cTiêu Vũ phất tay, năm sát thủ mặc áo choàng đen xuất hiện bên cạnh xe ngựa.

Tư Không Thiên Lạc vội vàng cầm trường thương lên, Tiêu Sắt khẽ lắc đầu với cô.

“Người đánh cược, không được rời bàn cược.” Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, năm sát thủ lao về phía Bạch Vương phủ.

“Là sát thủ của Ám Hà?” Tiêu Sắt cau mày nhìn bọn họ lướt qua xe ngựa, ai nấy đôi mắt vô hồn, sắc mặt lấp loáng ánh vàng. “Nhưng có điểm rất kỳ

lạ.”

Lôi Vô Kiệt đứng dậy, vung tay, đã cầm Tâm kiếm lên: “Cuối cùng cũng có đối thủ, nhưng chỉ là mấy thanh kiếm dây dưa thôi. Đúng là khiến người ta thất vọng.”

Dưới ánh trăng, năm tên sát thủ lao thẳng về phía này. Lôi Vô Kiệt đứng thẳng, chuẩn bị nghênh địch.

Nhưng chỉ thấy một thanh kiếm lớn từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ ngăn năm tên sát thủ kia lại.

Năm sát thủ đồng thời xuất thủ nghênh địch, lại bị một kiếm chém bay.

Trên thế gian này, người có kiếm thế thô bạo như vậy, chỉ mình Nhan Chiến Thiên!

“Lại bị cướp mất rồi.” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.

Thế nhưng năm người sau khi bị một kiếm đánh bay lại chỉ hơi dừng lại trên mặt đất một chút rồi lại lao tới đánh về phía Nhan Chiến Thiên.

Nhan Chiến Thiên đánh rơi một người thì lại có người người đánh tới. Năm người này sau khi bị đánh bay lại đồng thời tấn công về phía hắn.

Nhan Chiến Thiên khẽ cau mày, Lôi Vô Kiệt ở phía xa cũng hơi ngạc nhiên.

Năm sát thủ này động tác mau lẹ, xuất thủ tàn nhẫn, đúng là sát thủ nhất đẳng. Tuy vậy đặt trước mặt Nộ Kiếm Tiên, bọn chúng vốn chẳng đáng nhắc tới. Song điểm đáng sợ của năm sát thủ này là dường như chúng không cảm thấy đau đớn.

“Dược nhân.” Nhan Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng: “Trò vặt của Tây Sở còn chưa tuyỆt tích à?”

Cửa sau Bạch Vương phủ.

Tiêu Sắt hồi tưởng lại vài sát thủ mà mình vừa thấy, luôn cảm thấy có điểm quen thuộc, tới lúc này hắn mới phản ứng lại: “Là dược nhân của Tây Sở!”

Tư Không Thiên Lạc không hiểu: “Dược nhân là gì?”

“Trước khi Tây Sở mất nước, trong quốc gia đó có một số dược sư thần bí, bọn họ có thể dùng thuốc luyỆn người. Người uống thuốc của họ, công lực có thể tăng lên nhanh chóng trong thời gian ngắn, hơn nữa không cảm thấy đau đớn, chỉ khi chết mới dừng chiến đấu. Người như vậy được gọi là dược nhân.” Tiêu Sắt nhìn Tô Xương Hà: “Nhưng kết quả cuối cùng của dược nhân đều rất thảm. Đại gia trường nhẫn tâm hạ thủ với cả người của mình ư?”

Tô Xương Ly im lặng không nói gì, nhưng Tiêu Vũ mở miệng cười lạnh nói: “Lòng dạ đàn bà.”

“Giun dế!” Nhan Chiến Thiên đột nhiên vung kiếm, chém đứt người một sát thủ, tiếp đó lại tung người chặt đứt tay phải của một sát thủ khác. Thế

nhưng tên sát thủ kia như không cảm giác được đau đớn, tay trái rút một thanh đoản kiếm đâm về phía Nhan Chiến Thiên.

Nhưng rất nhanh chóng, đoản kiếm bên tay trái cũng văng ra ngoài.

Nhan Chiến Thiên xuất cước đá văng sát thủ không còn hai tay kia ra, quay sang nhìn bên cạnh. Lôi Vô Kiệt thu kiếm, khẽ mỉm cười: “Nộ Kiếm Tiên tiền bối, tuy trước đây quan hỆ của chúng ta không được tốt. Nhưng bây giờ tình thế ép buộc, xem ra cần liên thủ.”

Ba sát thủ còn lại tiếp tục bao vây.

Nhan Chiến Thiên khẽ cau mày: “Thực lực của hai tên sát thủ vừa rồi rõ ràng là yếu hơn nhiều. Nhưng thực lực ba tên này đã gần với mấy vị gia chủ. Ta nhận hai tên, chia cho ngươi một.”

Lôi Vô Kiệt gật đầu cười nói: “Vậy xin cảm ơn tiền bối.”

“Nếu không phải chuyỆn của Sùng Nhi hôm nay không thể gặp bất trắc, ta đã nhận mạng của cả ba tên này.” Nhan Chiến Thiên nâng kiếm đón đỡ.

Cách đó không xa, trên mái hiên, một bóng đen đã đứng đó từ lúc nào không biết. Hắn mặc trường bào màu đen, vành nón hạ thấp, không thấy rõ thần sắc trong bóng tối, trường bào bay vù vù trong gió đêm.

Trong phòng.

Không gian yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của Hoa Cẩm. Thuật đổi mắt đúng là bí mật bất truyền của Dược Vương cốc, nhưng đã rất nhiều năm không ai dùng cách giải phẫu này, bởi vì trên cõi đời liệu có mấy ai chịu cho người khác đôi mắt của mình.

“Sư phụ.” Mộc Xuân Phong vội vàng giơ khăn lông lên lau mồ hôi trên trán Hoa Cẩm.

Hoa Cẩm thở dài một tiếng: “Đã hoàn thành một nửa.”

Đôi mắt đã được lấy ra hoàn hảo, chuyỆn tiếp theo là đổi nó lên người Tiêu Sùng.

Mộc Xuân Phong không nhịn được hỏi: “Sư phụ, trước đây người từng là phẫu thuật này rồi à?”

“Từng làm trên thỏ.” Hoa Cẩm trả lời.

Mộc Xuân Phong cả kinh: “Vậy mà người cũng dám làm?”

“ChuyỆn gì cũng có lần đầu tiên. Hắn dám đánh cược, ta có lòng tin.” Hoa Cẩm nắm chặt một con dao bạc: “Bắt đầu nửa tiếp theo thôi.”

“Y thuật của hoa thần y đúng là thần kỳ, có điều cũng chỉ đến đây thôi.”

Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

“Nhị ca là một người rất tốt, nhưng hắn có một khuyết điểm, đó là quá dễ

tin tưởng người khác.” Tiêu Vũ nói với Tiêu Sùng: “Cho nên năm xưa hắn mới mù mắt, cho nên mấy năm qua hắn vẫn chẳng đấu nổi ta.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Thế nhưng chính vì vậy cho nên bây giờ mới có người chịu bỏ đôi mắt của bản thân cho hắn.”

“Nhưng cũng có người ở ngay bên cạnh hắn, ngăn cản chuyỆn này.” Tiêu Vũ cười nói.

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Sắt cả kinh.

“Vì sao Bạch Vương luôn luôn trầm ổn lại tới tìm Ám Hà làm trợ thủ? Đó là vì lúc trước có người đại biểu cho nhị ca, giả mạo thân phận của ngươi tới cầu xin Ám Hà trợ gúp. Nhị ca tìm Ám Hà là thế cưỡi hổ khó xuống.

Mà dọc con đường này, hắn mất đi Đường môn, kết thù với Lôi gia bảo, tất cả đều bắt đầu từ đó.” Tiêu Vũ nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, âm u nói:

“Người hắn tin tưởng, dẫn hắn vào đường cùng.”

Tiêu Sắt cau mày, trầm giọng nói: “Độc Hạt Lão Cửu.”

Đây là biệt danh của Tiêu Cảnh Hà khi còn bé, vì hắn là người có lòng dạ ác độc nhất trong số hoàng tử. Khi còn nhỏ, chỉ mình nhị hoàng tử nhân hậu

chịu nói chuyỆn với hắn. Bao năm như vậy, Tiêu Sắt vốn tưởng Tiêu Cảnh Hà đã thay đổi vì Tiêu Sùng, song giờ nhìn lại, bọ cạp vẫn chỉ là bọ

cạp mà thôi.

Trong phòng, Tiêu Sùng và Lăng Thiệu Hàn nhắm chặt đôi mắt. Bọn họ được châm Thần Tiên Túy, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại.

Hoa Cẩm vẫn đối mặt với Tiêu Sùng, chuẩn bị nửa chặng đường đổi mắt tiếp theo.

Mộc Xuân Phong rút Động Thiên Sơn bên hông ra: “Vốn tưởng hôm nay có nhiều cao thủ hộ trận như vậy sẽ không dùng tới thanh kiếm này, nào ngờ

họa từ trong nhà mà ra. Ta nghe nói ngươi là huynh đỆ tốt nhất của Bạch Vương điện hạ.”

“Trong hoàng tộc làm gì có huynh với chẳng đỆ?” Tiêu Cảnh Hà mở cây quạt giấy trong tay: “Công tử Mộc gia cũng dùng kiếm à?”

“Sư phụ cứ yên tâm chữa thương cho điện hạ là được. Còn lại, đồ đỆ sẽ bảo vỆ chu toàn cho người.” Mộc Xuân Phong bình tĩnh nói: “Ta học Bất Sát kiếm, nhưng tối nay có lẽ phải phá giới rồi.”

Quạt xếp của Tiêu Cảnh Hà vung lên, một mũi châm bạc đã bay về phía Hoa Cẩm.

Trường kiếm của Mộc Xuân Phong vung lên, châm bạc rơi xuống đất. Hắn lắc đầu một cái: “Tuy là hoàng tử nhưng không có khí thế đế vương, chỉ biết mấy võ công trộm gà trộm chó.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play