“Đại nhân, đã lục soát xong, không có.” Một Đại Lý tự thiếu khanh trở lại bên cạnh Trầm Hi Đoạt, trầm giọng nói.

Trầm Hi Đoạt gật đầu một cái: “Biết rồi.”

Linh Quân bất mãn nói: “Đã bảo các ngươi là không có ai rồi. Chúng ta đường đường Hồng Lư tự, làm sao lại chứa chấp trọng phạm triều đình được.”

“Linh Quân!” Cẩn Tiên chậm rãi vê phật châu trong tay: “Không được lỗ mãng.”

“Tên Đại Lý tự thiếu khanh căm tức nhìn Linh Quân, rút trường kiếm ra: “Có tin bây giờ ta kéo ngươi về Thiên Ngục luôn không?”

“Bốp.”

Một âm thanh lanh lảnh vang lên. “Rắc.”

Lại một âm thanh còn thanh thúy hơn.

Tiếng đầu tiên là Đại Lý tự thiếu khanh bị một bạt tai. Tiếng thứ hai là kiếm của hắn bị người khác bẻ gãy.

“Trầm đại nhân phải dạy dỗ cho tốt người bên dưới.” Cẩn Tiên ném thanh kiếm gãy xuống đất.

“Ngươi!” Đại Lý tự thiếu khanh cả giận nói.

“Lui ra.” Trầm Hi Đoạt từ tốn nói, tên Đại Lý tự thiếu khanh lập tức nhặt thanh kiếm gãy dưới đất lên, phất tay, dẫn đám người ra khỏi Hồng Lư tự.

Trầm Hi Đoạt cúi người chào Cẩn Tiên công công: “Công công, đã quấy rầy rồi.”

“Đại nhân phân ưu thay bỆ hạ, cực khổ rồi.” Cẩn Tiên công công cúi đầu nói.

“Bây giờ ta chỉ là chạy việc, tương lai mới là khổ cực.” Trầm Hi Đoạt đổi giọng nói: “Trong tay Cẩn Ngôn có một danh sách, nghe nói trên đó có tên những quan viên trong thành đã giúp đỡ bọn hắn nghênh đón Lang Gia quân vào thành. Nếu nhận được danh sách đó, ngươi nói xem liệu Thiên Ngục có bị nhồi chật ních không?”

“Thiên Ngục mà chật là bất hạnh cho triều đình, nhưng lại là vinh dự cho đại nhân.” Cẩn Tiên công công trả lời.

Trầm Hi Đoạt mỉm cười, không nói gì.

Sau khi hắn đi khỏi, Linh Quân không nhịn được bước tới hỏi: “Cẩn Ngôn công công đi đâu rồi?”

“Hắn tới một nơi mà cả Trầm Hi Đoạt cũng không tra ra được.” Cẩn Tiên công công nói.

Linh Quân suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Hoàng cung?” Cẩn Tiên lắc đầu một cái: “Không, Bách Hiểu đường.” Bách Hiểu Đường.

Cơ Tuyết tháo tấm vải đen che mắt Cẩn Ngôn, hắn mở mắt ra nhìn sáu người đeo mặt nạ sắt ngồi đối diện với mình.

“Sáu vị Thiết Diện Quan của Bách Hiểu đường trong truyền thuyết, quản lý tình báo khắp thiên hạ.” Cẩn Ngôn cười một tiếng: “Không ngờ còn được gặp nhân vật thần bí như vậy.”

“Ngươi còn gặp cả đường chủ rồi, việc gì phải quan tâm tới Thiết Diện Quan.” Cơ Tuyết dùng gậy gõ vào đầu Cẩn Ngôn một cái.

Một người trong Thiết Diện Quan mở miệng nói: “Trong tay hắn có một tờ danh sách, hiện giờ đó là tình báo quan trọng nhất thiên hạ.”

“Ra giá đi.” Một Thiết Diện Quan khác lên tiếng.

Cẩn Ngôn nhún vai nói: “Bảo ta ra giá trước chẳng phải giảo hoạt quá ư. Ta cần biêt tiền giá tiền của các ngươi trước.”

“Từ trước tới nay Bách Hiểu đường luôn trả giá công bằng, chắc chắn sẽ

đưa giá hợp lý nhất.” Thiết Diện Quan cầm đầu trầm giọng nói: “Nhưng thứ trong tay ngươi đúng là vô giá, chỉ có thể nói ngươi đang cần gì. Có người muốn tiền tài, có người muốn quyền thế, theo như nhu cầu mỗi bên.

Nếu Bách Hiểu đường trả được, đương nhiên sẽ trả.”

“Ta cầm tiền tài cũng vô dụng, mấy năm nay ta tham ô được không ít tài sản, giấu ở nơi chỉ mình ta biết. Ta muốn quyền thế là không thể, thiên hạ

này đã không chứa chấp ta nữa rồi. Thứ ta muốn rất đơn giản, một cái mạng, ngươi có cho ta được không?” Cẩn Ngôn cười nói.

Thiết Diện Quan cầm đầu nhìn Cơ Tuyết một cái, Cơ Tuyết hơi cau mày, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Có thể nói.”

Một Thiết Diện Quan đang ngồi đứng dậy, đi vào trong phòng rồi lấy một cuốn sổ ra, hắn ngồi xuống vừa lạt sổ vừa nói: “Đại Lý tự khanh Trầm Hi Đoạt đã nhận được thủ dụ của Minh Đức Đế, đích thân điều tra vụ án này.

Đại Lý tự đã phái tất cả nhân viên đi tra án, sáng sớm nay đã tới Hồng Lư

tự. Đại tổng quản Cẩn Tuyên cũng đã tới Hồng Lư tự. Mặt khác Nam Quyết có mười ba gián điệp vào Thiên Khải, tám tên vẫn trong lòng bàn tay của Bách Hiểu đường, năm tên đã mất hành tung. Ba mươi bảy quan viên từ nhỏ đến lớn tại Thiên Khải phái tử sĩ ra tìm kiếm tung tích của Cẩn Ngôn. Vớii tình thế

trước mắt, nếu ngươi muốn ra khỏi Thiên Khải thành, Bách Hiểu đường dốc hết toàn bộ lực lượng cũng chỉ nắm chắc bảy thành bảo vỆ cho ngươi không chết.”

“Ta muốn mười thành.” Cẩn Ngôn trực tiếp nói.

Cơ Tuyết cau mày: “Thiên hạ này không có vụ mua bán nào chắc cả mười phần.”

“Vì sao lại không?” Cẩn Ngôn cả giận nói.

“Nếu trong số những người cản đường có Bách Lý Đông Quân, có Lạc Thanh Dương, bọn họ một lòng muốn giết ngươi, thiên hạ này có ai bảo vỆ

được ngươi không chết?” Cơ Tuyết hỏi ngược lại.

“Vậy so sánh giá cả thôi. Bách Hiểu đường mới có bảy thành, nếu có phe nào có chín thành thì sao?”Cẩn Ngôn nhún vai nói: “Vì sao ta lại phải chọn các ngươi.”

Sáu vị Thiết Diện Quan hạ giọng bàn bạc một lúc. Cơ Tuyết ôm côn cau mày suy nghĩ. Một lúc sau, Thiết Diện Quan cầm đầu vỗ bàn một cái:

“Chúng ta đồng ý với lời nói của ngươi. Bách Hiểu đường đồng ý bảo hộ

chu toàn cho ngươi. Ngươi có thể quan sát tiền đặt cược của các bên rồi lựa chọn khách hàng cuối cùng.”

“Thế nhưng?” Cẩn Ngôn biết đương nhiên không có giao dịch nào không dưng mà đến.

“Ngoại trừ tờ tình báo kia ra, ngươi cần nói hết cho chúng ta, không trả giá.” Cơ Tuyết gõ côn lên bàn một cái, trầm giọng nói.

“Nếu ta nói không thì sao?” Cẩn Ngôn hỏi.

Thiết Diện Quan vỗ bàn một cái, cánh cửa sắt bên cạnh từ từ mở ra: “Đường ở đó, ngươi có thể đi ra theo lối này. Bách Hiểu đường chúng ta sẽ

không làm gì cả nhưng không tới một nén nhang sau, ngươi sẽ là con mồi của toàn bộ Thiên Khải thành.”

“Ta không giết ngươi, đây là cam đoan với Cẩn Tiên, nhưng trong Thiên Khải thành có người muốn giết ngươi.” Cơ Tuyết ngạo nghễ nói.

“Ngươi giúp ta liên lạc với ba người.” Cẩn Ngôn thở dài. “Nói.” Thiết Diện Quan lấy một cây bút, mở sổ ra. ‘‘Vĩnh An Vương Tiêu Sắt.’‘

“Đại tổng quản Cẩn Tuyên.”

‘‘Đại Lý tự khanh Trầm Hi Đoạt.’‘

Thiết Diện Quan dừng bút, xé tờ giấy trong sổ ra đặt vào một hộp đen sau đó đi vào trong phòng, lúc hắn đi ra hai tay đã trống trơn. “Giờ thân ngày mai ngươi có thể thấy bọn họ.”

“Ở đâu?” Cẩn Ngôn cau mày nói.

Sáu tên Thiết Diện Quan cùng đứng dậy, Thiết Diện Quan cầm đầu trả lời. “Đương nhiên chúng ta sẽ lựa chọn nơi thích hợp nhất. Hồng Lư tự.”

Đại Lý tự.

Trầm Hi Đoạt nhìn tấm thiệp vàng trước mặt, trên đó viết bốn chữ - Thiên Hạ Bách Hiểu.

“Đại nhân, ngài nói xem đến lúc đó chúng ta có nên phái người bao vây Hồng Lư tự không?” Đại Lý tự thiếu khanh nửa bên mặt đã sưng đỏ, ánh mắt đầy oán hận: “Dám nói điều kiện với mỆnh quan triều đình, bọn chúng điên rồi chắc?”

“Nói quy củ triều đình với Bách Hiểu đường, chắc ngươi cũng điên rồi.” Trầm Hi Đoạt cười lạnh.

Thiếu khanh sửng sốt, hỏi: “Đại nhân có ý gì?”

“Ngươi bao nuôi vợ hai ở Ngọc Tú Phường phía tây thành đúng không?” Trầm Hi Đoạt hỏi ngược lại.

Thiếu khanh đỏ mặt: “Sao đại nhân biết?”

“Ngươi còn tới Thiên Kim Thai đánh bạc, đến nay vẫn còn nợ. Đồ Nhị Gia không tới tìm ngươi tính sổ là vì ngươi đáp ứng để hắn vào Thiên Ngục gặp một người. Có phải không?” Trầm Hi Đoạt lại hỏi.

Thiếu khanh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống: “Đại nhân, ta sai rồi! Ta nhất thời hồ đồ...”

“Những chuyỆn này ta biết, Bách Hiểu đường cũng biết. Thiên hạ không có ai là hoàn hảo cả, ai cũng có một số việc không thể nói ra ngoài. Bách Hiểu đường tới nói chuyỆn làm ăn đúng quy củ, chúng ta lại dẫn người tới cưỡng ép cướp đoạt, nói thế nào cũng là không đúng.” Trầm Hi Đoạt thở

dài.

“Cho nên ngày mai chúng ta phải tới?”

“Tới chứ, mang theo tiền đặt cược của chúng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play