Đồng tiền thứ ba rơi trên bàn, vẫn như cũ tại chỗ tiếp tục xoay tròn, ba người cũng không nóng lòng chờ đợi quẻ tượng kỳ dị lộ diện. Một lát sau, đồng tiền rốt cuộc từ từ dừng lại, bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện che đi đồng tiền. Mặt trên của đồng tiền, hẳn đã sắp lộ ra, nhưng lại bị cái tay kia chặn tầm mắt.
Thư đồng ngẩng đầu, lúc này đầu hắn đã đầy mồ hôi: “Sao vậy?”
Tiêu Sắt vẫn như cũ, bộ dạng thản nhiên không màng sự đời, lười biếng cười nói: “Hiện giờ quẻ tượng chỉ có hai loại. Ta muốn được hỏi tiên sinh trước, nếu vẫn là mặt âm thì giải thích thế nào? Nếu có một mặt dương thì sao?”
Thư đồng chậm rãi, cũng không vội xem quẻ, đáp: “Nếu vẫn là âm, như vậy là sáu lão âm. Sáu hào đều là động hào, như vậy quẻ này là ‘ Dụng cửu, thấy rắn mất đầu ’.”
“Ổ?” Tiêu Sắt hơi mỉm cười, “Là hung hay là cát?”
“Đại cát.” Thư đồng chậm rãi nói, “Thiên hạ cộng trị, rắn mất đầu, đợi tới khi thời cơ thích hợp, một lần hóa rồng, bay lên chín tầng mây.”
“Nếu là mặt Phục Hy thì sao?” Tiêu Sắt tiếp tục hỏi.
Thư đồng thở dài: “Long chiến với dã, huyết huyền hoàng.”
Tiêu Sắt không tiếp tục hỏi, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng.
“Ấy, sao đột nhiên thời tiết lại thay đổi?” Tiểu nhị từ phòng trà đi ra, ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện không biết khi nào, bầu trời đã bị mây đen giăng kín, sét đánh cuồn cuộn.
Thư sinh nắm chặt tay, chuôi kiếm gỗ đào sau lưng thư sinh ngo ngoe rục rịch, phảng phất lập tức muốn bay ra.
“Đại hung quẻ.” Thư đồng tiếp tục giải thích “Thương Long Thất Tinh sắp xảy ra, tranh chiến âm dương kịch liệt. Rồng chết trận giữa chốn vắng vẻ, máu tồn lưu ba vạn dặm.”
“Oanh!” Bầu trời truyền đến một tiếng sấm vang lớn.
“Được.” Tiêu Sắt cao giọng nói, tay đột nhiên vung lên, đem đồng xu ném bay đi.
Đại hung, đại cát, ai cũng sẽ không biết kết quả này.
Mây đen nháy mắt tan đi, tiếng sấm phảng phất như một hồi ảo giác, ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống, chỉ còn lại tiểu nhị đứng ở bên ngoài vẻ mặt buồn bực: “Hôm nay…… thời tiết thay đổi quá nhanh.”
“Tại sao?” Thư sinh khó hiểu.
Tiêu Sắt bỏ hai đồng tiền xu cất vào trong ống trúc: “Ta cũng không tin Thiên Đạo gì đó, chỉ tin vào chính mình. Chỉ là đêm qua, trong lòng ta bỗng nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, suy nghĩ ta có phải hay không nên đưa ra một quyết định. Nhưng không có dũng khí, cho nên to gan muốn cầu Thiên Đạo. Nhưng mà vừa nãy ta bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, cho nên quẻ có tính hay không, cũng không quan trọng nữa.”
Thư đồng yên lặng thu hồi ống trúc, sắc mặt trầm tĩnh, một lát sau bỗng nhiên hai đầu gối quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Đa tạ!”
“Cũng không hẳn là vì ngươi.” Tiêu Sắt cười cười, “Muốn thật sự chiếm được tám phần Thiên Đạo của núi Thanh Thành, ta sợ Triệu Ngọc Chân sẽ cầm theo kiếm gỗ đào đến chém đầu ta mất.”
Thư đồng thở dài: “Là Phi Hiên cuồng vọng.” Hắn trong lòng hiểu rõ, nếu không phải Tiêu Sắt đột nhiên kết thúc quẻ tượng, âm lôi cuồn cuộn trên trời, sợ là sẽ lập tức đánh lên người mình.
Lúc này, trong thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Tư Không tiểu thư đã trở về!” Sau một tiếng thét kinh hãi đó là một trận gà bay chó sủa, không ít tiểu thương lập tức liền thu sạp, hận không thể quất ngựa mà bắt đầu trốn chạy.
(ATDT: kì thực mình ko thích cách tác giả tạo không khí xuất hiện cho Thiên Lạc như thế này. Giống như kiểu Thiên Lạc là 1 cô gái cực kì rắc rối, phiền toái. Chưa kể rất nhiều độc giả giống như mình ship Vô Tâm với Tiêu Sắt sẽ cảm thấy mất thiện cảm với nhân vật Thiên Lạc.)
“Tư Không tiểu thư đã trở về!” một tiếng rồi lại một tiếng thét khác lan truyền, cả tòa Hạ Quan thành hết đợt này đến đợt khác vọng lại âm thanh đó.
Tiểu nhị từ phòng trà vẻ mặt đau khổ đi tới, muốn xua đuổi bàn khách nhân cuối cùng —— chính là bàn của Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt trừng mắt nhìn hắn một cái: “Bằng hữu của ta đang lên các, lát nữa còn phải quay về đây. Ngươi hiện tại thật sự muốn đóng cửa?”
Tiểu nhị trong lòng do dự không nguôi, vừa mới có tin tức truyền đến, hồng y thiếu niên đã xông qua mười ba tầng, tiếp tục hướng lên. Nói như vậy, về sau nhất định là một nhân vật có danh tiếng trong Tuyết Nguyệt thành, đến lúc đó sao là người mình có thể chọc đến? Ngàn vạn lần không thể đắc tội. Nhưng mà, Tư Không tiểu thư kia……
“Công tử đây là muốn?” Thư sinh nhìn ra ngoài quán trà.
“Người trên kia thiếu ta tám trăm lượng, ta cũng vì giúp hắn lên đến tầng mười sáu mà ra một phần lực.” Tiêu Sắt đi ra ngoài, đứng ở giữa đường chính, xoay người nhìn phía con hắc mã phi đến trong khói bụi. Lập tức thấy một hắc y nữ tử cầm trong tay một cây trường thương màu vàng đen, khí khái phi phàm, rất giống một người không lâu trước đây Tiêu Sắt từng gặp qua —— Thương tiên, Tư Không Trường Phong.
“Ta chẳng qua ra khỏi thành nửa ngày, đã để cho người ta bước lên tầng mười ba, đều là một đám phế vật!” Nữ tử nổi giận mắng.
Phía sau có hộ vệ cưỡi ngựa đuổi theo, nói: “Nghe nói tầng mười ba cũng đã xông qua, trước mắt đã lên tầng mười bốn.”
“Tầng mười bốn hôm nay đến phiên ai thủ các?” Nữ tử hỏi.
“Hình như là tiểu thư.” Hộ vệ đáp.
Nữ tử dùng sức vung roi ngựa: “Tên kia nếu thấy trong các không có ai, chẳng phải cho rằng bổn tiểu thư sợ hắn? Giá!” Vừa lúc nữ tử ngẩng đầu, phát hiện xung quanh trống trải không một người trên đường. Chỉ còn lại một gian trà phô, một người mặc áo xanh, đôi tay ôm vào trong tay áo, hướng về phía mình ngáp một cái.
Nữ tử tuy rằng nổi tiếng ngang ngược ở Hạ Quan thành, nhưng cũng không phải là ác nhân, không muốn cưỡi ngựa đạp chết người, vội vàng ghìm ngựa mắng: “Người là kẻ nào? Không muốn sống nữa sao?”
Tiêu Sắt ngẩng đầu, hơi hơi cười nhìn hắc y nữ tử.
Hắc y nữ tử sửng sốt, nghĩ thầm trên đời sao lại có nam tử lớn lên đẹp như vậy, vây nên hơi có chút xuất thần. Hộ vệ bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, còn không đến Đăng Thiên các, sợ là tiểu tử kia lập tức lên tầng mười lăm tầng đấy.”
(ATDT: Mê trai đầu thai ko hết:Vvv)
Hắc y nữ tử phục hồi tinh thần, trường thương chĩa về phía Tiêu Sắt: “Ngươi là người từ đâu tới? Vì sao lại cản đường bổn tiểu thư?”
Tiêu Sắt không đáp, chỉ nhìn côn thương suy tư gì đó: “Con gái Thương tiên?”
“Thương với tiên cái gì, nữ cái gì mà nữ. Bổn tiểu thư Tư Không Thiên Lạc, ta hỏi ngươi, vì sao cản đường ta?” Hắc y nữ tử có chút tức giận, tựa hồ rất chán ghét cái danh con gái Thương tiên.
Tiêu Sắt xoay người chỉ về phía Đăng Thiên các: “Vị trên các kia là bằng hữu của ta.”
“Ngươi muốn ở chỗ này giữ chân ta?” Tư Không Thiên Lạc nhảy xuống ngựa, xuất ra một đóa thương hoa.
Nhưng trước mắt lại không thấy người áo xanh đâu.
“Phải.” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên bên tai, hơi thở ấm áp thổi lên vành tai nàng. Nàng cả kinh, trường thương trong tay bay lên, thân áo xanh kia lại rời khỏi cách xa hơn một trượng.
“Tiểu sư thúc, ngươi không phải nói người này không thông võ nghệ sao?” Thư đồng thấy một màn như vậy, mở to hai mắt nhìn.
Thư sinh xấu hổ cười cười: “Cái này không phải võ công, rõ ràng là khinh công.”
“Cái gì khinh công?” Thư đồng hỏi.
“Thiên hạ đệ nhất khinh công, Đạp Vân!” Thư sinh nuốt một ngụm nước miếng.
Trên tầng mười ba Đăng Thiên các, Lôi Vô Kiệt nhắm mắt điều chỉnh hơi thở. Thủ các kia tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng cũng không cần phải vận công chữa thương, yên tĩnh thu hồi mấy viên xúc xắc bị ném ra: “Ngươi tên là gì?”
“Lôi Vô Kiệt, lúc ta lên lầu đã báo tên ba lần.” Lôi Vô Kiệt nhắm mắt cười đáp.
“Hừ, tuy rằng ngươi thắng ta. Nhưng bạc vẫn phải trả.” Thủ các oán hận nói, “Một chuyến thua cuộc này, trở về nhất định phải để lão bà đó cười nhạo một phen.”
“Sư phụ ta, Doãn Lạc Hà. Một nữ nhân phiền toái, nói ta luận võ, bại dưới tay ai đều không quan trọng, đánh bạc thì không được thua. Có sư phụ như vậy thật là đau đầu.” Thủ các gãi gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Doãn Lạc Hà? Lạc Hà tiên tử? Bờ sông Thương Lan, một chưởng đoạn sông, Lạc Hà tiên tử?” Lôi Vô Kiệt ánh mắt sáng lên, Lạc Hà tiên tử chính là nhân vật thần tiên đứng trên bảng mỹ nhân hơn mười năm.
“Đã hơn ba mươi rồi, tiên cái rắm. Còn cái gì mà một chưởng đoạn giang, cũng không phải Trường Giang Hoàng Hà, ngươi bày vẻ mặt sùng bái đấy ra làm gì? Nói cho ngươi biết, chỉ là một lão bà……” Thủ các đang lải nhải, bỗng nhiên có một giọng nữ nhu mỹ truyền đến: “Minh Hiên.”
Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy có người.
“Minh Hiên, tới Tịch Chiếu các.” Giọng nữ lần thứ hai truyền đến, Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, thanh âm kia tuy tựa như ở bên tai, nhưng thực ra là từ nơi xa truyền đến.
Thủ các lộ ra vẻ mặt thống khổ, cảm giác cơ hồ muốn phát khóc, hắn thở dài một cái, thả người, xuyên các rời đi, cuối cùng không quên quay đầu nói với Lôi Vô Kiệt một câu: “Ta tên Lạc Minh Hiên. Chúng ta sẽ mau gặp lại, lần tới ta nhất định không thua cuộc.”
ATDT: Hiên × Kiệt, nó lại hợp lí quá ấy chứ:>
“Thật là một tên thú vị.” Lôi Vô Kiệt cầm lấy bao vây đặt trên mặt đất, tiếp tục đi lên trên. Sau khi bước đến tầng mười bốn, phát hiện trong các rỗng tuếch, một người cũng không có. Hắn khẽ nhíu mày, cảnh giác nhìn mọi nơi xung quanh. Tầng mười bốn không có người, chỉ có một cách giải thích, đó chính là thủ các đang ẩn thân, người có công phu như vậy, khả năng sẽ xuất hiện bất chợt, một chiêu cũng có thể đoạt đi sinh mệnh của mình.
“Phá!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, chân khí phóng ra bốn phía, nhưng trừ một ít tro bụi bay lên, tựa hồ không có một động tĩnh nào khác. Hồi lâu sau, hắn mới xác định, chẳng có tuyệt đỉnh ám sát cao thủ nào cả, tầng mười bốn là một tòa không có thủ các. Cho nên hiện tại nên đi thẳng lên tầng mười lăm sao? Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một lát, sau đó ngồi xuống đất.
Mười lăm phút sau, tầng mười bốn vẫn như cũ không có động tĩnh. Lôi Vô Kiệt rốt cuộc đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, chuẩn bị hướng lên tầng mười lăm tầng. Nhưng ngay lúc hắn đứng dậy, phát hiện trước mặt xuất hiện một người.
Một thân hắc y, thân hình cường tráng, trên mặt treo nụ cười.
Là người Lôi Vô Kiệt thập phần quen thuộc, là người từng cùng hắn đồng sinh cộng tử
“Đại sư huynh!” Lôi Vô Kiệt hốc mắt có chút ướt át.
Đường Liên gật gật đầu: “Ngươi rốt cuộc cũng tới. Không ngờ rằng lần nữa gặp lại nhau, thế nhưng lại dưới hình thức này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT