Đại tướng quân phủ.
Diệp Khiếu Ưng ngồi trong thư phòng, trước mặt là con gái mà hắn yêu thương nhất Diệp Nhược Y. Lần này trong cơn mưa gió, bọn họ đứng về
hai trận doanh bất đồng, nhưng người chiến thắng cuối cùng là Diệp Nhược Y. “Phụ thân.” Diệp Nhược Y gọi nhỏ.
Diệp Khiếu Ưng xua tay ngắt lời cô: “Không cần nói gì, lần này ta thua trong tay lũ nhóc các con. Thật ra với tính khí của ta lúc đấy chỉ hận không thể san bằng cung đình, giết sạch bọn họ.”
Diệp Nhược Y lắc đầu: “Phụ thân tuy dũng mãnh nhưng không tàn bạo. Tiêu Sắt đã sớm nhìn thấu điểm này.”
“Đúng vậy, ta xem binh lực, hắn xem lòng người, cho nên hai mươi vạn đại quân bị mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thêm một cái chiếu thư tự định tội chẳng hiểu ra sao làm cho lui binh.” Giọng nói của Diệp Khiếu Ưng mang theo vẻ tức giận.
“Tiêu Sắt nói, lúc đó nếu phụ thân không muốn lui như vậy bây giờ trên Thiên Khải thành không phải cắm lá cờ Thần Điểu Đại Phong của hoàng tộc họ Tiêu mà là quân kỳ của Diệp Tự doanh chúng ta.” Diệp Nhược Y lắc đầu nói.
“Đúng vậy, lúc ta cầm đao cũng đã suy nghĩ, chẳng lẽ giết hết những người họ Tiêu này, sau đó ta lên làm hoàng đế? Nhưng mà ta xông trận giết người còn được, làm hoàng đế sao được?” Diệp Khiếu Ưng thở dài:
“Cho nên ta đành bỏ qua. Huống chi nếu năm xưa vương gia tự mình đi chịu chết, như vậy ta cũng chẳng có lý do mà thù hận.”
“Phụ thân...” Diệp Nhược Y cảm nhận được nỗi buồn trong giọng nói của Diệp Khiếu Ưng.
“Không sao, ta già rồi, các huynh đỆ cùng nhau phấn đấu cũng chẳng còn trong tòa Thiên Khải thành này. Mấy năm nay vẫn luôn dựa vào cơn giận đó để chống đỡ, nay cũng chẳng còn.” Ánh mắt Diệp Khiếu Ưng ảm đạm dần: “Nhược Y, bỆnh của con sao rồi?”
Diệp Nhược Y kinh ngạc: “Đã lâu rồi không phát bỆnh. Con hỏi quốc sư, cao nhân trên tiên sơn lưu lại một luồng chân khí bảo vỆ tâm mạch của con, ít nhất mười năm không vấn đề gì. Mười năm sau cao nhân tỉnh dậy khỏi giấc ngủ dài, lại tới tiên sơn một lần nữa.”
“Vậy thì tốt, mấy năm tới chắc con còn chưa muốn rời khỏi Thiên Khải, các bằng hữu của con đều ở đây. Con có muốn làm vương phi của tên Tiêu Sắt kia không?” Diệp Khiếu Ưng đột nhiên cười một tiếng.
“Con và Tiêu Sắt lớn lên bên nhau từ nhỏ, không có tình nhi nữ, phụ thân hiểu lầm rồi.” Diệp Nhược Y bất đắc dĩ nói.
“Vậy là thằng nhóc họ Lôi kia à? Hắn và Lôi đại ca rất khác biệt, Lôi đại ca rất biết cách lấy lòng nữ giới, không giống hắn, ngây ngây ngốc ngốc.”
Diệp Khiếu Ưng tiếp tục cười nói.
Diệp Nhược Y càng bất đắc dĩ: “Phụ thân, rốt cuộc người muốn nói gì?”
“Ta đang suy nghĩ, nếu ta đi, ai sẽ chăm sóc cho con.” Diệp Khiếu Ưng đi ra cạnh cửa nhìn bầu trời.
“Phụ thân định đi đâu?” Diệp Nhược Y cau mày.
“Sau chuyỆn này, con nghĩ ta còn có thể ở lại trong triều ư? Minh Đức Đế không giáng tội ta là vì hắn không dám, còn nếu ta không tự biết tội mà từ
quan, người phía dưới sẽ cho rằng ta còn muốn đánh một trận, dẫu sao cũng ngủ không yên giấc. Giúp ta nghĩ một tấu chương, cứ nói cáo lão về
quê. Cũng không cần gấp, chờ một tháng đi, để cho những hạng người bụng đầy ý xấu đó cả tháng này không ngủ yên được!” Diệp Khiếu Ưng cao giọng nói.
Diệp Nhược Y thở dài nói: “Phụ thân định tới Phượng Khê sơn?” “Đúng vậy, mẫu thân con an táng ở đó.” Diệp Khiếu Ưng buồn bã nói: “Bao năm vậy rồi, cũng nên tới bầu bạn với nàng.”
Quản gia từ ngoài cửa đi vào: “Tướng quân, hắn... lại tới.” Diệp Khiếu Ưng xua ống tay áo, xoay người: “Không gặp.”
Hắn có thể chấp nhận kết quả hiện tại, nhưng không có nghĩa là hắn tán thành quyết định này, dẫu sao cũng có vài chỗ hắn giữ lập trường của mình.
Ngoài cửa, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đỗ ở đó.
Chiếc xe ngựa đã tới đây ba ngày liền. Nhưng ngày nào cũng không được tướng quân phủ cho vào.
Công tử áo trắng văn nhã ngồi trong xe, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp:
“Ài, đại tướng quân mà sao tính khí như trẻ con vậy, nói không gặp rồi chẳng thấy tăm hơi gì cả.”
“Điện hạ. Đại tướng quân vẫn nói là không gặp.” Như đáp lại lời của hắn, người hầu đưa tin trở về hạ giọng nói.
“Cũng được.” Tiêu Lăng Trần buông quạt xếp xuống, trầm giọng nói: “Đi hoàng cung.”
“Người ta muốn gặp không gặp ta, người ta không muốn gặp thì ngày nào cũng triệu kiến ta. Đúng là bất đắc dĩ.”
Xích Vương phủ.
Tiêu Vũ giơ hai bức thư vào ánh nến, đốt nó thành tro bụi. Trong thư
phòng có một người chậm rãi bước ra, toàn thân mặc mãng bào màu tím đắt giá, tay áo nạm viền vàng, thể hiện thân phận đặc biệt của hắn -- Người đứng đầu Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản.
Đại tổng quản Cẩn Tuyên.
“Lần này đúng là thua quá triệt để.” Tiêu Vũ mỉm cười nhìn đại tổng quản Cẩn Tuyên. “Vốn định làm cho thiên hạ này đại loạn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, chỉ chờ chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Nào ngờ cuối cùng bất luận Thiên Khải thành hay Lang Gia quân đều bình an vô sự.”
“Chỉ có Cẩn Ngọc với mấy lão thái giám mới đặt hy vọng vào người như
Tiêu Lăng Trần. Năm xưa sư phụ từng thua thiệt trên người của Tiêu Nhược Phong, bây giờ bọn họ còn dùng lòng tham quyền lực suy đoán về
con hắn, đúng là ngu xuẩn.” Cẩn Tuyên lắc đầu nói: “Chỉ có điều, vốn định để hai quân phát binh về Thiên Khải, cuối cùng trận chiến này không đánh cũng phải đánh. Có ai ngờ được Vương Ly thiên quân lại bị phái ra cản đường.”
“Là Tiêu Sắt.” Tiêu Vũ lạnh nhạt nói: “Trong thư có nói người lãnh binh mặc áo lục, là con gái của Diệp Khiếu Ưng, Diệp Nhược Y. Bọn họ cho rằng Diệp Nhược Y do Diệp Khiếu Ưng phái đi, nhưng ta biết Diệp Nhược Y
đứng về phía Tiêu Sắt.”
“Bước này đúng là chúng ta thua. Nhưng chuyỆn này vẫn chưa kết thúc.”
Cẩn Tuyên nói: “Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra Cẩn Ngôn, danh sách trên tay hắn rất quan trọng. Nếu tìm ra danh sách đó, chúng ta có thể sử
dụng những người có tên trên đó.”
“Nếu nó thực sự hữu dụng, Cẩn Ngôn cần gì phải chạy?” Tiêu Vũ không hiểu nói.
“Yên tâm, chuyỆn này qua đi, tuy số người chết không nhiều nhưng thật ra Thiên Khải thành đã thay đổi. Ít nhất Kim Giáp tướng quân sẽ nhanh chóng biến mất, thế cục trong ba quân trung quân là lớn nhất đã thay đổi.
Những người trong danh sách tuy không thể ỷ lại, nhưng ở Thiên Khải đầy âm mưu quỷ kế này, bọn họ có thể phát huy tác dụng rất lớn.” Cẩn Tuyên xoay người. “Huống hồ vị bằng hữu của chúng ta đã không đợi kịp muốn xuất hiện rồi.”
“Ta không muốn hắn xuất hiện.” Tiêu Vũ bất mãn nói.
“Bây giờ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ở Thiên Khải chỉ còn là giữa ngươi và Tiêu Sắt. Tiêu Sùng tuy nhận được đôi mắt nhưng đã dần dần mất đi cơ
hội của mình. Tại Thiên Khải thành này hắn đã mất đi cả tay phải và tay trái, những quan viên vốn ủng hộ hắn có ít nhất phân nửa bị cuốn vào danh sách này, giờ phút này bọn chúng đã không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Cẩn Tuyên đi tới bên cửa sổ, dừng lại: “Ám Hà cũng phản bội hắn, bây giờ thứ hắn có thể dựa vào, chỉ còn lại mình Vô Song thành.”
“Vô Song thành? Bọn họ thì có ích lợi gì?”
“Không, Vô Song thành...” Cẩn Tuyên ngẩng đầu lên. “Rất hữu dụng.”