Cuối cùng Tiêu Sắt cũng bước lên tầng thứ ba.

Địa ngục trần gian.

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiêu Sắt. Bất luận mặt đất hay vách tường, nóc nhà đều đầy những điêu khắc. Đó là một chiến trường, chiến binh cưỡi ngựa vung trường thương bước qua thi thể đầy trên mặt đất, lửa cháy hừng hực khắp chiến trường. Tướng quân che mặt đi trong ngọn lửa, giơ kiếm chỉ lên trời hét lên điên cuồng. Mười bảy ky sĩ giáp nặng đi theo phía sau hắn, cùng gầm lên với hắn.

“Đây là...” Tiêu Sắt nhẹ nhàng vuốt ve bức điêu khắc: “Toái Quốc Vong Thiên đồ!”

Ngày trước hoàng đế khai quốc Bắc Ly Tiêu Nghị quật khởi giữa thời loạn lạc, dẫn quân đội dưới trướng bình định thiên hạ. Cuối cùng chỉ còn đô thành của Đại Tần là Thiên Khải chưa bị đánh hạ. Nghe nói vương triều Đại Tần vận dụng dị pháp, mức độ kinh khủng còn hơn cả dược nhân của Tây Sở, cho nên khiến Thiên Khải thành luân lạc thành địa ngục trần gian.

Cuối cùng Tiêu Nghị tay cầm Thiên Trảm kiếm, dẫn theo Trụ Quốc thập nhị tướng quân đích thân xuất trận, chém giết dị nhân, cuối cùng đoạt được Thiên Khải thành.

Trong trận chiến kinh thế hãi tục này, có gần mười vạn binh sĩ chết trận.

Binh lính sống sót đều mô tả chiến trường lúc đó là địa ngục trần gian. Còn thái sư Đổng Lễ đích thân trải qua chiến trường đã vẽ lại hình ảnh chiến trường. Đó cũng là nguyên hình của bức điêu khắc tr4c mắt Tiêu Sắt - Toái Quốc Vong Thiên đồ. Nhưng cuối cùng Tiêu Nghị lấy lý do lỆ khí của Toái Quốc Vong Thiên đồ quá nặng, đặt nó lên tầng cao nhất của Tàng Thư lâu, không cho phép ai mở ra. Tiêu Sắt cũng chỉ thông qua một số ghi chép và suy đoán mới kết luận bức phù điêu này dựa theo Toái Quốc Vong Thiên đồ.

“Ánh mắt của công tử rất tốt!” Một giọng nói đột nhiên vang lên. “Ai!” Tiêu Sắt chợt xoay người.

Đã thấy một thanh trường thương đột nhiên đâm về phía hắn. Tiêu Sắt vội vàng nghiêng người né tránh, lại có vó ngựa đạp thẳng tới trước ngực hắn.

Hắn kinh ngạc, Vô Cực côn chống xuống đất đẩy một cái, lui thẳng ra ngoài. Không đúng! Sao nơi này lại có ngựa?

Tiêu Sắt nhìn bốn phía xung quanh. Hắn đã đặt mình trong chiến trường!

Thi thể chất đầy mặt đất, trên không là chim ưng lượn vòng, ngọn lửa cháy hừng hực, binh lính cưỡi ngựa đạp lên thi thể, danh tướng tuyỆt thế im lặng nhìn tất cả, cùng với đế vương vung kiếm trảm thiên.

Tất cả đều trở thành sự thực, trải ra trước mặt Tiêu Sắt. Thời gian có thể chảy ngược ư?

Hay trong bức tranh còn cất giấu một thế giới?

Thiên Hạ ĐỆ Nhất các này rốt cuộc là nơi đáng sợ nào?

“Chẳng lẽ thế giới này thật sự có những thứ huyền diệu mà ta không biết...” Tiêu Sắt lẩm bẩm.

“Thế giới này rất bình thường, thứ huyền diệu chỉ có Thiên Hạ ĐỆ Nhất các này.” Giọng nói vừa nãy lại xuất hiện.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tiêu Sắt hỏi.

“Luồng Đại Long Tượng Lực mở cửa các rõ ràng đến từ hai người nhưng lại cực kỳ tinh thuần, chắc tới từ hai tiểu đạo đồng. Thế gian quả nhiên không thiếu nhân tài. Luồng kiếm khí trấn các cũng là nhất lưu, có khí khái của nhà nho nhưng không mất vẻ sắc bén của vương giả, thật khiến người

ta muốn gặp mặt. Còn về ngươi, ngươi cầm Vô Cực côn, là người của Khâm Thiên giám à? Sao ngươi không phải là đạo sĩ?”

“Ngươi là ai?” Tiêu Sắt lại hỏi.

“Ta là ai không quan trọng, có điều ngươi là khách, ta là chủ nhân. Ngươi tới chỗ ta, ngươi nên giới thiệu mình trước mới đúng.”

“Ta là Tiêu Sắt.” Tiêu Sắt nói.

“Ngươi họ Tiêu?” Người nọ kinh ngạc: “Ngươi là người của hoàng tộc họ Tiêu?”

“Ta đã báo tên của mình.” Tiêu Sắt nhìn chiến trường bao la này, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao ta lại tới đây?”

“Ngươi chỉ nói một cái tên nhưng lại muốn ta trả lời hai vấn đề.” Một nam tử mặc áo choàng màu đen xuất hiện ở đó, gương mặt hắn che dưới chiếc áo, không thể nhìn rõ.”

“Nói.” Tiêu Sắt giơ Vô Cực côn lên.

“Xem đi.” Người áo đen giơ một ngón tay, đột nhiên vạch một cái. Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến đổi.

Thi thể, ngọn lửa, trường thương đâm xuống, máu tươi bắn lên, từng hình ảnh lướt qua trước mắt Tiêu Sắt. Hắn cảm thấy đầu óc đau đớn, không nhịn được chỉ muốn gầm lên.

“Ngừng.” Người áo đen thu ngón tay lại.

Tiêu Sắt thở hổn hển, ngẩng đầu lên, lại thấy vị đế vương đội mũ giáp giơ

tay tháo mặt nạ, để lộ một gương mặt trẻ trung, chỉ có điều ánh mắt hắn rất mỆt mỏi, như một ông lão.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên vung kiếm trong tay! Bên ngoài Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.

Tư Không Thiên Lạc quát lên lạc giọng: “Chém!”

Ánh trăng trên Ngân NguyỆt thương chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy, làn gió trên mũi thương chưa bao giờ cường thịnh đến thế!

Nhát thương này là cực hạn của cô.

Đao võng dãy đặc của Tạ Cựu Thành rốt cuộc cũng bị xé rách, ống tay áo của hắn bị chém một đoạn, máu tươi chảy ra từ ống tay.

“Nhát thương rất đẹp.” Tạ Tuyên khen.

“Trăng sáng rời Thiên Sơn, biển mây rộng mênh mông. Đúng là rất đẹp.” Tề Thiên Trần cũng thở dài.

Tư Không Thiên Lạc hạ xuống đất, cầm trường thương chống mạnh xuống đất: “Có ta bảo vỆ gian các này, không ai đi qua được! Muốn giết Tiêu Sắt, phải hỏi thương của ta trước!”

“Nói thẳng ra là y hỆt mẹ của con bé, bênh chồng!” Tạ Tuyên mỉm cười. Tề Thiên Trần lắc đầu một cái: “Chỉ tiếc...”

“Chỉ tiếc?” Diệp Nhược Y nhíu mày một cái.

Bên kia, Vô Thiền và Minh Hầu cũng lùi về, so với nhát thương kéo cả ánh trăng của Tư Không Thiên Lạc thì bọn họ chẳng được uy vũ như vậy, trên người đầy những vết thương.

“Cô nương thân thủ khá lắm.” Vô Thiền khen ngợi thật lòng. Minh Hầu lại chú ý tới phía đối diện: “Hình như hắn đang rất vui.”

Mọi người nhìn theo ánh mắt Minh Hầu, chỉ thấy tuy cánh tay Tạ Cựu Thành chảy máu nhưng khóe miệng lại mỉm cười quỷ dị, thậm chí còn phát ra tiếng: “Lại... Lại... Lại...”

Tiếng kêu thê lương quỷ dị vang vọng giữa đêm tối, tạo một cảm giác âm u kinh khủng, khiến người ta tê dại. Tạ Cựu Thành lại nhấc dao, chỉ vào Tư

Không Thiên Lạc, đôi mắt tỏa ánh sáng lạnh lẽo: “Lần... nữa!”

“Sao giọng nói cũng biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ

vậy?” Vô Thiền nhỏ giọng niệm phật rồi buồn bực nói: “Sư đỆ không hóa thành như thế đấy chứ?”

“NguyỆt Cơ.” Minh Hầu cau mày, trầm ngâm.

Tư Không Thiên Lạc lại rút trường thương lên: “Thế thì tới đây. Nếu ngươi đã biến thành nửa người nửa quỷ, vậy chúng ta đánh, đánh đến không chết không thôi!”

Minh Hầu, Vô Thiền, Tư Không Thiên Lạc lại nhảy ra. Tạ Cựu Thành cũng dẫn đám sát thủ Ám Hà lao tới.

Trong bầu không khí âm u lạnh lẽo, bọn họ lại rút đao đối mặt. Một bên vì giết chóc, một bên vì bảo vỆ.

Cảm giác sức lực trong người từ từ mất đi, Tư Không Thiên Lạc không nhịn được quay lại nhìn tòa Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.

Tiêu Sắt, chàng còn ra được không? Có lẽ, sau này sẽ không thể gặp lại. Bởi vì ta... sắp chết rồi.

“Chém!” Tư Không Thiên Lạc quay đầu, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị. Cô nâng cao trường thương, đột nhiên giáng xuống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play