Vạt áo kia đã bị đốt thành tro bụi, không ai có thể đọc những cái tên viết trên đó nữa. Minh Đức Đế thở dài: “Ra đi.”

Cẩn Tiên quần áo rách rưới đi từ ngoài cửa vào. Hóa ra ngoại trừ các vị hoàng tử, hắn cũng được Minh Đức Đế gọi đến.

“Cẩn Ngôn, nếu mặc ngươi đi vào giang hồ, chắc chắn sẽ bị người ta lợi dụng đuổi giết. Nếu giao ngươi cho Trầm Hi Đoạt, chắc ngươi cũng sẽ

trách trẫm. Trẫm giao ngươi cho Cẩn Tiên. Cẩn Ngôn, Cẩn Tiên, các ngươi có dị nghị gì không?” Minh Đức Đế hỏi.

Cẩn Tiên cúi đầu: “Thần không dám.”

Thái giám nội cung thường tự xưng là nô tài, Cẩn Tiên thân là Ngũ Đại Tổng Quản, lại thay mặt quản lý Hồng Lư tự, đương nhiên có tư cách xưng thần.

Cẩn Ngôn lau mồ hôi trên trán, dập đầu xuống đất, tiếng lạy vang khắp cung điện: “Thảo dân không dám.”

Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Chẳng khác nào nô tài.”

“Lui ra đi.” Minh Đức Đế giơ ống tay áo: “Trẫm mỆt rồi. Lan NguyỆt Hầu, ngươi tìm cách khiến tất cả mọi người trong Thiên Khải thành đều biết chuyỆn danh sách đã bị tiêu hủy ngay trong ngày hôm nay.”

“Thần đỆ hiểu.” Lan NguyỆt Hầu đáp.

Mọi người liên tục lui ra, Cẩn Tiên dẫn Cẩn Ngôn bước nhanh ra ngoài cửa cung, không nói với bất cứ ai một lời, cũng không hề dừng lại.

“Tổng quản chưởng hương cũng coi như một người thần kỳ trong triều đình, nghe nói năm xưa hắn du đãng giang hồ, dùng Phong Tuyết kiếm thành danh. Hắn rất lưu luyến giang hồ nhưng cuối cùng bị Trọc Thanh công công bắt về.” Bạch Vương Tiêu Sùng đi đằng sau, chậm rãi nói với Tiêu Sắt.

Tiêu Vũ cũng bước nhanh qua bên cạnh bọn họ, giọng nói đầy khinh thường: “Chẳng qua chỉ là kẻ không có can đảm mà thôi. Đã có năng lực có quyền lực lại chỉ muốn cứu một tên sư đỆ không cùng tông.”

Tiêu Sắt liếc hắn một cái: “Cho nên chúng ta không phải người chung đường.”

Tiêu Vũ nhìn Tiêu Sắt một cái, lại nhìn Cẩn Tiên một cái, hừ lạnh nói: “Vậy vì sao các ngươi lại thường đi chung đường.”

Tiêu Sắt khẽ cau mày: “Ta và Cẩn Tiên công công không phải người chung đường, nếu bàn về tâm trí kiên định, ta không bằng hắn.”

“Vậy hai người các ngươi thì sao? Chẳng lẽ có chút ân đức thì thành người chung đường?” Tiêu Vũ cười một tiếng, không chờ bọn họ trả lời đã quay người rời khỏi.

Tiêu Sắt và Tiêu Sùng lén đưa mắt nhìn nhau, đều mỉm cười lúng túng.

Tiêu Sùng lắc đầu một cái: “Có lẽ tư tưởng giống nhau, nhưng đường đi lại quá khác biệt. Ta và lục đỆ cũng không phải người chung đường.”

Tiêu Sắt nhún vai: “Đúng vậy, chúng ta đi theo hai con đường, chẳng qua tình cờ gặp nhau ở một điểm, đi chung với nhau một đoạn thôi. Tương lai rốt cuộc vẫn phải mỗi người một ngả. Nhị ca, những ngày tháng kế tiếp sẽ

càng lúc càng khó khăn.”

Tiêu Sùng nhíu mày một cái, sắc mặt đầy âu lo: “Thân thể của phụ hoàng...”

“Trăm bỆnh dễ chữa, tâm bỆnh khó trừ.” Tiêu Sắt thở dài, cuối cùng quay đầu đi trước. Chỉ còn Bạch Vương chậm rãi bước đi, hắn đi chậm là vì vừa đi vừa ngắm phong cảnh.

Hắn của bây giờ, luôn quý trọng mỗi cảnh tượng được thấy.

Mấy ngày tiếp theo, Thiên Khải thành vẫn không yên ổn, xảy ra rất nhiều đại sự chấn động triều đình.

Ví dụ như Đại Lý tự tuyên bố nghịch tặc Cẩn Ngôn đã bị bắt, do phản kháng nên trực tiếp bị đánh chết. Đây là ý của Minh Đức Đế, mấy năm nay Đại Lý tự không có vụ án nào không giải quyết được, dẫu sao cũng không thể làm hỏng bảng hiệu của họ được.

Một tin khác càng khiến người ta khiếp sợ. Nguyên lão tam triều, rường cột của quốc gia, thái sư Đổng Chúc dâng tấu nói tuổi tác đã cao, xin cáo lão về quê.

Minh Đức Đế gửi thư trả lời mong giữ lại, thế nhưng chỉ trong hai ngày Đổng Chúc dâng tấu ba lần xin bỆ hạ ân chuẩn. Cuối cùng Minh

Đức Đế gật đầu đồng ý. Nghe nói ngày Đổng Chúc rời thành, ba trăm sĩ tử

leo lên tường thành đưa tiễn, nhìn xe ngựa càng đi khác xa, không ai không khóc lóc chua xót. Còn hôm đó, Minh Đức Đế một mình ngồi trong Thái An điện, nghe tiếng chuông gõ ngoài điện, lặng lẽ đổ lỆ.

Rất ít người nhớ được, khi hắn còn là hoàng tử, Đổng Chúc là thầy của hắn. Năm xưa hắn và Lang Gia Vương cùng học trong học đường của Đổng Chúc. Có bao nhiêu hoàng tử thân phận hiển hách, nhưng Đổng Chúc chỉ chiếu cố cho hắn và Lang Gia Vương.

Lúc đó, đây chỉ là chuyỆn nhỏ không ai để ý tới.

Ví dụ như trong Hồng Lư tự đột nhiên có thêm một vị tăng nhân quy y, hắn do tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên tự mình cạo tóc, cũng do Cẩn Tiên đích thân ban cho một pháp danh.

Phổ Thiện.

Ví dụ như trong căn nhà cũ ở hậu viện của Xích Vương phủ mà bình thường không ai hỏi thăm tới, rốt cuộc thầy thuốc với làn da tái nhợt cũng ra khỏi cửa, nhìn ánh sáng mặt trời chói chang, ánh mắt hơi híp lại.

Trong Thu Lư.

Thầy thuốc trẻ tuổi thiên tài gục đầu xuống bàn ngủ, bên cạnh là những tờ

giấy viết đầy chữ nhưng đều bị xếp sang bên để vứt bỏ. Mộc Xuân Phong đẩy cửa đi vào, cầm giấy trên bàn, mở ra xem nhưng lại lắc đầu, hạ giọng nói: “Trong Thu Lư của ta có dược liệu quý hiếm trong thiên hạ nhưng vẫn không xứng với thứ thuốc mà sư phụ muốn ư?”

Hoa Cẩm bị giọng nói của Mộc Xuân Phong đánh thức, cô dụi mắt một cái: “Do ta vô dụng, xem ra tấm bảng Dược Vương cốc sắp bị ta làm vỡ mất rồi.” “Sao lại như vậy?” Mộc Xuân Phong cau mày nói: “Rõ ràng hoàng đế

không mắc bỆnh nặng cơ mà!”

“Có người đang hạ độc.” Hoa Cẩm thở dài: “Tuy trong hoàng cung phòng bị sâm nghiêm, không hạ được loại kịch độc thấy máu là chết nhưng hạ

độc từ từ mài mòn tinh lực của hoàng đế lại không có sơ hở nào. Hơn nữa bây giờ thân thể Minh Đức Đế đang hư nhược, có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ta đã cứu hoàng đế mười một lần, nhưng lần này...”

“Cần phải giết kẻ hạ độc.” Mộc Xuân Phong cau mày nói.

“Ta nhất định phải chế được thuốc lần này!” Hoa Cẩm không để ý tới lời của Mộc Xuân Phong nữa, lấy bút nhanh chóng viết lên giấy.

Vĩnh An Vương phủ.

Lôi Vô Kiệt thở dài nặng nề: “Tiêu Sắt, lại một việc lớn đã qua. Tiếp theo chúng ta có thể yên tĩnh một thời gian chứ?”

Diệp Nhược Y cười một tiếng: “Chắc vậy, lần này các nhà đều không đắc thủ, đều bị tổn thương nguyên khí, nên nghỉ ngơi một chút.”

Tiêu Sắt lại ngồi ở cửa, nhìn lên trời, âm u nói: “Mưa gió tại Thiên Khải này, đâu có lúc nào thật sự dừng lại.”

Bên ngoài Thiên Khải thành.

Một bộ áo xám cuối cùng cũng tới.

Hắn từ tòa thành ở biên cảnh phía tây đi bộ tới, dọc đường ngắm núi ngắm sông ngắm thiên hạ nhưng không hề trễ nải thời gian, dùng tốc độ khó mà tin nổi tới dưới tòa thành này.

Huống chi trạng thái của hắn thản nhiên đến vậy, căn bản không như đang đi đường mà như đang tản bộ, vô tình tới Thiên Khải thành này.

Dáng vẻ của hắn rất không bắt mắt, mặc áo bào màu xám, sắc mặt bình tĩnh, ngoại trừ thanh kiếm bên hông đúng là rất dài.

Hắn đi tới đưới Thiên Khải thành, ngẩng đầu lên. Trên tấm biển chỉ viết hai chữ - Thiên Khải.

Đây là một tòa thành hắn rất quen thuộc. Hắn từng sống ở đây một thời gian rất dài. Thậm chí lúc đó hắn cho rằng mình sẽ sống ở đây cả đời.

Hắn thở dài.

Trường kiếm rời vỏ.

Đây là lần đầu tiên thế nhân được biết thanh kiếm này rời vỏ. Danh kiếm Cửu Ca, bội kiếm của Cô Kiếm Tiên.

Hắn tung người nhảy lên.

Trường kiếm chém ra.

Tấm biển viết hai chữ ‘Thiên Khải’ lập tức bị chém thành hai nửa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play