Ti Nhạc Phường.
Hỗ đại nương chậm rãi xoay chén rượu trong tay, âm u hỏi: “Người kia nói thế nào?”
Gã sai vặt nơm nớp lo sợ quỳ ở đó, do dự nói: “Hắn nói Thanh Châu Mộc gia tới, muốn thu tiền thuê của chúng ta.”
“Thanh Châu Mộc gia.” Hỗ đại nương đặt chén rượu xuống: “Có hỏi người truyền lời hắn trông ra sao không?”
Kim Diêm Lê Phủ.
Lê Thanh cau mày, sắc mặt không dễ nhìn: “Lê Trọng, ngươi nói công tử của Mộc gia kia trong ra sao?”
“Áo trắng thanh thoát, mặt mũi tuấn tú, hông đeo một thanh trường kiếm, trường kiếm rút ra khiến gió cuốn sạch bụi đất, công phu bất phàm.” Lê Trọng đáp.
“Đây chắc là...” Lê Thanh thở dài: “Tam công tử.”
“Mấy năm nay thân thể của đại công tử Mộc gia không được tốt, nhiều năm rồi không ra ngoài đi lại. Nhị công tử trời sinh tàn tật, hầu như không rời khỏi Mộc phủ. Chỉ có tam công tử tuổi tác xấp xỉ, hơn nữa đúng là tam công tử theo sư phụ danh gia luyỆn kiếm, chắc là hắn rồi.” Lê Trọng gật đầu nói.
“Xem tình hình trước mắt, người có khả năng thừa kế Thanh Châu Mộc gia nhất chính là vị tam công tử này.” Lê Thanh lại thở dài.
Công Tôn phủ.
Công Tôn không phải một họ lớn, nhưng ở Thiên Khải lại có thế lực cực lớn. Họ không làm ăn trực tiếp thực tế, nhưng lại bao thầu hơn nửa tiền trang, cửa hàng tại Thiên Khải thành, cũng là đại phú hộ không ai dám coi
thường. Thế nhưng bây giờ người quản lý của đại gia tộc này lại chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Hai năm trước phụ thân của hắn mắc bỆnh nặng mà chết, mẫu thân của hắn cũng theo chân qua đời, chỉ để lại một đứa con trai là hắn. Lúc bấy giờ
rất nhiều người cho rằng một đứa bé không chống đỡ nổi một đại gia tộc như vậy, số người chạy tới tiền trang rút tiền xếp thành hàng dài.
Thế nhưng hắn kế thừa sản nghiệp của phụ thân như kỳ tích, thậm chí phát triển nó càng ngày càng khổng lồ, cuối cùng trở thành ‘tiểu tử thối của Công Tôn gia’ mà cả phú thương như Lê Thanh cũng không dám coi thường, có thể ngồi ăn cơm nói chuyỆn ngang hàng với đại chưởng quỹ như
Hỗ tam nương.
Người này là Công Tôn Tiêu, nhưng hắn không thích cái tên này, hắn thích mọi người gọi hắn theo cách khác -- công tử Tiêu. Nhưng hôm nay có một người còn xứng với hai chữ ‘công tử’ hơn hắn bước chân vào tòa thành Thiên Khải này.
“Thu tiền thuê?” Công Tôn Tiêu cười một tiếng: “Đúng là chỉ có Thanh Châu Mộc gia mới dám lớn lối như vậy.”
Thái Y lâu.
Một cái bàn gỗ nhỏ.
Một chiếc ghế nhỏ.
Một bình hoàng tửu, một đĩa đậu phộng, một bàn thịt bò.
Một ông lão áo mũ chỉnh tề ăn ba hạt đậu phộng lại gắp một miếng thịt trâu, uống một ngụm hoàng tửu. Quần áo trên người hắn được nạm vàng, tay đeo một chiếc nhẫn, đá quý trên nhẫn tỏa ánh sáng màu xanh đậm. Ông ta rất giàu, giàu tới mức nổi tiếng khắp Thiên Khải.
Theo thương nghiệp đã vài chục năm, số sản nghiệp dưới tên ông ta nhiều không đếm xuể, phú hộ giàu có ở Thiên Khải gặp hắn cũng phải cúi người
gọi một tiếng Trần lão gia tử. Ngay cả những người như Lê Thanh cũng chỉ dám đứng sau lưng mắng lén mấy câu “lão Trần già’, gặp mặt vẫn phải cố nặn cho ra một nụ cười lễ phép.
Nhưng lão già lắm tiền này lại có sở thích, cứ tới hoàng hôn lại tới nơi này uống một bình rượu, ăn một đãi đậu phộng và một mâm thì bò, sau đó ngồi trên lầu, say sưa ngắm nắng chiều xuống núi.
“Ngự yến mười lăm loại rượu, không sợ no chết à.” Lão Trần uống một hớp rượu, cười lạnh nói.
Từ buổi trưa trở đi, không ngừng có tin tức đưa tới. Nhưng bất luận nghe tin Tam Môn Thập Cửu Phủ dự tiệc, hay hai vị giám quốc cùng tới tham gia, sau đó là lục bộ, thậm chí văn võ bá quan trong triều chạy tới dự tiệu, hắn đều không để ý, vẫn tự mình uống rượu.
Cho tới khi nghe được tin tức mới nhất.
“Thanh Châu Mộc gia?” Trần lão thái gia đặt chén rượu xuống, rồi nhẹ nhàng buông đũa.
“Đi!” Hỗ đại nương đứng dậy, vung hai tay đi, tấm áo sam đỏ rơi xuống đất, lộ ra vóc dáng nở mang mỹ miều bên dưới. Cô xoay người kéo một cái, đã mặc một chiếc váy dài đỏ tươi vào. Ngay cả Hỗ đại nương cũng luôn chuẩn bị sắn dàng để dự tiệc.
“Đi!” Lê Thanh đi thẳng ra cửa.
“Đi!” Công Tôn Tiêu lười biếng ngáp một cái.
“Đi!” Trần lão thái gia đứng dậy, tắm nắng chiều bước từng bước xuống lầu.
Bốn vị đại phú hào nắm giữa mạch máu kinh tế của Thiên Khải, cuối cùng lại vì bốn chữ ‘Thanh Châu Mộc gia’ mà đi về phía Thiên Kim Thai.
Mộc Xuân Phong đứng ở cửa chờ bọn họ, chỉ còn cách thời điểm mở tiệc có nửa canh giờ nhưng hắn lại chẳng hề nôn nóng, cứ thể lẳng lặng đứng chờ, nụ cười trấn tĩnh tự nhiên.
Cuối cùng bốn cỗ kiệu từ bốn hướng cũng đi tới Thiên Kim Thai.
Khác với cục diện văn võ bá quan chen chúc tới của Đổng thái sư, tốc độ
của bốn cỗ kiệu mang đầy ẩn ý. Bọn họ đến mà không vui, hoàn toàn không vì Thanh Châu Mộc gia tam công tử tới mà nóng lòng muốn tới, nhưng cũng không chậm, biểu đạt sự tôn kính đối với Thanh Châu Mộc gia.
Ta nể mặt của Thanh Châu Mộc gia cho nên mới tới, nhưng không phải là ta sợ Mộc gia các ngươi. Dù sao ngươi vẫn chỉ là một tam công tử còn chưa thừa kế gia tộc, ta quát tháo trong Thiên Khải thành bao năm như vậy, chẳng lẽ ngươi tới ta phải cúi đầu?
Nếu ngươi không họ Mộc thì là cái thá gì?
Cuối cùng cỗ kiệu dừng lại bên cạnh chiếc xe hoa mỹ do năm con ngựa kéo. Bốn người đồng thời đi từ trong kiệu ra.
Lê Trọng, Hỗ đại nương, Công Tôn Tiêu, Trần lão thái gia.
“Công tử, đã lâu không gặp. Lần đầu mới gặp ngươi, ngươi mới là một đứa trẻ.” Lê Trọng mở miệng đầu tiên.
Hỗ đại nương mỉm cười yêu kiều: “Đúng là thiếu niên tuấn tú, buổi tối có muốn tới Ti Nhạc Phường của ta uống một chén không?”
Công Tôn Tiêu nghiêng đầu: “Mộc tam công tử? Hân hạnh được gặp mặt, chẳng hay tên thật của ngươi là?”
Trần lão thái gia nói chuyỆn chậm nhất, lão ho khan một cái rồi nhổ một ngụm đờm: “Phụ thân của ngươi gần đây có khỏe không?”
Bốn người cùng tới, thế nhưng ý đều không có ý tốt. Một tên công tử chưa dứt sữa lấy gì ra trấn áp bọn họ?
Mộc Xuân Phong lại chẳng hề e ngại, chỉ mỉm cười thản nhiên: “Đột nhiên hỏi ta nhiều vấn đề vậy, ta cũng không tiện trả lời. Có điều ta mang theo một người bạn cũ của các vị tới, có lẽ có thể trò chuyỆn với các vị đôi chút.
Điền chưởng quỹ.”
Rèm xe được vén lên, Điền Mạc Chi đi xuống. “Kim Ngôn chưởng quỹ!” Lê Trọng kinh ngạc.
Tiếp đó, sau Điền Mạc Chi lại có ba người đi xuống.
Bốn vị đại phú hào của Thiên Khải vốn đang hờ hững, nhưng lúc này lại chẳng cách nào trấn tĩnh như thường.
Kim Ngôn chưởng quỹ Điền Mạc Chi, Thiết Thủ chưởng quỹ Thạch Thanh Thủy, Linh Lung chưởng quỹ Tang Kế Thành cùng với Phá Phong chưởng quỹ Phong Bất Tại. Thanh Châu Thất Chưởng Quỹ, không ngờ lần này có bốn người đến đây.”
Ai cũng biết Thanh Châu Mộc phủ có rất nhiều sản nghiệp, trên danh nghĩa có tới vài trăm chưởng quỹ. Trong số đó lại lấy Thất Chưởng Quỹ
đứng đầu, mỗi người có thủ đoạn cực kỳ lợi hại, đều là đại nhân vật có thể
khuấy động phong vân trong giới buôn bán Bắc Ly, cho dù đứng trước mặt bốn vị đại phú hào Thiên Khải cũng chẳng hề kém cạnh.
“Có muốn tâm sự chút không?” Mộc Xuân Phong cười nói: “Đừng vội, mấy ngày tới bốn vị chưởng quỹ sẽ cố gắng tán gẫu với các ngươi. Nếu không có ý kiến gì thì ta hơi đói rồi, hay là vào dùng thử bữa ngự yến mà chỉ rượu thôi đã mười lăm bình kia nhé? Ta đói.”
“Không ý kiến? Vậy thì đi thôi.”