Có một số chuyỆn xảy ra quá lâu rồi, có thể coi như chưa từng xảy ra. Có một số chuyỆn lâu rồi không nhắc tới là nghĩ mình đã quên.
Nhưng khi có người thật sự nhắc lại, mới phát hiện mỗi tình tiết rành rành ngay trước mắt, mỗi hình ảnh đều chưa từng lãng quên.
Ngày trước tại Hàng Châu, trong một gian nhà nhỏ bên bờ hồ, một nhà ba người cùng trải qua một cuộc sống giản đơn và bình dị.
Thần sắc Tuyên Phi nương nương dần dần hòa hoãn lại, lạnh nhạt nói: “Nó tới rồi à?”
Tiêu Sắt nhướn mày: “Nương nương không biết hắn đã tới à?”
Tuyên Phi nương nương đi tới bên cái gương, cầm một cái lược lên: “Đã rất nhiều năm rồi ta không rời khỏi nơi này, cũng không muốn biết chuyỆn bên ngoài cung, lại chẳng ai nói cho ta nghe. Đối với thế giới này, ta đã là người chết.”
“”ChuyỆn năm xưa giữa nương nương, Diệp An Thế và phụ hoàng, Tiêu Sắt không có tư cách được biết, bây giờ cũng không muốn biết. Nhưng tóm lại còn có người nhớ tới nương nương, mong mong nương nương. Một người thật sự chết đi là khi trên thế giới này không còn ai nghĩ về người đó nữa.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Còn bằng hữu này của ta, nghĩ tới nương nương, cũng đã tới tìm nương nương.”
“Ta chưa từng thấy nó.” Tuyên Phi nương nương lắc đầu.
“Có lẽ hắn còn chưa kịp gặp nương nương đã dính cạm bẫy nào đó. Tuy người bạn của ta tuy rất thông minh, nhưng một người lúc bình thường càng thông minh thì lúc gặp chuyỆn mình thật sự quan tâm lại càng xúc động. Hơn nữa hắn chỉ có một mình, nhưng kẻ địch của hắn có rất nhiều.”
Tiêu Sắt nói.
Tuyên Phi nương nương thở dài: “Ai là kẻ địch của nó?”
“Hắn là bạn của ta, là con trai của nương nương và Diệp Đỉnh Chi, hai thân phận này không đủ khiến hắn có nhiều kẻ địch ư?”Tiêu Sắt hỏi ngược lại.
Rốt cuộc Lôi Vô Kiệt không nhịn nổi nữa: “Đừng nói tới nói lui nữa. Tuyên Phi nương nương, ngài có cho một giọt máu hay không?”
Tuyên Phi nương nương cầm lược lên xoay một vòng nhìn Lôi Vô Kiệt: “Ngươi có thể thử xem.”
Đương nhiên Lôi Vô Kiệt thử ngay lập tức, hắn bước lên trước, rút trường kiếm bên hông ra.
“Danh kiếm hạng tư thiên hạ, Tâm. Đã lâu không gặp.” Tuyên Phi nương nương cũng bước lên một bước, nhẹ nhàng vung tay, lại ấn thanh kiếm Lôi Vô Kiệt
vừa rút ra về vỏ. Hai người lao qua nhau, Tiêu Sắt cũng nâng côn tiến tới nhưng chỉ thấy Tuyên Phi nương nương búng ngón tay một cái, cái lược trong tay cô lập tức vỡ tan. Cô hất ống tay áo, vô số châm nhỏ bắn về
phía Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt xuất côn đánh rơi chỗ châm sau đó kéo Lôi Vô Kiệt lui lại hơn mười bước, dừng lại, cúi đầu: “Cám ơn nương nương.”
Lôi Vô Kiệt hít một hơi lạnh, trong đầu thầm nghĩ quả nhiên Thiên Khải thành không phải chỗ bình thường, tùy tiện tìm một nương nương trong nội cung cũng có thể dùng công phu Thiên Cảnh. Hắn quay sang hỏi Tiêu Sắt: “Cám ơn cái gì?”
“Đi.” Tiêu Sắt dắt côn vào eo, khoanh hai tay trong áo, xoay người.
“Nếu ngươi thấy nó.” Tuyên Phi nương nương dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bảo nó đừng tới gặp ta.”
“Người bạn này của ta không giống người sẽ nghe người khác khuyên.” Tiêu Sắt cười nói.
“Vậy thì bảo nó, ta chết rồi.” Tuyên Phi nương nương tiếp tục nói. “Nếu hắn dễ lừa gạt như vậy...” Tiêu Sắt vẫn cười nói.
“Có lẽ ta thật sự chết rồi.” Tuyên Phi nương nương ngắt lời Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt ngừng cười, dừng bước, sau đó do dự một chút rồi đáp: “Ta hiểu rồi.”
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đẩy cửa ra, phát hiện trên tường rào đối diện có một người đang ngồi. Người kia mặc mãng bào màu tím, che mặt, nhìn những đám mây trên trời như đang thất thần. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt do dự một hồi lâu mới nhúc nhích một bước.
Nhưng có một chiếc lá rụng bay xuống, cắm trước mặt bọn họ như lưỡi đao sắc bén.
Hái lá phi hoa, giơ tay giết người.
Lôi Vô Kiệt thở dài một tiếng: “Sao Thiên Khải thành toàn quái vật vậy?”
Tiêu Sắt không có tâm trạng ca thán với Lôi Vô Kiệt, lập tức rút Vô Cực côn: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, mau chóng về xe ngựa, chỉ có một cơ hội đi qua.”
Người trên tường rào không nhìn mây nữa mà quay đầu sang nhìn bọn Tiêu Sắt. Sợ hãi.
Đó là tâm trạng xuất hiện trong lòng cả Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. Cảm giác sợ hãi này không xuất hiện khi bọn họ đối mặt với Nộ Kiếm Tiên, cũng
không xuất hiện khi bọn họ đối đầu với đại gia trường của Ám Hà. Tính ra từ trước tới nay chỉ khi gặp tiên nhân Mạc Y từ trên trời giáng xuống, bọn họ mới thấy sợ.
Tuy uy thế của đối phương kém xa Mạc Y, nhưng cảnh giới của hắn ít nhất cũng trên Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên.
Tâm kiếm ngâm vang.
Ngay cả phù triện trên Vô Cực côn cũng lấp lánh ánh sáng quỷ dị như ẩn như hiện.
“Ngươi tới chỗ ta làm gì?” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Tuyên Phi nương nương đi ra cửa.
“Mẫu thân.” Một người đi từ phía khác ra, nghênh ngang bước qua bên cạnh hai người Tiêu Sắt.
Xích Vương Tiêu Vũ.
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt không định ngăn cản hắn, vì người trên tường vẫn luôn nhìn bọn họ, chỉ cần bọn họ phân tâm trong chốc lát sẽ bị người nọ
tìm ra sơ hở.
Tiêu Vũ phất tay, tám cánh cửa của Cảnh Thái cung đồng thời khép lại. Trong đại điện chỉ còn lại hắn và Tuyên Phi nương nương.
“Mẫu phi.” Tiêu Vũ cúi đầu nói.
Tuyên Phi nương nương thở dài: “Lần trước con nói muốn tới Khâm Thiên giám cầu phúc cho ta, nói trong linh phù phải có máu tươi để tế lễ. Ta biết con không nói thật nhưng vẫn làm theo con. Chỉ không ngờ con lại cầm đi hại huynh đỆ của mình.”
“Con không có huynh đỆ, hắn chỉ là một đứa con trai khác của mẫu phi.”
Tiêu Vũ giơ cổ tay ra chậm rãi nói: “Máu chảy trong thân thể chúng ta, không giống nhau.”
Tuyên Phi nương nương lắc đầu: “Vậy việc gì con phải hại hắn.”
“Con không sợ hắn, nhưng hắn giúp người ngoài tới hại con.” Tiêu Vũ khẽ
mỉm cười, lại nói những lời tàn khốc: “Mẫu Phi muốn cứu một đứa bé mà hại chết đứa bé khác ư?”
“Con tránh ra.” Tuyên Phi nương nương bước tới một bước.
Tiêu Vũ lấy một lưỡi dao sắc ra đặt lên cổ tay của mình: “Xin mẫu phi đừng ra khỏi cánh cửa này.”
“Con!” Tuyên Phi nương nương tức giận.
“Con. Chẳng qua chỉ muốn sống.” Tiêu Vũ cúi đầu: “Một đứa bé khác của mẫu phi cũng sẽ sống, con đáp ứng mẫu thân. Thế nhưng, phải đợi sau khi mọi chuyỆn đều kết thúc.”
Bên ngoài cung điện.
Cuối cùng kẻ trên tường nhẹ nhàng tung người một cái, hạ xuống trước mặt bọn họ.
Trường kiếm của Lôi Vô Kiệt lập tức rời vỏ.
Một kiếm với Tuyên Phi nương nương chỉ là dò xét. Nhưng một kiếm lúc này, lại là tuyỆt sát.
Tâm kiếm ngàn vạn, nhất kiếm phá vạn pháp.
Người áo tím lui lại, giơ một tay ra, trên tay lấp lóe ánh bạc, là một găng tay bằng bạc, móng tay trên găng cực kỳ sắc bén, lấp loáng ánh sáng âm u.
Một trảo bắt lấy kiếm của Lôi Vô Kiệt. Nhưng lại có một côn đập xuống đầu.
Tiêu Sắt trầm giọng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”