“Chúng ta có chút việc cần nói. Chẳng hay thành chủ đại nhân có thể tránh đi một chút được không?” Tuy Tô Mộ Vũ lớn hơn Vô Song mười mấy tuổi nhưng giọng nói vẫn rất cung kính.

“Đương nhiên rồi.” Vô Song vác hộp kiếm lên, cầm hai cái màn thầu trên bàn rồi gọi tiểu nhịn còn đứng đờ ra tại đó: “Mang theo một bình trà nóng.

Nếu không muốn chết thì cùng ta ra ngoài hưởng gió đêm nào.”

Lúc này tiểu nhị mới phản ứng lại, cầm bình trà dạ dạ vâng vâng rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

“Đêm nay trăng sáng quá.” Vô Song ngồi trên bậc thang, vung tay khép cửa lại rồi ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói.

Tiểu nhị cũng ngẩng đầu lên nhưng không nhìn thấy ánh trăng, chỉ thấy một cô gái áo tím xinh đẹp đang ngồi trên mái hiên đối diện. Gió luồn qua tấm váy dài của cô, để lộ làn da trắng trẻo như ngọc bên dưới. Tiểu nhị

trợn mắt, không nhịn được muốn xem kỹ hơn.

“Đừng nhìn, nhìn nữa là không còn mắt đâu.” Vô Song giơ tay lên che mắt hắn. “Vậy sao ngươi còn nhìn?” Tiểu nhị bất mãn nói.

Vô Song cắn một cái màn thầu, uống một ngụm trà nóng: “Bởi vì ta còn nhỏ.”

“Đây là gia chủ đương nhiệm của Vô Song thành ư?” Mộ Vũ Mặc chống tay vào cằm, tò mò quan sát thiếu niên đang ngồi trên bậc thang ăn màn thầu.

Vô Song mỉm cười: “Đây là gia chủ Mộ gia ư? Thường nghe Ám Hà Mộ gia có rất nhiều mỹ nữ, hôm nay gặp mặt, lời đồn chẳng sai.”

“Thằng nhóc nhà ngươi mới bao tuổi mà học đòi trêu ghẹo tỷ tỷ.” Mộ Vũ Mặc mỉm cười yêu kiều.

“Tỷ tỷ xinh đẹp, ta khen vài câu, sao lại là trêu ghẹo?” Vô Song hỏi ngược lại.

Mộ Vũ Mặc cười nói: “Còn là đứa trẻ khiến người ta yêu thích nữa. Đáng tiếc tâm trạng của tỷ tỷ không được tốt, nếu không chắc chắn sẽ mời ngươi một chén.”

“Có rượu không?” Vô Song hỏi tiểu nhị. Tiểu nhị gật đầu: “Sau nhà có.”

Vô Song đặt ba đồng tiền xuống: “Cầm một bình lên.”

Tiểu nhị nhận chỗ tiền, kinh ngạc, rồi lắc đầu một cái: “Nhưng chỗ tiền này của khách quan chỉ đủ hai chén thôi.”

“Chậc.” Vô Song thầm nghĩ vừa rồi ta còn cứu mạng ngươi, sao ngươi không cho ta được một bình rượu, đúng là lòng lang dạ sói. Nhưng tiểu nhị nhìn hắn bằng ánh mắt thành khẩn, chỉ chờ Vô Song lấy thêm vài đồng tiền ra.

“Cầm lấy, nhớ đưa bình ngon nhất ở chỗ ngươi lên.” Mộ Vũ Mặc vung tay một cái, một khối bạc vụn rơi xuống trước mặt tiểu nhị.

“Được thôi.” Tiểu nhị cầm bạc vụn chạy về phía sau nhà.

Mộ Vũ Mặc vỗ nhẹ lên mái hiên, chậm rãi hạ xuống đất, ngồi bên cạnh Vô Song.

“Thơm quá đi.” Vô Song hít một cái.

Mộ Vũ Mặc cười một tiếng: “Nếu không thấy ánh mắt trong trẻo của ngươi, thật chẳng khác nào mấy tên lưu manh.”

“Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của tỷ đều đầy nhu mì. Nhưng ta biết nếu ta dám dựa vào tỷ tỷ một tấc, tỷ tỷ sẽ bẻ gãy tay chân ta.” Vô Song cười nói.

“Ngươi có thể thử xem.” Mộ Vũ Mặc giơ tay ấn nhẹ lên trán Vô Song.

“Không dám không dám.” Vô Song giơ tay ra, bình rượu mà tiểu nhị đang bưng lên đã bị hắn hút tới. Hắn đặt bình rượu xuống đất: “Đến đây nào, tỷ

tỷ áo tím. Chúng ta uống một chén, tiện đây nói chuyỆn người trong mắt tỷ tỷ.”

“Ồ?” Mộ Vũ Mặc nhíu mày: “Người trong mắt ta?”

“Người thế nào mà khiến tỷ tỷ nhớ mãi không quên vậy?” Vô Song nhận cái chén từ tiểu nhị, rót hai chén.

“Ngươi đã từng nghe bài thơ này chưa?” Mộ Vũ Mặc hỏi: “Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyỆt, bán nhập giang phong bán nhập vân. Trong Cửu Giang Tỳ Bà đình, hắn lấy được ba món ám khí, nổi danh thiên hạ.”

“Đường môn Đường Liên NguyỆt.” Vô Song lập tức hiểu ra.

“Đúng, năm xưa trong thiên hạ không ai không nghe tới tên hắn. Cho dù bây giờ hắn thoái ẩn giang hồ đã nhiều năm, khi tái xuất giang hồ cũng là người đứng đầu Đường môn.” Mộ Vũ Mặc nói.

Vô Song uống một chén rượu: “Ta muốn nghe chuyỆn của tỷ.”

“ChuyỆn của chúng ta?” Mộ Vũ Mặc cũng uống một chén rượu. “ChuyỆn của chúng ta bắt đầu từ lần đầu tiên ta tới giết hắn.”

“Lần đầu tiên?”

“Đúng, ta tới giết hắn ba lần tất cả. Lần đầu tiên, ta và hắn...”

Mộ Vũ Mặc cứ thế ngồi trên bậc thang uống từng chén rượu cùng Vô Song, kể từng chuyỆn từng chuyỆn một. Cuối cùng, bình rượu đã cạn, Mộ Vũ

Mặc không nói nữa, chỉ nhìn ánh trăng trên trời, lạnh nhạt nói: “Ta rất muốn tới gặp hắn.”

“Chờ những chuyỆn này kết thúc, cứ đi đi.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Vô Song quay đầu sang, thấy Tô Mộ Vũ đẩy cửa quán trọ đi ra.

“Ta có đi được không?” Mộ Vũ Mặc lẩm bẩm.

“Không sao.” Tô Mộ Vũ đột nhiên mở dù, che trên đầu Mộ Vũ Mặc: “Trời mưa rồi.”

“Các ngươi có chuyỆn cần nói?” Vô Song rất thức thời đứng dậy. “Không sao, thành chủ không cần phải tránh.” Tô Mộ Vũ thản nhiên nói:

“Vũ Mặc, Mộ gia các ngươi không đi theo đường này. Bọn họ sẽ đi theo đường từ La Hạng thành vào Thiên Khải. Ngươi cần tìm ra bọn họ, khuyên bọn họ về Ám Hà.”

“Tạ gia thì sao?” Mộ Vũ Mặc hỏi.

“Tạ gia lên đường sớm hơn mấy ngày, e rằng đã tới Thiên Khải. Ta cần tìm lại Tạ Cựu Thành.” Tô Mộ Vũ đáp.

“Ngươi định về Thiên Khải thành?” Mộ Vũ Mặc cả kinh. “Ừ.” Tô Mộ Vũ gật đầu.

“Bảo trọng.” Mộ Vũ Mặc đứng dậy. “Đừng chết.” “Được.” Tô Mộ Vũ vẫn luôn nói năng đơn giản như vậy.

Mộ Vũ Mặc điểm mũi chân lao về phía xa, cô cất cao giọng cười nói: “Tiểu Vô Song, lần sau gặp mặt hy vọng sẽ được nghe câu chuyỆn của ngươi.”

“Tỷ tỷ nhớ tới Vô Song thành tìm ta.” Vô Song vẫy tay nói.

Mộ Vũ Mặc nhỏ giọng cười một tiếng, ai dám bảo gia chủ Ám Hà tới cửa tìm gặp, e là chán sống rồi? Cô lắc đầu một cái: “Đã lâu lắm rồi không gặp thiếu niên nào như vậy.”

Thấy Mộ Vũ Mặc đi xa, Vô Song quay sang hỏi Tô Mộ Vũ: “Nếu ta không nghe lầm, Tô gia chủ vừa nói sẽ tới Thiên Khải thành?”

“Ừ.” Tô Mộ Vũ gật đầu.

“Thật tình cờ, ta cũng tới Thiên Khải thành, hay là đi chung nhé?” Vô Song mỉm cười.

“Ngươi mời ta? Ngươi có biết lập trường của Ám Hà chúng ta không?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Nếu như chúng ta là đối thủ, chắc chắn vừa rồi các ngươi sẽ giết ta. Cho dù ta có đánh giá cao bản thân hơn nữa e rằng vẫn chẳng đánh nổi hai vị

gia chủ Ám Hà.” Vô Song lại vỗ vai Tô Mộ Vũ một cái: “Tô gia chủ, ta đoán, chúng ta là người chung đường.”

“Đúng vậy, bây giờ chúng ta không phải kẻ địch, ta sẽ không giết ngươi.

Nhưng ngươi nói sai rồi.” Tô Mộ Vũ che dù đi vào cơn mưa: “Ta với ngươi vĩnh viễn không phải người chung đường.”

“Sao lại không phải?” Ta cũng là kiếm khách. Vô Song vỗ hộp kiếm bên cạnh: “Rất mong được đánh với Tô gia chủ một trận.”

“Kiếm của ngươi là kiếm, kiếm của ta là hung khí.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Ta tin vào ánh mắt của mình, kiếm trong tay gia chủ là một thanh kiếm tốt.” Vô Song chậm rãi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play