Đêm khuya.

Trong trấn nhỏ không biết tên.

Một thợ rèn ngồi ngoài cửa nhà hút thuốc, trẻ con hàng xóm có quen biết ngồi bên cạnh nói chuyỆn với hắn. Lũ trẻ thích đọc sách nhưng nhà nghèo, tuy miễn cưỡng được vào trường tư thục học tập nhưng không có tiền mua sách. Thợ rèn là người từ ngoài tới, trong miệng có rất nhiều câu chuyỆn, lũ

trẻ thường tới nghe hắn kể chuyỆn. “Thường thúc thúc, hôm nay kể chuyỆn gì?”

“Tiểu Lộc Nhi, hôm nay không kể truyỆn cổ cho các ngươi nữa, ta kể về

một người cho các ngươi nhé.” Thợ rèn họ Thường buông tẩu thuốc xuống, cười nói.

Tiểu Lộc Nhi trợn tròn hai mắt: “Ai thế, đại anh hùng ư?”

“Anh hùng? Phải xem nên nhận định thế nào? Giết địch trên chiến trường coi là anh hùng, lên tiếng trong triều vì dân chúng cũng coi là anh hùng.

Thân ở nơi dân dã, cướp của người giàu giúp cho người nghèo cũng được gọi là anh hùng. Nhận định anh hùng thật sự rất khó.” Thợ rèn họ Thường cười nói: “Nhưng ngươi nói đúng, hắn đúng là anh hùng. Bất luận nhận định ra sao, cũng là đại anh hùng.”

Tiểu Lộc Nhi lập tức hưng phấn kêu: “Là ai? Là ai?”

Thợ rèn họ Thường như muốn đẩy kịch tính lên, không trực tiếp trả lời mà kể: “Năm mười sáu tuổi hắn du lịch giang hồ, kết giao với rất nhiều người tài ba.

Như các thành chủ hiện tại của Tuyết NguyỆt thành: đại thành chủ

Bách Lý Đông Quân, tam thành chủ Tư Không Trường Phong; môn chủ Đường môn Đường Liên NguyỆt, năm đó đều là bạn tốt của hắn. Bọn họ cùng nhau uống rượu ngâm thơ xông xáo giang hồ, còn gây dựng được thành

tựu lớn. Sau đó hắn từ giang hồ vào quân ngũ, dẫn quân xuất chinh, đánh mười ba lần thắng mười ba lần, quân hàm không ngừng tăng lên, cho tới cuối cùng không thể tăng tiếp. Thế nhưng công huân của hắn càng lúc càng nhiều, hoàng đế không còn cách nào bèn xếp cho hắn một chức quân mới. Sau đó trong quân đội Bắc Ly chỉ nhận tên của hắn, quân đội Bắc Man thấy quân kỳ của hắn sẽ đi đường vòng. Ở Nam Quyết, hắn được gọi là Thiên Sát tướng quân của Bắc Ly, là đối tượng hù dọa trẻ con trong câu chuyỆn của những ông già: Nếu con không nghe lời, Thiên Sát tướng quân sẽ bắt con đi đấy. Còn có tác dụng hơn cả yêu quái hay sói hổ.”

Tiểu Lộc Nhi kinh ngạc: “Lợi hại đến vậy à?”

“Nhưng bản thân hắn là người rất ôn hòa.” Thợ rèn họ Thường giơ tay xoa đầu Tiểu Lộc Nhi: “Từ nhỏ hắn đã học thi thư lễ nghi, hoàn toàn không có vẻ thô tục của những người học võ. tuy vậy hắn cũng chẳng có vẻ cao ngạo của người đọc sách, thích ăn bánh bột ngô uống cháo loãng cùng các binh sĩ, khi rảnh rỗi lại hướng dẫn các binh sĩ tập võ. Hơn nữa hắn làm người ngay thẳng, nhập ngũ mười mấy năm, hết sức chăm lo cho binh lính, nhưng cũng chém chết bảy quan tướng dưới trướng. Bốn tên là vì tham ô

quân lương, ba tên là ỷ chức ỷ quyền cướp đoạt dân nữ. Những lúc đó có bao người cầu hắn tha thứ cũng vô ích. Hắn dùng binh như thần, trên chiến trường giết tới mức binh sĩ Nam Quyết tháo chạy. Nhưng hắn cũng yêu dân như con, những nơi hắn đi qua bách tính đều tôn kính như bậc thánh nhân. Sau đó chức quan của hắn lên tới đại đô hộ của Bắc Ly, có thể

nói là sánh ngang với hoàng đế, có vinh dự mà từ khi Bắc Ly khai quốc đến nay vẫn không ai đạt nổi.”

Tiểu Lộc Nhi cau mày suy nghĩ một hồi: “Vì sao hắn nổi tiếng như vậy nhưng Tiểu Lộc Nhi chưa từng nghe tên hắn?”

Sắc mặt họ Thường hơi trầm xuống: “Bởi vì bây giờ cái tên của hắn là một cấm ky, không một ai được nhắc tới. Nhắc tới sẽ bị chém đầu. Tiểu Lộc Nhi, ngươi cũng phải nhớ cho kỹ.”

Tiểu Lộc Nhi nghe thấy hai chữ ‘chém đầu’ đã sợ hết hồn: “Thường thúc thúc, con nhớ rồi.”

“Nhưng không sao.” Thợ rèn họ Thường đứng dậy. “Không bao lâu nữa, đại lục này sẽ lại vang lên tên hắn, mọi người sẽ hô to tên của hắn, nhớ tới vinh quang của hắn!”

Tiểu Lộc Nhi bị ánh mắt của thợ rèn họ Thường làm cho sợ hết hồn. Từ

trước tới nay cậu bé chưa từng thấy thợ rèn họ Thường nói lớn tiếng đến vậy, chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn sáng rực như vậy. Thợ rèn họ Thường vỗ đầu cậu một cái: “Về nhà đi.” Lúc này Tiểu Lộc Nhi mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy về nhà.

Thợ rèn họ Thường vào nhà, trên bàn đặt một bức thư. Hắn cầm bức thư

lên đọc lại lần cuối, xác nhận lại nội dung trên thư, sau đó thả vào ánh nến, đốt nó thành tro bụi. Hắn quay người mở ngăn tủ, bên trong đặt một bộ

giáp tuyỆt đẹp, đã rất lâu rồi hắn không có cơ hội mặc nó. Hắn bước tới cúi người vuốt ve con dấu trên vai bộ giáp.

Lang Nha.

Lang Gia.

Bên ngoài gian nhà đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí. “Chỗ này à?” Một giọng nam hỏi.

“Ta từng lén tới uống rượu, không sai đâu.” Một người khác trả lời. “Thật rách nát, còn lụp sụp hơn chỗ ta.” Giọng nam lúc trước trả lời. Lúc này, cửa phòng được đẩy ra.

Thợ rèn họ Thường mặc áo giáp đi ra, lúc này sống lưng hắn ưỡn thẳng, ánh mắt sáng rực, tay cầm một thanh trường thương, dáng vẻ điển hình của quân nhân. Hắn nhìn hai người ngoài sân: “Tới cả rồi?”

“Trong mấy trấn xung quanh chỉ có ba người chúng ta.” Một nam tử trong đó chỉ con ngựa màu đỏ thẫm bên cạnh: “Thủ lĩnh,, con ngựa này nhanh nhất, cho ngươi.”

Thợ rèn họ Thường gật đầu một cái, đi tới phía trước, vung thanh trhường thương một cái, cắm xuống đất, tay trái đặt lên ngực: “Lang Gia quân, Toàn Phong doanh, ky đô úy Thường Khôi Phong.”

Hai người trên ngựa cũng đặt tay lên ngựa

“Lang Gia quân, Toàn Phong doanh, vân ky úy Lục Trảm Ly.” “Lang Gia quân, Toàn Phong doanh, vân ky úy Trần Bất Bình.”

Thường Khôi Phong rút trường thương, tung người nhảy một cái leo lên ngựa. Hắn kéo cương ngựa, quay đầu nhìn Tiểu Lộc Nhi đang nấp ngoài cửa lén lút nhìn mình. “Ngươi thích nghe chuyỆn anh hùng, lớn lên chắc sẽ

có khí phách anh hùng. Nếu ngươi muốn tòng quân, sau này cứ tới tìm ta.

Ta tên Thường Khôi Phong, nếu ta chết trên chiến trường, cứ cầm cái nanh sói mà ta tặng ngươi đưa cho bất cứ ai trong Lang Gia quân. Cứ tin ta, Lang Gia

quân trở lại, đại lục này đều sẽ gọi tên chúng ta.”

Lục Trảm Ly cười một tiếng: “Thủ lĩnh rèn sắt bao năm rồi mà vẫn biết nói năng thật. Ta từng này tuổi rồi mà nghe vẫn thấy nhiệt huyết dâng trào.”

“Cho nên chúng ta chỉ là vân ky úy, còn hắn lại là ky đô úy.” Trần Bất Bình nói.

“Đi thôi.” Thường Khôi Phong quay đầu lại, nhìn về phía trước: “Tới nghênh đón chủ soái của chúng ta!”

——————————————

Giữa núi rừng, có người đang cưỡi ngựa phóng nhanh tới.

Mái tóc trắng của cô bay phất phới, bên hông dắt một thanh trường côn, chính là người vừa chạy từ Thiên Khải thành tới, đường chủ Bách Hiểu đường Cơ Tuyết.

“Nhanh nữa, nhanh thêm chút nữa!” Cơ Tuyết hạ giọng kêu. Đột nhiên một bóng người hạ xuống trước mặt cô.

Con ngựa hí vang.

Cơ Tuyết không hề ngạc nhiên, chỉ xiết chặt trường côn, định phóng qua người hắn. Dọc con đường này, đây không phải lần đầu cô gặp trở ngại nhưng hầu như không ai ngăn được ba chiêu côn của cô. Nhưng ngựa của cô dừng lại, đi vòng tại chỗ, không dám tiến thêm nửa bước.

Người ra sao mà có sát khí cường đại như vậy, khiến con ngựa Dạ Bắc của Cơ Tuyết cũng không dám tiến tới?

Người nọ đứng dậy, dưới ánh trăng chiếc mặt nạ ác quỷ màu đỏ càng thêm âm u đáng sợ. Hắn giơ cánh tay phải tái nhợt ra, vuốt ve mặt nạ trên mặt, nhìn về phía Cơ Tuyết trên ngựa, cười âm trầm nói: “Ám Hà, Khôi. Kính cẩn nghênh đón!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play