“Gần đây luyỆn kiếm ra sao?” Doãn Lạc Hà vừa ăn cơm vừa nói.
Lạc Minh Hiên ăn từng miếng cơm lớn: “Còn phải nói nữa à, đương nhiên là có thu hoạch rất lớn. Không thì sư phụ cứ nhìn Lương Ngọc bảng kia kìa, sao lại đặt ta lên hạng nhất?”
“Thu hoạch rất lớn?” Doãn Lạc Hà buông đũa: “Còn không vào được Quan TuyỆt bảng, chứng tỏ vẫn kém một chút.”
“Sư phụ có muốn thử ta không?” Lạc Minh Hiên buông bát xuống, đắc ý nói. “Được!” Doãn Lạc Hà vung tay, một chiếc đũa bay về phía Lạc Minh Hiên.
Lạc Minh Hiên mỉm cười, giơ tay lên, một thanh đoản kiếm đã xuất hiện, lại vung một cái, chém cái đũa kia thành hai nửa.
“Cũng nhanh đấy.” Thân hình Doãn Lạc Hà hơi động, đã lao tới trước mặt Lạc Minh Hiên, xuất quyền đánh ra. Lạc Minh Hiên lại vung tay, đoản kiếm đã đổi thành trường kiếm, một kiếm đâm vào tay áo Doãn Lạc Hà.
Ống tay áo Doãn Lạc Hà bay tán loạn, lui lại ba bước, gật đầu nói: “Thú vị.”
“Ta cảm thấy truyền thuyết đó là thật, triều đại trước bên cạnh mỗi vị thiên tử đều có một vị huynh đỆ Ảnh VỆ học tập kiếm thuật tuyỆt thế. Sau đó mất nước, vị hoàng tử Ảnh VỆ mang kiếm thuật tuyỆt thế vẫn còn sống, cuối cùng lưu lạc nhân gian, giấu kiếm thuật trong tượng đất Tiên Nhân Lục Bác.” Lạc Minh Hiên cười nói: “Kiếm thuật này rất tuyỆt.”
Doãn Lạc Hà cười một tiếng: “Lợi hại hơn so với công phu ta truyền thụ à?”
“Cái này thì không phải, kiếm thuật này có lợi hại hơn nữa cũng không phải đỆ nhất thiên hạ. Nhưng năng lực đánh cược của sư phụ mới là đỆ
nhất thiên hạ.” Lạc Minh Hiên buông kiếm, giơ ngón tay cái: “Đó mới là bản lĩnh thật sự.”
Doãn Lạc Hà giơ ngón tay chọc vào trán Lạc Minh Hiên: “Ngươi nói hay lắm.”
“Sư phụ.” Lạc Minh Hiên thở dài: “Sư phụ nói mình đã buông tay với Tống Yến Hồi, nhưng không thể bơ vơ cả đời được, người đã không còn nhỏ nữa rồi.”
“Sao nào?” Doãn Lạc Hà trừng đôi mắt đẹp: “Định làm mối cho sư phụ à?”
“Sư phụ, ngài cảm thấy Tư Không thành chủ ra sao?” Lạc Minh Hiên nói đầy ẩn ý.
“Người mà trong lòng đã có nữ nhân khác đều chẳng ra sao.” Doãn Lạc Hà giơ tay gõ lên đầu Lạc Minh Hiên. “Trong lòng Tư Không Trường Phong cả đời này chỉ có nữ nhân kia. Hơn nữa, chẳng lẽ sư phụ ngươi chỉ xứng lấy người từng có vợ?”
“Sư phụ, vậy người cảm thấy ta thế nào?” Lạc Minh Hiên cười hì hì hỏi.
Doãn Lạc Hà kinh ngạc, mặt mũi lập tức lạnh đi: “Ngươi dám đùa với ta như vậy à?”
Lạc Minh Hiên cười lúng túng: “Sư phụ, ta sai rồi.”
“LuyỆn được kiếm thuật hay, giờ dám đùa bỡn với cả sư phụ à?” Giọng nói của Doãn Lạc Hà càng ngày càng lạnh lẽo.
“Sư phụ, ta sai rồi.” Giọng nói của Lạc Minh Hiên dần dần run rẩy, tuy kiếm thuật đã đại thành nhưng hắn vẫn là tên đỆ tử sợ sư phụ.
“Sai rồi?” Doãn Lạc Hà nhướn mày: “Nếu sư phụ nói cảm thấy ngươi cũng không tỆ thì sao?”
“Hả?” Lạc Minh Hiên vui mừng ra mặt: “Có thật không?”
“Thật.” Doãn Lạc Hà nắm chặt cổ tay Lạc Minh Hiên, vặn ngược lại.
“Á, đau quá đau quá, sư phụ ơi đau quá! Sư phụ nhẹ tay một chút.” Lạc Minh Hiên kêu la thảm thiết.
Dưới Đăng Thiên các, Tư Không Trường Phong nghe tiếng la hét trên lầu, lắc đầu một cái: “Tuyết NguyỆt thành không còn mấy đứa dở hơi kia, đành nhờ cặp sư đồ này mới có chút sức sống.”
Trúc chống gậy và Long Nhĩ đứng bên cạnh hắn. Long Nhĩ cầm Kim Bảng trong tay thở dài nói: “Thương Tiên không được hạng đầu, thật đáng tiếc.
“Đành chịu thôi, mấy năm nay bọn họ vứt hết chuyỆn trong Tuyết NguyỆt thành cho ta, một tên đi ủ rượu, một đứa đi luyỆn kiếm, thương thuật của ta mãi vẫn không đột phá. Mấy tháng nay nước đến chân mới nhảy, làm sao bằng Lạc Thanh Dương mười năm như một ngày được.”
“Nếu Cô Kiếm Tiên chạy thẳng tới Thiên Khải, thành chủ sẽ làm thế nào?” Trúc mở miệng hỏi.
“Một người một thương, không đi đường này được.” Tư Không Thiên Lạc cười nói: “Ta từng làm chuyỆn cản đường từ nhiều năm trước rồi.”
“Nếu không cản được thì sao?” Trúc hỏi tiếp.
“Vậy thì chết.” Tư Không Trường Phong trầm giọng nói.
Trúc gật đầu: “Năm xưa đường chủ đã đánh giá rất cao về Tư Không thành chủ, mấy ngày nay tiếp xúc, tại hạ tâm phục khẩu phục.”
“Không cản được, chết.” Tư Không Trường Phong nhìn Trúc như đang suy nghĩ: “Điểm này, chẳng phải tiểu hữu đã làm trước rồi à?”
Trúc cười khổ: “Tư Không thành chủ, có một câu ta không thể không hỏi, ta còn bao nhiêu thời gian?”
Tư Không Trường Phong suy nghĩ một chút, thở dài: “Bất cứ lúc nào.” “Ta biết.” Trúc gật đầu một cái.
Long Nhĩ ở bên cạnh đọc được lời qua môi họ, thần sắc kinh hãi nói: “Các ngươi đang nói gì?”
Trúc không trả lời, cúi đầu không thấy được thần sắc: “Tư Không thành chủ, có thể để hai người chúng ta nói chuyỆn riêng không?”
Tư Không Trường Phong gật đầu một cái: “Đương nhiên.” Sau khi nói xong hắn tung người nhảy đi, bay lên Đăng Thiên các: “Tiên tử, chúng ta còn trông đợi đỆ tử của ngươi chấn hưng Tuyết NguyỆt thành, đừng có đánh chết hắn đấy.”
Trúc nhìn Long Nhĩ cười một tiếng: “Chúng ta lên Thương Sơn đi.”
Long Nhĩ đi theo Trúc lên Thương Sơn, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
Cô tin chắc vừa rồi mình không đọc sai, Trúc đang hỏi Tư Không Trường Phong mình còn bao nhiêu thời gian, Còn Tư Không Trường Phong tuy trả
lời là bất cứ lúc nào. Nhưng Trúc không hề mở miệng, cô cũng chẳng hỏi lại, hai người cứ thế im lặng không nói một lời, một người dẫn người còn lại đi về phía trước.
“Hình như trước nay vẫn luôn như vậy, ngươi dắt ta, ta đi theo ngươi, không ai nói chuyỆn, luôn yên tĩnh như vậy. Tuy không thú vị nhưng lại yên lòng.” Trúc cười một tiếng: “Thật ra rất nhiều lúc ta cũng nói, nhưng ngươi không nhìn thấy.”
“Lần này.” Long Nhĩ nói từng chữ một: “Ta thấy rồi.”
Trúc dừng lại, hai người đứng đối diện nhau dưới chân núi Thương Sơn.
Trúc thở dài: “Mấy năm qua đã khiến ngươi chịu khổ rồi. Chúng ta một người thì mù, một người thì điếc, không biết đường chủ nghĩ thế nào mà xếp chúng ta vào một tổ. Ta không nhìn thấy gì, không biết ta nói ngươi có nhìn thấy không, nhiều lúc đã làm phiền ngươi rồi.”
“Sao lại phải nói vậy?” Long Nhĩ nói năng cũng chẳng dễ dàng gì, cho nên mỗi lần Long Nhĩ đều nói rất đơn giản.
“Thật ra hôm đó ta đã bị thương rất nặng, nặng tới mức vốn không cách nào chữa khỏi.” Trúc thở dài: “Ta đã nhờ Tư Không thành chủ đừng nói
cho ngươi, nhưng ta và ông ấy đều biết, ta không qua nổi hàng rào lần này.” “Rốt cuộc, ta không cách nào được thấy ngày hắn quân lâm thiên hạ rồi.”
Trúc ngẩng đầu lên nhìn về phương xa: “Ta có đang nhìn theo hướng Thiên Khải thành không?”
Lúc này Long Nhĩ đổ lỆ, cô gật đầu một cái: “Có.”
“Theo tin tức được đưa tới, hình như hắn đang khuấy động phong vân trong tòa thành đó. Hắn nên là người như vậy. Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp hắn không? Chúng ta đều muốn đánh hắn một trận. Rõ ràng một đứa trẻ hôi sữa, còn nhỏ hơn chúng ta, sao lại phách lối như vậy.” Trúc cười nói: “Nhưng sau này mới hiểu, đây mới là hắn.”
Long Nhĩ lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, ta đi tìm đường chủ, ta sẽ bảo người nghĩ cách.”
“Ta còn một lời cuối cùng muốn nói với ngươi.” Trúc không để ý tới lời Long Nhĩ, tiếp tục nói.
“Mấy năm nay sống chung với ngươi. Rất yên tĩnh, nhưng cũng rất ôn nhu.” Trúc nhẹ giọng nói.
Hai người cứ đứng im lặng nhìn về phía Thiên Khải. Cho tới khi một con bồ câu từ phía xa bay tới, hạ xuống bả vai Long Nhĩ.
Trúc nghe tiếng quay đầu lại, Long Nhĩ tháo tờ giấy trên chân bồ câu, khẽ cau mày.
"Là ai?" "Đường chủ."
“Đường chủ nào?” "Cơ Nhược Phong."