“Hôm nay các ngươi định vào cung à?” Tư Không Thiên Lạc hỏi. “Ừ.” Tiêu Sắt đáp rất đơn giản.

“Sao không dẫn ta đi cùng?” Tư Không Thiên Lạc lại hỏi.

“Hoa Cẩm còn chưa tỉnh, Vĩnh An Vương phủ cần một cao thủ trấn giữ. Ngươi cũng phải cẩn thận Cẩn Uy, hôm đó nếu hắn dốc toàn lực, Hoa Cẩm

đã không bị thương như vậy.” Tiêu Sắt lắc đầu nói: “Huống hồ Cẩn Tiên công công đã nói, hắn chỉ dẫn được tối đa hai người vào cung.”

“Tiêu Sắt, đây là quần áo gì vậy?” Lôi Vô Kiệt mở cái bọc vừa được người đưa tới ra, thấy chiếc áo gấm bên trong, giũ ra xem thử. “Trên đó còn vẽ

rồng này.”

“Bốn móng là mãng, năm móng là rồng, đây là mãng bào. Ta khuyên ngươi nên đọc thêm sách đi.” Tiêu Sắt khinh thường hừ lạnh một cái.

“Cho dù thế cũng rất đẹp.” Lôi Vô Kiệt giũ áo, ướm thử lên người: “Mặc nó vào chắc sẽ rất uy phong.

“Đúng là rất uy phong, ít nhất cũng được làm quan.” Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý. “Quan gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Tòng thất phẩm, thái giám quản lý.” Tiêu Sắt cao giọng nói. “Ta nhổ vào.” Lôi Vô Kiệt quăng quần áo xuống đất.

Sau thời gian một nén hương.

“Tiêu Sắt, ta phải xác nhận với ngươi một lần nữa. Chúng ta chỉ mặc quần áo này thôi, không làm thật phải không?” Lôi Vô Kiệt nghe lời Tiêu Sắt, cởi bộ đồ bó sát người, khoác áo mãng bào bằng gấm kia lên. “Chúng ta còn...

đi ra được không?”

Tiêu Sắt lườm hắn một cái: “Sao tay ngươi run thế?” “Ta... sợ.” Lôi Vô Kiệt nuốt một ngụm nước miếng.

“Chỉ giả trang làm thái giám thôi, sao lại sợ như vậy?” Tiêu Sắt hỏi ngược lại.

Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi nói: “Ta nghe nói trước đây có tên thái giám, lúc bé thì giả mạo người khác vào cung, sau đó thật sự bị một đao cắt...”

“ChuyỆn ngươi nói là ba triều trước rồi, thái giám đó tên là Tạ Cửu LuyỆn. Khi còn nhỏ do muốn cứu em gái bị bắt vào cung nên giả trang thành thái giám vào cung, sau đó bị phát hiện nên xử phạt thiến thật sự, nhưng cũng giữ

được tính mạng, được ở lại trong cung. Sau đó hắn bầu bạn cùng hoàng đế Kiến

Thành Đế lớn lên, trở thành người đứng đầu trong Ngũ Đại Tổng Quản, quyền thế khuynh đảo triều đình, người người tôn làm cửu thiên tuế. Sau khi Kiến Thành Đế chết, hắn nắm đại quyền, tạo thành cục diện không có đế vương hỗn loạn nhất từ khi Bắc Ly dựng nước tới nay.

Cũng do hắn nên sau này mới lập triều quy, sau khi hoàng đế chết, Ngũ

Đại Tổng Quản phải vào trong hoàng lăng túc trực bên linh sàng. Thái giám này còn nổi tiếng hơn một số hoàng đế. Lôi đại hiệp có muốn lưu danh thiên cổ không?” Tiêu Sắt nhíu mày.

“Ta nhổ vào.” Lôi Vô Kiệt nổi giận mắng. “Đi thôi, mau mau còn về.”

Tư Không Thiên Lạc nhìn hai nam tử mặc áo gấm mãng bào, lại bắt chước dáng vẻ của thái giám đánh phấn cạo râu, không nhịn được lắc đầu một cái, quay sang hướng khác không nỡ nhìn tiếp.

Một chiếc xe từ Hồng Lư tự lặng lẽ đi ngang qua cửa sau của Vĩnh An Vương phủ, không hề dừng lại, chỉ có rèm xe ngựa rung rung đôi chút. Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đã ngồi trong xe ngựa. Linh Quân và Bá Dong vốn theo hầu bên cạnh Cẩn Tiên công công đang ngồi đối diện với bọn họ.

“Trông hai vị thế này còn giống thái giám hơn chúng ta.” Bá Dong không nhịn được trêu ghẹo.

Linh Quân lớn hơn vài tuổi, đương nhiên biết hai người trước mặt có thân phận đặc thù, nhất là vị Vĩnh An Vương này, tương lai rất có thể lên làm hoàng đế, lông mày lập tức run lên. Nhưng tiếp đó Bá Dong lại chỉ thẳng vào Tiêu Sắt bồi thêm một câu: “Nhất là vị Vĩnh An Vương điện hạ này, đúng là giống hỆt như thật.”

Sắc mặt Tiêu Sắt hơi thay đổi một chút, trong lòng Linh Quân như rơi vào đáy vực. Chỉ có Lôi Vô Kiệt vỗ đùi nói: “Vị công công này nói đúng lắm!

Hắn thật sự quá giống! Ha ha ha ha!”

Xe ngựa nhanh chóng đi tới trước cửa cửa cung, dừng lại ngoài Thiên Thành môn. Linh Quân đưa tấm lỆnh bài Hồng Lư tự ra, tiến thẳng vào trong hoàng cung. Bọn họ nhanh chóng tới trước cửa nội cung, Phượng Cửu môn. Lần này Linh Quân, Bá Dong và Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt đều xuống xe ngựa.

Thị vỆ giữ cửa thấy Linh Quân lập tức cúi đầu cười nói: “Linh Quân công tử hôm nay không ở Hồng Lư tự chăm sóc Cẩn Tiên tổng quản à? Sao lại tới trong cung?”

“Tuân lỆnh công công nhà ta, tới bái kiến thái hậu lão tổ tông, dâng một nhóm phật châu vừa khai quang. Đây là do công công nhà ta tụng niệm kinh văn mấy trăm lần đấy.” Linh Quân cung kính trả lời.

“Nếu là chuyỆn của thái hậu lão tổ tông, vậy phải nhanh lên mới được. Có điều hai vị công công này thật lạ mặt.” Thị vỆ giữ cửa nhíu mày một cái.

“Là đỆ tử mà tổng quản nhà ta vừa thu nhận, rất có phật tính. Lần này theo chúng ta vào cung coi như thấy chút chuyỆn đời.” Linh Quân bước tới, giơ

tay lên, nhét một đĩnh bạc vào tay thị vỆ: “Sau này cần nhờ Bành đại ca chăm lo cho.”

“Không dám không dám, xin mời.” Thủ lĩnh thị vỆ lập tức tươi cười nhường đường.

Linh Quân dẫn đám người leo lên xe ngựa, cất bước vào hậu cung.

“Đi theo hướng này qua sáu cung điện là Cảnh Thái cung của Tuyên Phi nương nương. Xung quanh tẩm cung của phi tần không được cưỡi ngựa, ta chỉ đưa ngươi tới đây được thôi. Sau hai canh giờ, chúng ta gặp lại nhau ở

đây.” Linh Quân lấy một cái bọc ở dưới đáy ra. “Thay quần áo đi.” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Sao lại phải thay quần áo?”

Tiêu Sắt vung tay, lấy Vô Cực côn và Tâm kiếm giấu trong xe ngựa ra: “Ngươi định công khai mang binh khí đi qua đi lại trong cung à?”

Lôi Vô Kiệt mở cái bọc lên, cánh tay run rẩy. Một bộ váy áo màu xanh lục xuất hiện trước mắt hắn, hắn mặt mày kinh hãi: “Đây là...”

“Đây là quần áo của cung nữ, mau mặc vào đi.” Tiêu Sắt giật lấy một món trong đó, nghiêm trang nói: “Phải nhanh tay lên, xe ngựa đi qua nhanh lắm.”

“Tiêu Sắt, sao ta cảm thấy ngươi chẳng đắn đo chút nào, ngược lại còn có vẻ mong chờ thế?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt mặt mày đen kịt: “Sao ngươi lại lắm mồm vậy? Ngươi nhiều lời chứng tỏ đang hưng phấn, mặc đồ con gái khiến ngươi hưng phấn vậy à?”

“Nếu đã phải mặc đồ nữ, sao ngươi không bảo Thiên Lạc sư tỷ đi?” Lôi Vô Kiệt cả giận nói.

“Thái giám ra ngoài cung làm việc còn được, ngươi có thấy cung nữ ra khỏi cung bao giờ không?” Tiêu Sắt hỏi ngược lại: “Nhanh lên, có mặc không?”

“Ta...” Lôi Vô Kiệt tức giận cầm váy lên: “Cái này mặc thế nào!”

Linh Quân và Bá Dong liếc sang, Linh Quân lắc đầu một cái, áp lực vừa rồi lập tức biến mất. Hai người như vậy, cuối cùng có ngồi được lên ngôi hoàng đế không? Bá Dong mặt mày hưng phấn tiến tới nói: “Để ta dạy các ngươi!”

Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cùng quay đầu lại: “Cút!” Tốc độ của xe ngựa từ từ chậm lại.

Linh Quân thò đầu ra, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi quay vào trong xe gật đầu một cái. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt mặc đồ cung nữ lập tức nhảy từ

trên xe ngựa xuống.

Cổ nhân có thơ, mỹ nhân quay đầu nhìn lại ba lần, nghiêng nước nghiêng thành. Hai vị vừa nhảy xuống chính là mỹ nhân trong truyền thuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play