Ngọc thụ lâm phong tác thiếu niên, bạch mã cử bôi vọng thanh thiên.
(Tạm dịch: Thiếu niên phong thái hào hoa phong nhã, cưỡi ngựa trắng nâng ly ngắm trời xanh.)
Có ai không mơ chuyỆn mặc một bộ áo trắng, cầm một cây quạt xếp, cưỡi một con bạch mã, đánh tan chuyỆn bất bình, chặt đứt thù hận trên thế gian.
Tiêu Sắt từng mơ, cũng từng là một thiếu niên thật sự như vậy. Thế nhưng vật đổi sao dời, hắn ngày hôm nay không còn nhuỆ khí bức người như vậy, cũng không mặc bộ áo trắng đơn giản mà hào hoa ấy nữa. Hắn bọc mình trong tấm áo lông cáo dày, phong thái biếng nhác tùy tiện.
“Giết ta, giết thiếu niên Tiêu Sắt trong lòng ngươi đi.” Tiêu Sắt áo trắng ngạo nghễ giơ hai tay ra: “Tới đây.”
Tiêu Sắt nhướn mày. Nơi này xuất hiện Tiêu Sắt áo trắng chứng tỏ trong lòng hắn chưa từng buông bỏ bản thân ban đầu.
Nhưng hắn vẫn cầm Vô Cực côn lên.
“Hình như ngươi chẳng thấy do dự gì cả.” Tiêu Sắt áo trắng nói.
“Giết ngươi, là vì ta và ngươi không phải đối lập.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Ta của bây giờ bao hàm cả ngươi.”
“Nghĩa là sao?” Tiêu Sắt áo trắng hỏi.
“Cũng tức là, ta, chưa bao giờ thay đổi.” Tiêu Sắt tung người nhảy tới, vung Vô Cực côn ra.
Bên kia, Lôi Mộng Thần giơ một ngón tay với Lôi Vô Kiệt: “Còn nhớ chỉ pháp này không?”
“Đoạn hồn phách, tiệt trường sinh, Lôi môn Thất Thần chỉ.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: “Là chỉ pháp thúc thúc dạy con năm xưa, lần trước ta còn dùng nó cứu được tính mạng một lần.”
“Thế nhân đều biết Trụ Quốc tướng quân Lôi Mộng Sát chứ không biết em trai hắn Lôi Mộng Thần.” Lôi Mộng Thần cười khổ lắc đầu một cái:
“Những năm đó ta buồn bã bất đắc chí nên luyỆn Thất Thần chỉ, có lẽ cái tên này hợp với ta cho nên luyỆn được chút môn đạo.”
“Con đã thấy buổi tối thúc thúc lén lút luyỆn tập Thất Thần chỉ. Nói thật, con thấy ngay cả chỉ pháp của Thiên Hổ thúc thúc cũng không bằng người.” Lôi Vô Kiệt gõ lên chuôi kiếm; “Đúng là đối thủ rất mạnh.”
“Ta là do suy nghĩ trong lòng con hóa thành, trong lòng con nghĩ ta mạnh bao nhiêu, ta sẽ mạnh bấy nhiêu.” Lôi Mộng Thần nói.
“Con biết, thế gian nào có chuyỆn người đã mất rồi còn sống lại được, trong gian các này có quá nhiều thứ quỷ dị, chắc là rơi vào trận pháp kỳ
quái gì rồi.” Lôi Vô Kiệt thu kiếm, nghiêm túc nhìn Lôi Mộng Thần: “Con nghĩ, con thấy thúc thúc là vì con rất nhớ thúc thúc.”
Lôi Mộng Thần kinh ngạc: “Sao lại thu kiếm?”
“Khi con còn nhỏ, không hiểu nỗi khổ trong lòng thúc thúc, còn thường xuyên lẻn ra ngoài chơi, để thúc thúc ở nhà một mình.” Lôi Vô Kiệt ngồi
xuống, đặt kiếm sang một bên: “Mấy năm nay, con vẫn thấy rất có lỗi với thúc thúc. Hôm đó, nếu con không ra ngoài, thúc thúc đã không chết.”
Lôi Mộng Thần không hiểu: “Giết ta, con mới lên được tầng ba.”
“Thúc thúc đã chết vì con một lần, sao con có thể rút kiếm với thúc thúc được? Lên lầu gì đó cứ để Tiêu Sắt làm. Tên kia có thể leo lên tầng ba. Vừa rồi ở tầng dưới, con đã được lợi không nhỏ từ vết kiếm kia rồi, giải quyết được một nan đề đã quấy nhiễu con rất lâu. Con còn trẻ như vậy đã vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, đã rất thỏa mãn rồi. Thúc thúc, chúng ta ngồi xuống nói chuyỆn đi.” Lôi Vô Kiệt nhún vai một cái: “Lên lầu á, kỆ xác nó!”
Lý Phàm Tùng chậm rãi rút Thanh Tiêu kiếm ra, hắn cung kính vái Triệu Ngọc Chân một cái: “Sư phụ.”
Triệu Ngọc Chân mỉm cười ôn hòa: “Còn do dự à?”
“Thực ra bao năm qua, con luôn nghĩ tới sẽ có ngày được thử kiếm với sư phụ. Tuy là... vẫn hơi sợ.” Tay cầm kiếm của Lý Phàm Tùng run run: “Sư phụ, người có thể hạ thủ lưu tình không?”
“Ta dùng cái thanh kiếm nát của con rồi, còn chưa tính là hạ thủ lưu tình?” Triệu Ngọc Chân hỏi ngược lại.
“Sư phụ, không thì người đừng dùng đạo pháp nhé? Con không biết đạo pháp.”Lý Phàm Tùng cò kè mặc cả.
Triệu Ngọc Chân đặt tay trái sau lưng, giơ kiếm nói: “Không thì ta chấp con một tay.”
Lý Phàm Tùng lắc đầu: “Cái này thì không cần, nên công bằng thôi. Đúng rồi, trước khi xuất kiếm sư phụ có thể nói trước cho con không?”
Triệu Ngọc Chân lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Cái vụ thử kiếm của con rõ lắm quy củ.”
“Lần đầu tiên chính thức thử kiếm với sư phụ, trong lòng lo lắng mà.” Lý Phàm Tùng gãi đầu một cái.
“Ta xuất kiếm được chưa?” Triệu Ngọc Chân hỏi.
“Đến đây đi, sư phụ!” Lý Phàm Tùng đột nhiên nghiêm mặt nói: “Để con xem thử kiếm của Đạo Kiếm Tiên ra sao!”
Tiêu Sắt thu hồi Vô Cực côn, vỗ vai Tiêu Sắt áo trắng: “Ngươi sẽ không chết, bởi vì ngươi chính là ta. Yên tâm đi, ta chưa từng quên ngươi. Ta vẫn nhớ những lời nói năm xưa, cũng chưa từng quên những lời thề năm xưa.”
Tiêu Sắt áo trắng xoay người, mỉm cười rực rỡ: “Được, ta tin ngươi.”
“Tạm biệt.” Tiêu Sắt lại giơ Vô Cực côn gõ xuống, Tiêu Sắt áo trắng hóa thành một luồng khói xanh, cứ thế biến mất trước mặt hắn. Thứ xuất hiện trước mắt Tiêu Sắt lại là bức tranh tổ sư gia như cười như không. Tiêu Sắt xoay người, cung kính vái một cái: “Tổ sư gia, ngài bảo Tiêu Sắt nhớ, ta đã nhớ.”
Dứt lời, ván cửa dưới chân Tiêu Sắt đột nhiên mất một khối, hắn rơi từ trên xuống, hạ vào một gian phòng mới. Hắn nhìn xung quanh một hồi, phát hiện trong góc có một cầu thang dẫn lên trên.
“Hóa ra đây mới là tầng hai, đi theo cầu thang này chắc sẽ lên tầng ba thật sự.” Tiêu Sắt đi tiếp: “Không biết bọn Lôi Vô Kiệt có qua được không.”
Bên ngoài Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.
Minh Hầu và Vô Thiền chia ra giao đầu với hai sát thủ Ám Hà. Tư Không Thiên Lạc một mình giao chiến với Tạ Cựu Thành. Nhưng cả ba người bọn họ đều không chiếm thượng phong. Minh Hầu và Vô Thiền đầu đã đầy mồ
hôi, đối phương như hoàn toàn không biết mỆt mỏi, không ngừng xuất kiếm chém tới, cho dù bị thương cũng hoàn toàn không để ý, không hề sợ
hãi tử vong, chỉ cần làm đối phương bị thương, cho dù có nguy hiểm tới tính mạng cũng không quan tâm.
“Minh Hầu, sát thủ các ngươi đều không để ý tới sinh tử vậy à?” Vô Thiền thở hổn hển hỏi.
Minh Hầu vung thanh đao lớn nên yêu cầu rất cao về thể lực, còn mỆt hơn cả Vô Thiền. Hắn lắc đầu một cái: “Sát thủ cũng phải giữ mạng cho mình chứ, nhưng đám người này chiến đấu như chúng ta có huyết hải thâm thù với họ vậy.”
“Đây là dược nhân.” Tạ Tuyên cau mày nói: “Hoàn toàn không biết đau đớn hay sợ hãi, chỉ có bản tính giết chóc.”
Tư Không Thiên Lạc giao chiến với Tạ Cựu Thành cũng không chiến được thượng phong, vốn dĩ cô còn kém Tạ Cựu Thành mấy phần, bây giờ Tạ
Cựu Thành trở thành dược nhân thậm chí còn áp đảo hoàn toàn.
Diệp Nhược Y hạ giọng nói: “Có cần con tới Lan NguyỆt Hầu phủ báo tin không?”
“Thực lực người ngoài tường không dưới những người này, con không ra được.” Tề Thiên Trần quay đầu lại nhìn Thiên Hạ ĐỆ Nhất các: “Chỉ hy vọng chống đỡ được tới lúc hắn ra khỏi các.”
Diệp Nhược Y thở dài nói: “Chỉ tiếc lúc đó con không học thêm một ít ở quốc sư, bây giờ thậm chí không nhúng tay vào được.”