“Sắp đi qua đường Tống Du rồi, ở đó có một nút thắt... Đường đó không đủ rộng, Hổ Bí lang qua đó chỉ có thể tách ra, hơn nữa đường hẹp người đông, cưỡi ngựa sẽ rất bất tiện.” Lan NguyỆt Hầu bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Chắc chắn sẽ có một đợt sát thủ lớn đang chờ ở đó. Hồng Lư tự các ngươi chọn chỗ thế nào vậy?”

“Hồng Lư tự lo chuyỆn liên quan tới tôn giáo, tiền triều giáo đô của Ma Thiển giáo quá đông đảo, từng gây ra phản loạn tại Thiên Khải thành, hướng bọn chúng tấn công đầu tiên chính là Hồng Lư tự. Sau chuyỆn đó Hồng Lư tự đổi sang nơi này, nếu muốn dùng đại lượng nhân mã tấn công vào nơi này chắc chắn sẽ gây rối loạn đội hình.” Cẩn Tiên giải thích.

“Đường Tống Du đúng là phiền toái.”

“Đường Tống Du là cơ hội đầu tiên của chúng ta, cũng là cơ hội tốt nhất.”

Diệp Nhược Y giơ ngón tay vẽ một vòng tròn trên bản đồ. “Nơi này đường hẹp,

Hổ Bí lang hành động bất tiện, là địa điểm tốt nhất. Cơ hội thứ hai ở

đường Thành Phường, con đường này này rộng và dài nhưng khắp nơi đầy những cửa hàng và quán ăn, tiện cho ẩn nấp. Nhưng không loại bỏ

một khả năng khác, đường Lợi Hợp.”

“Đường Lợi Hợp?” Lôi Vô Kiệt nhìn cẩn thận lại: “Có phải ta từng đi qua đường đó rồi không?”

“Đúng là ngươi từng đi qua, hơn nữa bánh bao ở đó rất ngon, ngươi và vị sư đỆ thích ăn bánh bao từng qua rồi.” Diệp Nhược Y cười nói.

“Ta nhớ ra rồi, con đường ấy à!” Lôi Vô Kiệt kêu lên, sau đó nhíu mày:

“Rất hẹp, chắc chỉ đủ cho bốn năm người đi, bọn họ không thể đi đường đó được.”

“Thường thì không thể nhất mới là có thể nhất.” Diệp Nhược Y trầm giọng nói: “Bọn họ muốn tới hoàng cung bình an, vậy chỉ có cách làm được chuyỆn không thể. Nếu là ban ngày ban mặt, hoàng đế quang minh chính đại dẫn tội phạm vào cung thì không sao. Nhưng rõ ràng hoàng đế có mục

đích khác, còn mục đích này không được thấy ánh sáng. Cho nên hoàng đế cũng như chúng ta thôi, nếu đã muốn người, phải cướp.”

“Còn cơ hội nào khác không?:” Tiêu Sắt hỏi.

“Nơi này.” Diệp Nhược Y giơ ngón tay vẽ một vòng tròn hơi lớn hơn vừa rồi. “Đây là cơ hội cuối cùng, khoảng đất trống phía trước hoàng cung.

Nếu đi tới đây chính là kế hoạch bại lộ, triệt để lật mặt.”

“Nói nhiều như vậy, rốt cuộc chúng ta đi đâu?” Lôi Vô Kiệt nhún vai nói: “Nói thẳng đi.”

“Không tới đường Tống Du, đấy là chốt chặn đầu tiên, ta nghĩ Lan NguyỆt Hầu chắc đã chuẩn bị chu toàn. Chúng ta tới đây.” Tiêu Sắt chỉ một nơi trên bản đồ.

“Ngươi chắc chứ?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Lên đường đi.” Tiêu Sắt xoay người nói: “Hôm nay chắc chắn sẽ là một trận huyết chiến.”

“Ta cũng đi.” Một giọng nói hơi mỆt mỏi vang lên, mọi người quay đầu lại, phát hiện Tư Không Thiên Lạc đang cầm trường thương đứng ở đó.

Tiêu Sắt lắc đầu: “Nàng còn bị thương chưa khỏi, không đi được.”

“Không được, chỉ có mình Lôi Vô Kiệt đi với chàng, ta không yên tâm!” Tư Không Thiên Lạc nói.

Lôi Vô Kiệt bất mãn: “Sao mà không yên tâm, thiên phú của ta từng được quốc sư khen ngợi đấy.”

“Không phải ai đi theo ai.” Tiêu Sắt đi tới bên cạnh Tư Không Thiên Lạc, giơ tay vuốt ve mái tóc cô: “Yên tâm đi, mọi chuyỆn sẽ ổn cả thôi.”

“Nếu như mọi chuyỆn kết thúc...”

Tiêu Sắt giơ tay gõ nhẹ lên cổ Tư Không Thiên Lạc, Tư Không Thiên Lạc hôn mê bất tỉnh. Tiêu Sắt đỡ cô, giao cho Diệp Nhược Y: “Chăm sóc kỹ cho nàng ấy, đợi ta mang Cẩn Ngôn về.”

“Ta...” Diệp Nhược Y muốn nói lại thôi. “Cô cũng không được đi.” Lôi Vô Kiệt nói.

“Đi thôi, Lôi Vô Kiệt.” Tiêu Sắt đi ra ngoài cửa, nhìn bầu trời: “Ta đã mỆt rồi, tất cả những chuyỆn này phải kết thúc ngay lập tức.”

Lôi Vô Kiệt gật đầu cười nói: “Ta còn muốn cầm kiếm đi tới chân trời, hành tẩu khắp giang hồ đây.”

“Cầm kiếm đi tới chân trời, hành tẩu khắp giang hồ...” Tiêu Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Sao thế?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt nhíu mày: “Không hợp vần.”

“Không thể dùng sát thủ Ám Hà mãi được. Long Tà, sĩ tử của ngươi đâu?”

Tiêu Vũ ngồi trong sân, dù ngoài miệng hỏi Long Tà nhưng lại nhìn về căn nhà ở hậu viện.

“Đều đã lên đường, đại tổng quản sẽ đích thân trấn thủ.” Long Tà đáp. “Được.” Tiêu Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mọi chuyỆn đã sắp kết thúc rồi.” “Phía trước là đường Tống Du.” Lan NguyỆt Hầu đặt tay lên chuôi đao. Cẩn Tiên công công gật đầu: “Cảm thấy rồi, khí tức trên con đường này chỉ có thể dùng bốn chữ để mô tả.”

“Yêu ma quỷ quái.”

Lan NguyỆt Hầu mỉm cười: “Công tử tả đúng lắm.”

Cẩn Ngôn lau mồ hôi trên trán: “Sao ta nghe thấy kinh khủng vậy?”

“Đời này ngươi đã hại không ít người, nhưng ngươi có biết trước khi chết trong lòng những người đó ngươi kinh khủng tới mức nào không?” Cẩn Tiên hỏi ngược lại.

Cẩn Ngôn tức tới mức thở hổn hển: “Như nhau cả thôi. Cẩn Tiên, ngươi đừng lên mặt dạy bảo ta. Ta tự biết mình tội nghiệt nặng nề, nhưng ta vẫn muốn sống.”

Hai người vẫn đang trò chuyỆn, đột nhiên cảm thấy nóc xe ngựa bị thứ gì đập lên, sau đó bên ngoài vang lên tiếng ho khan nặng nề.

Cẩn Tiên vén rèm xe ngựa, chỉ thấy bên ngoài khói mù nghi ngút, các binh sĩ Hổ Bí lang đều ho khan, nước mắt không kìm được chảy ra.

“Có người thả khói mê.” Cẩn Tiên cau mày nói.

Lan NguyỆt Hầu nhìn sang, đột nhiên đẩy rèm đi ra ngoài. Hắn có công phu nội gia hộ thể, những khói mê kia nhiều lắm chỉ ảnh hưởng tới tầm mắt của hắn, không vào được mũi miệng của hắn. Hắn cúi đầu, cao giọng quát: “Cẩn thận dưới chân.”

Quả nhiên, rất nhiều người áo đen che mặt cầm trường đao xông vào trong đám người. Bọn họ cúi người, xoay trường đao trong tay.

“Lĩnh Nam Tranh Địa đao.” Lan NguyỆt Hầu xuất đao chém xuống, xua tan làn khói mê: “Cẩn thận dưới chân, cẩn thận dưới chân.”

Khói mê tan dần, đột nhiên có người hạ xuống trước xưa ngựa. Con ngựa hí dài một tiếng, xe ngựa suýt nữa lật ngược.

“Ai?” Lan NguyỆt Hầu gầm lên một tiếng.

“Người lấy mạng ngươi.” Người nọ che mặt nhưng ánh mắt hung ác, xuất quyền đánh thẳng về phía Lan NguyỆt Hầu.

Lan NguyỆt Hầu tung người nhảy lên, vung trường đao chém về phía người nọ. Người bịt mắt không tránh không né, trực tiếp xuất quyền đánh xuống.

Đao của Lan NguyỆt Hầu dùng ‘Cuồng” làm chính, thắng ở thế công bá đạo ngang ngược, nhưng đối đầu với nắm đấm của người này lại chẳng chiếm được chút lợi thế nào.

“Cuồng Đao?” Người bịt mặt cười lạnh nói: “Ta từng giao thủ với sư phụ của ngươi, hắn không phải đối thủ của ta.

Đao của Lan NguyỆt Hầu từng thắng cả gia chủ của Ám Hà, nhưng đối mặt với người này mới được vài chiêu đã hoàn toàn không thi triển được đao pháp. Sát thủ cỡ nào mà trên cả gia chủ Ám Hà?

Trên giang hồ có Sát Thủ bảng, người có tên trên bảng đều là sát thủ có thể

tung hoành giang hồ. Chỉ có Ám Hà là coi thường danh sách này, bởi vì những người này có thể lên bảng là vì sát thủ Ám Hà chưa bao giờ để lại tên.

Chỉ có một người, đứng đầu Sát Thủ bảng, cho dù là sát thủ Ám Hà cũng không dám nghi ngờ thứ hạng đó.

Bởi vì hắn rất mạnh, rất hung ác.

Lan NguyỆt Hầu lạnh lùng nói: “Sát Nhân Vương, Ly Thiên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play