Chỉ cần Tiêu Lăng Trần chết đi, như vậy Lang Gia quân phía sau chắc chắn sẽ đại loạn. Đến lúc đó không ai có thể ngăn cản lửa giận của bọn họ, bọn họ sẽ không hề do dự san bằng Bình Thanh điện. Khi ấy, với năng lực của bọn họ, muốn trốn ra trong tình thế hỗn loạn đó cũng không phải không thể.
Đây là suy nghĩ của ba vị thái giám lúc này.
Thế nhưng thời khắc cuối cùng Tiêu Sắt ngăn cản trước mặt Tiêu Lăng Trần, hắn cũng giơ một ngón tay.
Có rất nhiều chỉ pháp nổi danh thiên hạ, tỷ như Phá Khung chỉ của ba lão thái giám này, tỷ như Kinh Thần chỉ của Lôi gia bảo, tỷ như Nhất Chỉ Tam Đạn của Đoàn gia trang. Nhưng Tiêu Sắt chưa từng học bất cứ môn chỉ
pháp nào.
Bởi vì thứ hắn dùng không phải là chỉ pháp mà là côn pháp. Dùng ngón tay làm côn.
Vẫn là Vô Cực đó!
Tiêu Sắt bị chấn lui ba bước.
Trọc Tâm cũng bị chấn lui ba bước, Vô Cực côn bay ra từ phất trần của hắn,
Tiêu Sùng xông tới, trường kiếm khều một cái đã hất Vô Cực côn về
tay Tiêu Sắt. Hắn lại tung người lao tới trước mặt ba vị công công, xuất kiếm chém xuống. Toàn bộ động tác nối liền một mạch!
“Phá!” Trọc Tâm công công giậm mạnh, đạp tan phiến đá dưới chân, phất trần quét qua, ngăn Nộ Kiếm của Tiêu Sùng.
Tiêu Sắt cầm lại côn, cũng lao ngay về phía trước.
Hai vị hoàng tử tuyỆt thế nhất của hoàng tộc họ Tiêu lần đầu tiên hợp lực xuất thủ.
Còn Cơ Tuyết và Lôi Vô Kiệt cũng thoát khỏi áp chế của Trọc Sâm và Trọc Lạc, Vân Khởi côn và Tâm kiếm giao đấu với hai thanh phất trần bất phân cao thấp.
Nếu xét theo công lực thâm hậu, hai vị công công mạnh hơn bọn họ.
Nhưng giờ khắc này khí thế của Cơ Tuyết và Lôi Vô Kiệt càng lúc càng mạnh, còn hai lão thái giám lại chỉ thấy tử ý của mình.
Tử ý là một loại mùi vị, những người già thường ngửi được một mùi đặc biệt trên người mình, đó là mùi như tử thi thối rữa. Bọn họ rất ghét mùi đó, thậm chí cưỡng ép áp chế cái mùi này, nhưng giờ khắc này, tử ý của họ lại cực kỳ nồng nặc.
Không còn hy vọng, đó là suy nghĩ cuối cùng của bọn họ.
“Cho dù chết, các ngươi cũng phải chết cùng ta!” Trọc Tâm công công đột nhiên hét lớn, giơ cánh tay gầy quắt ra đánh về phía Tiêu Sắt.
Ánh lạnh lóe lên, một thanh Cuồng Đao đã rời vỏ, cuối cùng Lan NguyỆt Hầu cũng hành động.
Tiêu Vũ nhướn mày, giơ nhẹ tay lên. Thân hình người áo đen bên cạnh hắn chợt lóe lên.
Lan NguyỆt Hầu thu hồi trường đao, cái đầu của Trọc Sâm rơi lông lốc dưới đất. Tiêu Sắt đâm một côn, trực tiếp xuyên thủng ngực Trọc Tâm.
Còn người áo đen lại xuất chưởng, đánh cho Trọc Lạc định tập kích Minh Đức Đế nát bấy hết xương cốt toàn thân, bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây.
Cuối cùng Ba vị tổng quản tiền nhiệm chết sạch trước Bình Thanh điện. Nhưng trận phản loạn này còn xa mới kết thúc.
Sau một đợt sóng lắng xuống, lại là một làn tĩnh mịch khiến người ta không cách nào nín nhịn.
Mọi người quay đầu nhìn sang phía Tiêu Lăng Trần, Tiêu Lăng Trần chỉ mỉm cười với Tiêu Sắt: “Không yên tâm về huynh đỆ của ngươi à? Còn cố tình phái một cô nương xinh đẹp như vậy tới khuyên ta?”
“Bên cạnh ngươi có quá nhiều người, ta sợ ngươi sẽ dao động.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Tiêu Lăng Trần lắc đầu một cái: “Đáng ra sẽ dao động, nhưng có cô nương xinh đẹp như vậy tới, có muốn dao động cũng chẳng nổi.”
Một thanh trường côn lập tức nâng lên, Cơ Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu không phải giữ ngươi lại còn có tác dụng, riêng cái mồm này của ngươi đã đủ cho ta làm thịt giữa đường rồi.”
“Ta có tác dụng á?” Tiêu Lăng Trần cười khổ một tiếng: “Nếu ta có tác dụng, sao những người bên dưới còn rút đao ra?”
Hắn đang nói tới Lang Gia quân bên dưới.
Ba lão thái giám là người mưu tính tất cả mọi chuyỆn, nhưng bây giờ
người quyết định kết cục của ván cờ này đã không phải bọn họ mà là Lang Gia quân bên dưới, là người thật sự nắm giữ Lang Gia quân, Diệp Khiếu Ưng.
Diệp Khiếu Ưng vẫn không nói một lời, khi Tiêu Lăng Trần lên trên điện, hắn không nói gì. Khi Tiêu Lăng Trần xé bỏ cuộn sách Long Phong, hắn cũng không nói gì. Bây giờ, Tiêu Lăng Trần và Tiêu Sắt giết chết ba trong Ngũ Đại Tổng Quản tiền nhiệm, hắn có tiếp tục giữ im lặng không?
Diệp Khiếu Ưng đột nhiên ngửa đầu lên trời, hét một hồi dài.
Tiếng gầm đó như tiếng ưng kêu, sắc bén mà đầy đe dọa, rất nhiều binh sĩ không nhịn được che kín lỗ tai. Nghe nói rất nhiều năm trước, khi còn trẻ
Diệp Khiếu Ưng cũng thích hét dài như vậy, nhiều lính địch nhát gan nghe tiếng hét dài của hắn thậm chí chân đứng không vững.
Nhưng trong tiếng hét dài này lại có quá nhiều phẫn nộ và không cam lòng. Phẫn nộ và không cam lòng vì bị người mình tin tưởng nhất phản bội. Hắn đem tất cả hy vọng ký thác lên người Tiêu Lăng Trần. Khác với đám người Trọc Tâm, hắn không ký thác dã tâm mà là không cam lòng của Lang Gia quân năm xưa!
“Thảm rồi, chọc cho hắn phát điên rồi...” Tiêu Lăng Trần lẩm bẩm.
Tiêu Sắt trầm giọng nói: “Với tính cách của Diệp Khiếu Ưng, có lẽ hắn sẽ thật sự dẫn quân xung phong.”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên nói: “Nhưng Lang Gia quân không phải quân đội của Diệp Khiếu Ưng.”
Tiêu Lăng Trần nhún vai: “E rằng cũng không phải của ta.” Tiêu Sắt gật đầu một cái: “Nhưng là của đời trước chúng ta.”
Tiêu Sùng cau mày: “Với năng lực của chúng ta liệu giết được bao nhiêu người? Thật sự không được thì chúng ta lui về Thiên Kiếm các.”
“Sư phụ ngươi Nộ Kiếm Tiên một kiếm ép lui một vạn đại quân Nam Quyết, tạo thành một thần thoại. Đám người chúng ta không quyết đoán như sư phụ ngươi, huống chi chúng ta đang đối mặt với hai mươi vạn đại quân, khéo chưa giết được bao nhiêu chúng ta đã bị đạp thành thịt nát rồi.”
Tiêu Sắt lắc đầu nói.
“Chúng ta ngăn hắn lại, ngươi dẫn phụ hoàng đi trước.” Tiêu Sùng nói. Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng: “Đi?”
Vừa lúc đó, Lôi Vô Kiệt đột nhiên bước từng bước xuống bậc thang, đi tới trước thiên quân vạn mã, cắm thanh trường kiếm trong tay xuống sàn nhà.
Hắn ngẩng đầu lên, áo đỏ phất phới trong gió. Một người một kiếm, cản ngoài cửa cung?
Hắn dừng lại một chút, đột nhiên cao giọng quát: “Con trai của Trụ Quốc đại tướng quân trong Bát Trụ Quốc Bắc Ly ngày trước, Lang Gia quân Ngân Y Hầu, Lôi Mộng Sát. Ta, Lôi Vô Kiệt, cầu toàn quân lui binh!”
Trụ Quốc đại tướng quân Lôi Mộng Sát, từng là nhân vật thần thoại trong quân ngũ Bắc Ly.
Tiêu Lăng Trần cũng tung người nhảy lên, lao ra khỏi từ Bình Thanh điện, cắm Huyết Long thương trong tay xuống đất. Bộ giáp đỏ tươi sánh vai với tấm áo đỏ của Lôi Vô Kiệt: “Con trai của đại đô hộ Bắc Ly ngày trước, thống soái Lang Gia quân, Tiêu Nhược Phong. Ta Lang Gia Vương Tiêu Lăng Trần, cầu toàn quân lui binh!”
Tiêu Sắt giơ Vô Cực côn đập nát một loạt bậc thang trước Bình Thanh điện.
Hắn ngẩng đầu lên cất cao giọng nói: “Con trai Minh Đức Đế, học trò quân sự của Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong. Vĩnh An Vương Tiêu Sắt. Cầu, toàn quân lui binh!”
Hai người có địa vị nhất trong Lang Gia quân ngày trước, Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát. Bây giờ hai con trai và một học trò của hai người đang đứng trước mặt bọn họ, cầu Lang Gia quân lui binh.
Lý nào lại không lui?
“Nhưng bọn họ đều đã chết, đại đô hộ Bắc Ly, Lang Gia Ngân Y Hầu đều đã chết. Chỉ còn lại mình Kim Giáp tướng quân ta.” Cuối cùng Diệp Khiếu Ưng cũng mở miệng, hắn giơ tay rút song đao trên lưng.
Minh Đức Đế nhìn cảnh tượng trước mắt, thở dài não nề. Hắn trầm giọng nói: “Cẩn Tuyên.”
“Có Cẩn Tuyên.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu nói. "Tuyên chỉ."