Đã từng là Tạ Chi Tắc.
Câu trả lời này quá mập mờ khó hiểu.
“Cho nên bây giờ, là người hay là quỷ.” Tiêu Sắt chậm rãi hỏi.
“Không phải là người, cũng không phải là quỷ.” Tạ Chi Tắc chậm rãi nhường đường. “Đi thôi, lên tầng thứ tư.”
Tiêu Sắt kinh ngạc: “Ta được lên rồi?” “Ừ.” Tạ Chi Tắc gật đầu một cái.
“Vì sao?” Tiêu Sắt hỏi.
Tạ Chi Tắc cười một tiếng: “Vì ta rất hài lòng về câu trả lời của ngươi.” “Như vậy thôi là qua được?” Tiêu Sắt nghi hoặc hỏi.
“Đúng, nhưng ta còn phải tặng ngươi một món quà đã.” Tạ Chi Tắc đi tới nói: “Món quà như vậy, ta chỉ có thể tặng ba lần. Sau ba lần ta sẽ rời khỏi thế giới này. Ngươi là lần thứ hai, đoán xem ai là lần đầu?”
Tiêu Sắt cau mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: “Mạc Y?”
Tạ Chi Tắc nhíu mày hỏi: “Ngươi biết hắn? Hắn không giống như ngươi, nhưng thực ra hắn là người có thiên phú nhất trên thế gian này mà ta từng gặp, ngay cả hoàng đế bỆ hạ cũng không sánh bằng hắn. Hắn chỉ tốn một chút thời gian đã từ tầng thứ nhất lên đến đây.”
“Sao hắn không lên tầng thứ tư?” Tiêu Sắt hỏi.
“Bởi vì hắn đã lựa chọn.” Tạ Chi Tắc nói đầy ẩn ý: “Bây giờ hắn còn khỏe chứ?”
Tiêu Sắt trả lời: “Bây giờ hắn đang bế quan chìm vào giấc mộng mười năm. Trước đó, hắn là thiên hạ đỆ nhất.”
“Nên như vậy.” Tạ Chi Tắc đột nhiên tung người nhảy tới, bay đến trước mặt Tiêu Sắt, giơ ngón tay ra, tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Thậm chí Tiêu Sắt còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã giơ tay ấn lên mi tâm của Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt kinh ngạc, cảm thấy một luồng chân khí vô cùng mát mẻ từ đầu ngón tay Tạ Chi Tắc truyền vào trong cơ thể hắn. Luồng khí tức này rất giống khí tức lúc trước của Mạc Y.
“Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, không phải tăng võ lực mà là cảnh giới. Tầng thứ
nhất là kiếm của một người hỏi kiếm khắp thiên hạ. Tầng thứ hai, giải quyết tâm ma, củng cố tâm niệm của mình. Tầng thứ ba, thấy Tu La chiến trường, hiểu vì sao mình rút kiêm. Nhưng nếu muốn thật sự bước vào Thần Du Huyền Cảnh, võ lực của ngươi còn chưa đủ, ta ban cho ngươi một luồng chân khí, giúp ngươi nửa bước lên trời. Chờ khi ngươi lên tới tầng thứ tư, ngươi sẽ biết thế nào mới thật sự là tay hái sao trời.” Tạ Chi Tắc cười nói, tiếp đó rút ngón tay lại lui về phía sau ba bước.
Tiêu Sắt cảm nhận được trong cơ thể mình đã xảy ra biến hóa cực lớn, vội vàng chắp tay: “Đa tạ Tạ tiên sinh.”
“Không cần cám ơn ta, cảnh giới cao chưa chắc đã là chuyỆn tốt. Đi đi.” Tạ Cựu Thành phất tay áo nói.
“Trên tầng thứ tư có cái gì?” Tiêu Sắt hỏi.
“Yên tâm, nơi đó không có người, chỉ có một món đồ. Món đồ đó vốn nên thuộc về ngươi.” Tạ Chi Tắc nói đầy ẩn ý.
Tiêu Sắt kinh ngạc, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thứ thuộc về ta...” Hắn suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không đoán nổi, bèn chắp tay chào Tạ Chi Tắc rồi đi lên.
“Đợi đã.” Tạ Chi Tắc đột nhiên nói.
Tiêu Sắt quay đầu lại hỏi: “Tạ tiên sinh, còn có chuyỆn gì à?”
“Có lẽ ngươi cũng phải lựa chọn như Mạc Y năm xưa!” Tạ Chi Tắc đột nhiên cất cao giọng nói, sau đó vung ống tay áo: “Ngươi có thể lên tầng thứ tư, nhưng cô ấy sẽ chết!”
Tám cánh cửa sổ của tầng lầu đồng thời mở ra! Tiêu Sắt vội vàng quay đầu sang nhìn.
Ngoài cửa sổ lóe lên một luồng sáng bạc.
Ngân NguyỆt thương trong tay Tư Không Thiên Lạc bị Tạ Cựu Thành xuất đao chém bay. Lúc này chân khí trên người cô đã cạn kiệt, không còn năng lực phản kháng, nhắm hai mắt lại.
“Tạm biệt.” Tư Không Thiên Lạc nhỏ giọng nói: “Tiêu Sắt.”
“Thiên Lạc muội muội!” Diệp Nhược Y hét lớn, lập tức lao tới, định cứu viện cô!
Nhưng chỉ thấy một mũi phi đao đột nhiên bắn ra từ góc tối, lao thẳng về
phía Diệp Nhược Y. Tề Thiên Trần bước lên, giơ tay kéo Diệp Nhược Y về, Thiên Phù trong tay nhanh chóng nhen lửa, ném ra phía trước. Thiên Phù lập tức đánh rơi thanh phi đao xuống đất rồi bay vào trong bóng tối. Tiếng kêu khẽ vang lên trong góc, một bóng đen nhanh chóng lao ra, hẳn là người điều khiển nấp trong góc tối.
“Chạy mất rồi.” Tề Thiên Trần quát khẽ một tiếng.
“Thiên sư, mau cứu Thiên Lạc muội muối!” Diệp Nhược Y vội vàng la lên. “Tên tâm!” Tề Thiên Trần ấn tay xuống, đạo bào thiên sư không gió mà bay. Tạ Tuyên thở dài một tiếng: “Thiên sư định dùng mạng của mình cứu cô ấy à!”
“Ta đã già rồi, nhưng bọn họ còn trẻ.” Tề Thiên Trần nói: “Dùng mạng ta đổi lấy cô bé này, không thiệt!”
Trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.
Tạ Chi Tắc lạnh lùng nói: “Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, đã ra rồi là không thể vào lại. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta...”
Tiêu Sắt căn bản không để ý tới hắn, cầm Vô Cực côn lên, bước thẳng ra ngoài! Tạ Chi Tắc mỉm cười, vung cánh tay lên, tám cánh cửa sổ lập tức khép lại. “Đại ca, thấy thằng nhóc Tiêu Sắt này chẳng khác nào thấy huynh năm đó.”
Tư Không Thiên Lạc bị Tạ Cựu Thành xuất đao đánh bay, trường thương tuột tay, thân hình rơi xuống dưới. Còn Tạ Cựu Thành cũng giơ đao chém theo phía sau.
Lại bị một côn đánh trở về.
Đột nhiên Tiêu Sắt nhảy ra ngoài cửa sổ, giơ gậy đánh bay Tạ Cựu Thành.
Tạ Cựu Thành văng thẳng đi, va sập phân nửa tường rào. Tiêu Sắt tay phải cầm Vô Cực côn, tay trái ôm Tư Không Thiên Lạc, chậm rãi hạ xuống đất.
Tư Không Thiên Lạc mở mắt, nhìn Tiêu Sắt với vẻ không thể tin nổi: “Tiêu Sắt... sao ngươi lại đi ra.”
Tiêu Sắt thấy trên người Tư Không Thiên Lạc cói tới mười mấy vết thương, khẽ cau mày: “Ai khiến nàng bị thương đến vậy, tên vừa rồi à?”
“Ngươi lên đến tầng mấy rồi?” Tư Không Thiên Lạc hỏi. “Bị thương quá nặng rồi, sao nàng lại tới đây?” Tiêu Sắt hỏi.
“Sao ngươi lại nhảy qua cửa sổ ra ngoài?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.
Tiêu Sắt bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta có thể trả lời câu hỏi của nhau trước không?”
Tư Không Thiên Lạc vội vàng đứng dậy từ trong lòng Tiêu Sắt, mặt hơi đỏ lên.
Tiêu Sắt đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ta nghe thấy rồi.” Gương mặt Tư Không Thiên Lạc càng đỏ hơn.
“Cứ giao cho ta.” Tiêu Sắt nhấc Vô Cực côn đi tới. “Nàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Vô Thiền và Minh Hầu lui lại, nhìn Tiêu Sắt, vui vẻ nói: “Tiêu Sắt, quả nhiên ngươi đang ở đây.”
Tiêu Sắt nhìn bọn họ một cái, khẽ mỉm cười: “Ồ? Các ngươi cũng tới Thiên Khải à? Đều là bạn cũ!”
Vô Thiền nhìn chuỗi phật châu đã vỡ tan trong tay, thở dài nói: “Thiên Khải đúng là ngọa hổ tàng long, đám người này rất khó đối phó! Ta và Minh Hầu
huynh đỆ đã cố hết sức, nhưng bọn chúng cứ như hoàn toàn không biết mỆt mỏi.”
“Yên tâm đi, cứ giao cho ta.” Tiêu Sắt vỗ vai Vô Thiền: “Các ngươi lui lại phía sau.”
Vô Thiền và Minh Hầu nhìn nhau: “Một mình ngươi đánh năm người bọn chúng?”
“Không, ta chỉ đánh tên này.” Tiêu Sắt giơ trường côn chỉ Tạ Cựu Thành vừa đứng dậy. “Còn lại, Lôi Vô Kiệt! Lý Phàm Tùng!”
Tạ Tuyên đứng dậy, cầm Vạn Quyển Thư ném vào trong: “Bảo với bọn họ, tới phiên họ ra trận rồi.”
Tề Thiên Trần chậm rãi đặt tay xuống, mỉm cười nói: “Một côn vừa rồi.” Tạ Tuyên nhướn mày: “Nửa bước thần du.”