nhiễu Chỉ Nhu.’‘
“Ồ? Mười thanh phi kiếm?” Ánh mắt Tạ Tuyên đầy vẻ tán thưởng: “Chẳng trách Tống Yến Hồi coi trọng tên đỆ tử này đến vậy.”
“Lần đầu tiên gặp hắn, mới có năm sáu thanh phi kiếm đã khiến chúng ta luống cuống chân tay, bây giờ có tới mười thanh. Tạ tiên sinh, có cơ hội thắng Lạc Thanh Dương không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tạ Tuyên nhướn mày: “Có lẽ có cơ hội khiến hắn rút kiếm?”
Vô Song vuốt nhẹ mười thanh phi kiếm, ngón tay gõ nhẹ lên, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển, như đang gảy đàn.
Lạc Thanh Dương chỉ lẳng lặng đứng nhìn, ngón tay chạm hờ lên chuôi kiếm. “Đi!” Vô Song đột nhiên gầm lên một tiếng.
Mười thanh phi kiếm lập tức bay ra, nhắm thẳng tới Lạc Thanh Dương.
Lạc Thanh Dương nhanh chóng lui lại, Cửu Ca kiếm trong tay đột nhiên vung lên tạo thành một hình tròn hoàn mỹ, ngăn mười thanh phi kiếm bên ngoài vòng.
Mười thanh phi kiếm, 3 628 800 loại biến hóa, nhưng không phá được một vòng tròn đơn giản nhất.
Mà thanh Cửu Ca kiếm kia vẫn chưa ra khỏi vỏ.
Trên trán Vô Song đã lấm tấm mồ hôi, kiếm của đối phương còn chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm thế đã mạnh mẽ tới mức hắn chưa bao giờ cảm nhận được. Hắn học kiếm dưới trướng Tống Yến Hồi từ nhỏ, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ cảm thấy bị áp chế đến vậy. Thời khắc này hắn chỉ cảm thấy không khí khó mà thở nổi, rốt cuộc đã hiểu trên trời còn có trời, trên người còn có người, đây không phải lời nói khoác.
Kiếm Tiên tuyỆt thế trước mắt xứng đáng với câu trời trên trời, người trên người.
“Mười thanh phi kiếm, đây đã là cực hạn ư?” Lôi Vô Kiệt lo lắng nói.
Tiêu Sắt nhìn hộp kiếu bên chân Vô Song, phát hiện hai thanh phi kiếm còn lại đang rục rịch. Hắn kinh ngạc, hạ giọng nói: “Không, còn chưa phải cực hạn.”
Vô Song mỉm cười nói: “Nếu chưa đủ, vậy dốc sức đánh thôi, không lưu thủ.”
“Thương!” Thanh phi kiếm thứ mười một bay ra như một áng mây, trắng toát tinh khiết, mang theo tiên khí mờ ảo.
“Mang!” Thanh phi kiếm thứ mười hai cũng lướt ra nhưng như vỏ cây khô héo, mang theo khí tức tang thương khô bại bất tận.
Mười hai thanh phi kiếm đánh tới.
Vô Song giơ hai tay, phi kiếm xoay tròn quanh người hắn. Sự thần kỳ của Ngự Kiếm thuật khiến mọi người xung quanh thán phục. Những kiếm khách đứng quan chiến trợn tròn hai mắt, Phi Kiếm thuật mười hai thanh, đây mới là kiếm thuật trong truyền thuyết!
Ánh mắt Tạ Tuyên càng thêm tán thưởng: “Mười hai thanh phi kiếm? Vô Song thành suy yếu cả trăm năm, rốt cuộc cũng có một Tiểu Kiếm Tiên. Lý Phàm
Tùng, Lôi Vô Kiệt, sau này nếu các ngươi muốn dùng kiếm thuật xưng hùng thiên hạ, vậy người tên Vô Song bên dưới chính là đối thủ
mạnh nhất của các ngươi.”
“Khiến tiền bối cười chê rồi.” Vô Song cắn răng,Vô Tâm ung tay lên. Lạc Thanh Dương cũng vung ống tay áo, Cửu Ca kiếm rời vỏ.
Từ khi xuất hiện tới giờ Lạc Thanh Dương luôn nói chuyỆn không nóng không lạnh, vừa thản nhiên vừa khó hiểu. Nhưng giờ khắc này thấy Vô Song Tiểu Kiếm Tiên dùng hết mười hai thanh phi kiếm, ánh mắt hắn đầy hưng phấn, tiếp đó lại hét lớn hai tiếng.
“Kiếm!”
“Tốt!”