Người mặc áo đen gật đầu: “Tô gia Tô Mộ Vũ.”
Con ngươi của quản gia co lại: “Gia chủ hiện tại của Tô gia, từng là Khôi. Một vị đại nhân của Ám Hà cũng đã vào Thiên Khải?”
Tô Mộ Vũ vung tay trái cắm toàn bộ cây dù trong trong lòng đất. Hắn nắm chặt lưỡi đao mỏng trên tay, chỉ thẳng vào quản gia: “Chắc các hạ không phải hạng vô danh.”
Đổng thái sư: “Không những không vô danh, ngược lại còn rất nổi danh.”
Quản gia cúi đầu với thái sư: “Lão gia, ngài đừng trêu triểu nhân nữa.”
Tô Mộ Vũ nhìn tên quản gia kia một cái, thân hình hơi động đã lao tới trước mặt hai người, lưỡi đao mỏng vung lên nhưng bị quản gia nắm chặt lấy.
Tô Mộ Vũ mượn ánh trăng thấy được, trên tay quản gia đeo một đôi găng tay màu đỏ rực.
Quản gia nhẹ nhàng búng một cái, lưỡi đao nhỏ của Tô Mộ Vũ bay lên không, trở lại chỗ cũ.
Gia chủ Ám Hà Tô gia xuất kiếm liền hai lần vẫn không có kết quả. “Ly Thiên!” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng thốt lên hai chữ này.
Nhưng câu chuyỆn đằng sau hai chữ này lại rất nặng nề.
Sát Nhân Vương - Ly Thiên, từng đứng đầu Sát Thủ bảng ba năm liên tục, trên tay dính máu không biết bao nhiêu người, ngay cả Ám Hà thần bí nhất cũng có vài sát thủ chết trên tay hắn, có lần còn khiến toàn bộ Ám Hà ảm đạm thất sắc. Sau đó ở Kỳ Lôi sơn, hắn bị vài chục cao thủ vây công, trọng thương bỏ trốn, không rõ sinh tử, không biết tung tích.
“Chấp Tán Quỷ.” Ly Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ Vũ, cái lưng vốn còng giờ đã ưỡn thẳng: “Năm xưa không đánh với ngươi một trận đúng là tiếc nuối, hôm nay liệu có được đền bù?”
“Ngươi không chết nhưng đã bị trọng thương, hơn nữa tới giờ còn chưa lành hẳn, nếu không đòn vừa rồi đã mạnh hơn.” Tô Mộ Vũ cau mày.
“Năm xưa Ám Hà các ngươi bố trí cạm bẫy, sống sót rời khỏi địa ngục đó thì làm sao mà bình yên vô sự được.” Ly Thiên cười nhạt.
“Nhưng ngươi chạy từ trong địa ngục ra.” Tô Mộ Vũ nói.
Ly Thiên nhảy tới trước mặt Tô Mộ Vũ, xuất quyền đánh ra: “Bởi vì ta chính là địa ngục!”
Tô Mộ Vũ giơ kiếm lên đỡ nhưng nhưng bị nắm đấm đánh lui! Ly Thiên lại áp sát, lại xuất quyền.
“Nghe nói ngươi tái hiện Thập Bát Kiếm Trận của Tô gia, ta muốn xem thử!” Ly Thiên lại áp sát.
Tô Mộ Vũ tiếp tục lui: “Muốn xem kiếm của ta, phải trả giá rất lớn.”
Ly Thiên cười nhạt, xuất quyền đánh nứt mặt đất, đá vụn bay tứ tung, kinh thiên động địa: “Trước mặt ta, còn lên giọng nỗi gì.”
Đổng thái sư khẽ thở dài: “Ly Thiên, ngươi cách ta quá xa.”
Ly Thiên cả kinh, đột nhiên quay đầu: “Không thể nào.” Hắn là Sát Nhân Vương - Ly Thiên, cho dù sau lần trọng thương năm xưa công lực không còn
như lúc trước nhưng vẫn còn tính cảnh giác của sát thủ. Vừa rồi hắn đã xác nhận, xung quanh không còn sát thủ khác.
Song hắn đã quên, Ám Hà có một gia tộc họ Mộ. Mộ gia giết người, trước nay luôn lặng lẽ không một tiếng động.
Một cô gái áo trắng xuất hiện bên cạnh Đổng thái sư, kèm theo đó là vài con bướm giấy lấp lóe ánh huỳnh quang. Giọng nói của cô gái vang lên lạnh nhạt: “Nô gia Mộ Lương NguyỆt, ra mắt Đổng thái sư.”
Đổng thái sư vẫn bình tĩnh như thường: “Chào cô.”
“Vốn dĩ chỉ có sát thủ như Tô gia chủ mới xứng lấy đi tính mạng vị đại nhân như Đổng thái sư.” Mộ Lương NguyỆt nhẹ giọng nói: “Nhưng đành chịu thôi, hôm nay thái sư phải chết.”
“Nhất định phải chết ư?” Đổng thái sư hỏi.
Mộ Lương NguyỆt giao dịch: “Đó là số mỆnh của thái sư.”
Đổng thái sư cười nói: “Ngươi không biết rồi. Ta sống được đến giờ là vì Đổng Chúc ta không tin vào số mỆnh.”
Ly Thiên gầm lên một tiếng, định trở lại bên cạnh Đổng thái sư, thế nhưng kiếm của Tô Mộ Vũ đã ngăn trước mặt hắn.
Không ai dễ dàng thoát thân trước kiếm thế dày đặc của Chấp Tán Quỷ, cho dù là Sát Nhân Vương - Ly Thiên cũng không.
“Gặp lại sau.” Mộ Lương NguyỆt nhẹ nhàng vung ống tay áo, bươm bướm giấy theo gió bay ra.
“Rơi!” Một tiếng quát lớn vang lên từ phía trên. Bướm giấy thật sự rơi xuống.
"Rơi! Rơi! Rơi!" Từng tiếng quát nối tiếp nhau. Tất cả bướm giấy đều rơi xuống dưới đất.
Cho dù có một ngàn con bướm giấy đón gió bay lên, cũng sẽ bị người vừa đến đánh rơi xuống đất.
Bởi vì cô vốn tên là Thiên Lạc. Tư Không Thiên Lạc!
Tiếng ngừng vang, thương lại tới!
Tư Không Thiên Lạc tay cầm trường thương, đâm từng nhát xuống, khuấy đống bướm giấy đang rục rịch thành mảnh vụn.
Mộ Lương NguyỆt kinh hãi, vung ống tay áo, lập tức cuốn lấy thanh Ngân NguyỆt thương.
“Chỉ bằng ngươi?” Tư Không Thiên Lạc nhướn mày, vung trường thương, xé tan ống tay áo.
“Cô Hư!” Mộ Lương NguyỆt quát khẽ.
“Đừng cô kiếc gì nữa!” Tư Không Thiên Lạc vung thương phá hỏng: “Phụ
thân ta là Thương Tiên từng phá tan Bách Quỷ Dạ Hành Cô Hư đại trận, cái thứ Cô Hư trận bất nhập lưu của ngươi cũng dám khoe khoang trước mặt ta?”
Sau lưng Mộ Lương NguyỆt ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trước đây cô ả cũng từng gặp Tư Không Thiên Lạc, lúc đó Thiên Lạc chỉ vừa bước vào Kim Cương Phàm Cảnh. Nhưng bây giờ uy thế mỗi nhát thương rõ ràng là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh.
“Tô gia chủ.” Mộ Lương NguyỆt hô khẽ một tiếng, bướm giấy trong tay áo bay ra tán loạn, nhưng đều bị trường thương của Tư Không Thiên Lạc quét sạch.
Tô Mộ Vũ trong lòng lạnh lẽo, Ly Thiên ở phía đối diện mỉm cười lạnh lẽo. Hóa ra là Ly Thiên vây khốn hắn chứ không phải hắn vây khốn Ly Thiên.
“Đi.” Thân hình Tô Mộ Vũ lóe lên, trở về bên cạnh cây dù, cắm lưỡi đao nhỏ vào trong.
“Đi?” Ly Thiên nhẹ nhàng vuốt ve bao tay màu đỏ tươi. “Không dễ vậy đâu.”
“Tô gia chủ!” Mộ Lương NguyỆt giật mạnh cổ áo, tháo chiếc áo trắng trên người ra. Tấm áo lập tức hóa thành vô số bươm bướm giấy bay về phía Đổng thái sư.
Trường thương của Thiên Lạc múa lên điên cuồng, ngăn phía trước Đổng thái sư, phá tan đống bướm giấy thành mảnh vụn. Không con nào bay qua thương phong này được.
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng đập một cái lên cán dù, một lưỡi đao nhỏ bán ra, bay về phía Đổng thái sư.
Ly Thiên nhướn mày, lao nhanh tới, lại thấy Tô Mộ Vũ xoay người, cây dù ngăn trước mặt hắn.
“Cút ngay!” Ly Thiên xuất cước đá văng ra, lao tới bên cạnh Đổng thái sư.
Khi thanh kiếm kia sắp đâm vào lồng ngực thái sư, một tay hắn đã nắm chặt nó lại. Hắn búng nhẹ, lưỡi đaO bắn ra, nhưng rơi vào khoảng không.
Tô Mộ Vũ và Mộ Lương NguyỆt đã nhân cơ hội này âm thầm bỏ trốn. Đổng thái sư lau mồ hôi trên trán: “Đúng là kích thích.”
Vẻ hung ác âm độc trên mặt Ly Thiên từ từ biến mất, lại hóa thành quản gia câu nỆ lúc trước: “Lão gia nói đùa rồi, chuyỆn kích thích như vậy nên ít xảy ra thôi.”
Tư Không Thiên Lạc buông trường thương: “Lá gan của Ám Hà đúng là quá lớn, dám ám sát cả thái sư?”
Đổng thái sư: “Đúng vậy, không ngờ lại tới giết ta. Đúng là to gan.”
Quản gia gật đầu một cái: “Để tiểu nhân cho người thăm dò, xem rốt cuộc ai có lá gan lớn đến vậy.”
Đổng thái sư lắc đầu: “Không cần, nếu vị cô nương tên Thiên Lạc này tới đây, chắc hẳn Vĩnh An Vương điện hạ đã biết câu trả lời.”