“Công tử, đã làm thiệp theo danh sách của Diệp cô nương. Bây giờ có cần cho người tới đưa riêng cho từng phủ một không?” Ngoài cửa, Từ quản gia thấy Tiêu Sắt vừa từ Thiên Kim Thai trở về, cúi đầu hỏi.
Tiêu Sắt gật đầu: “Đưa đi.” Từ quản gia gật đầu: “Vâng.”
Diệp Nhược Y nhấn mạnh thêm: “Nếu nhận được câu trả lời của họ thì tốt, được chủ nhân đích thân trả lời là tốt nhất.”
Tiêu Sắt nhìn Diệp Nhược Y một cái: “Cô sợ có người trong bọn họ sẽ không tới?”
“Ta không sợ có ai trong bọn họ không tới, ta sợ là bọn họ đều không tới.”
Diệp Nhược Y buồn bã nói: “Dù sao rất nhiều chuyỆn ở Thiên Khải thành không còn như trước kia nữa.”
“Không có gì phải lo, chuyỆn gì phải tới thì rồi cũng sẽ tới. Không muốn tới thì cuối cùng vẫn tới.” Tiêu Sắt quay đầu gọi: “Cửu gia.”
Cửu Cửu Đạo vội vàng đi tới, hắn mỉm cười để lộ cái răng vàng sáng chói:
“Xin công tử đừng trêu tiểu nhân như vậy, cái chữ gia này của ngài làm tiểu nhân tổn thọ mấy năm đấy.” Hắn cũng ra khỏi Thiên Kim Thai, vốn định tạm biệt Tiêu Sắt, ai ngờ Tiêu Sắt lại gọi hắn lại, bảo hắn tới quý phủ
một chuyến, xem ra đúng là có chuyỆn muốn dặn dò.
“Từ quản gia, ngươi bảo những người khác đi đưa thiệp mời, sau đó tới bàn với Cửu gia một chút, chuẩn bị thêm một số thiệp mời.” Tiêu Sắt cười nói: “Kinh thành cửu đạo, chúng ta đã mời thượng tứ đạo, không thể quên hạ ngũ đạo được.”
Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Do ta không suy nghĩ
chu toàn rồi.”
Phủ Lan NguyỆt Hầu.
Lan NguyỆt Hầu đánh giá tấm thiệp trên tay, cười nói: “Mở tiệc ở Thiên Kim Thai? Thế mà hắn cũng nghĩ ra được. Thiệp được đưa tới những đâu?”
Quản gia bên cạnh hạ giọng nói: “Các quý tộc phú gia có tiếng tăm trong Thiên Khải thành đều nhận được tấm thiệp mời này. Nhưng đây là nhóm đầu tiên được đưa ra, sau vài canh giờ nhóm thiệp thứ hai cũng được đưa tới tay một số kẻ tuy tiếng tăm không lớn nhưng leo lên được làm thủ lĩnh của hạ ngũ đạo tại Thiên Khải thành.”
“Được, quả nhiên là... tác phong của Tiêu Sắt.” Lan NguyỆt Hầu giơ tay vuốt ve cái tên được đóng bằng dấu: “Tiêu Sắt, xem ra hắn rất thích cái tên này.”
“Không dùng tên thật cũng không dùng danh hiệu Vĩnh An Vương, vậy là có ý gì?” Quản gìa hỏi.
Lan NguyỆt Hầu không trả lời hắn, chỉ buông tấm thiệp mời xuống nói: “Chuẩn bị ngựa, vào cung.”
BỆnh tình của Minh Đức Đế là bí ẩn lớn nhất tại Thiên Khải thành hiện giờ.
Có người nói đến giờ hoàng đế vẫn hôn mê bất tỉnh, Thái Y viện còn nói đã không chữa nổi, phải dựa hoàn toàn vào vị thần y được mời tới và tiên dược mới giữ được mạng. Lại có người nói vị thần y được mời tới kia đã chữa khỏi cho Minh Đức Đế, chỉ có điều hoàng đế cố tình giả bỆnh, muốn xem xem trong thời gian này có ai hành động lạm quyền hay không?.
E rằng chỉ có quốc sư Tề Thiên Trần, đại tổng quản Cẩn Tuyên công công và thượng úy Hổ Bí Lê Trường Thanh cùng với Đổng thái sư và Lan NguyỆt Hầu giám quốc mới biết chân tướng. Nhưng muốn lấy được chút tin tức từ trong miệng mấy người này, còn khó hơn lên trời.
Lan NguyỆt Hầu tới trước điện nghỉ ngơi của hoàng đế, Hoa Cẩm cõng hòm thuốc vừa vặn đi từ trong ra. Dáng vẻ cô khá tiều tụy, đâu còn thần thái sáng láng như lúc ở Kiếm Tâm trủng.
“Khổ cho tiểu thần y rồi.” Lan NguyỆt Hầu vội vàng đi với chào hỏi.
Hoa Cẩm ngáp một cái, lườm hắn đầy bất mãn: “Ngươi không tới quấy rầy bỆnh nhân của ta đã là giúp ta nhiều lắm rồi.”
“Cái này, e rằng không thể như ý của tiểu thần y rồi. Hôm nay ta tới bẩm báo là có việc lớn, bỆ hạ phải biết.” Lan NguyỆt Hầu cười nói.
Hoa Cẩm xua tay: “Được rồi, biết các ngươi đều bận rộn chuyỆn quốc gia đại sự rồi. Ta chỉ là một tiểu đại phu, chỉ để ý tới một người bỆnh, một chuyỆn cá nhân mà thôi. Ngươi vào đi, lát nữa bỆ hạ cần ngủ.”
“Tiểu thần y, ta cảm thấy chắc ngươi sẽ quan tâm tới việc lớn này.” Lan NguyỆt Hầu nói.
Hoa Cẩm kinh ngạc: “Liên quan gì tới ta?”
“Ngươi có một bỆnh nhân đến Thiên Khải. Hắn họ Tiêu, là con trai mà vị ở
trong kia thương yêu nhất.” Lan NguyỆt Hầu chậm rãi nói: “Ngươi không biết câu chuyỆn về hắn chứ nếu biết chắc cũng cảm thấy đây là việc lớn.”
“Tiêu Sắt?” Hoa Cẩm cả kinh: “Hắn tới Thiên Khải?” “Ngươi có muốn gặp hắn không?” Lan NguyỆt Hầu hỏi.
Hoa Cẩm gật đầu: “Muốn chứ! Ta muốn xem hắn được chữa như thế nào?”
“Qua buổi trưa ngày mai, ta sẽ phái người tới chỗ ngươi ở đón ngươi.” Lan NguyỆt Hầu chuyển đề tài: “Đúng rồi, bỆnh của hoàng huynh...”
“BỆ hạ mắc tâm bỆnh, ta có thể chữa khỏi bỆnh bên ngoài nhưng không chữa được bỆnh trong lòng. Sư phụ nói, trên đời này thứ khó chữa nhất chính là tâm bỆnh, khi đó thầy thuốc cũng khó lòng giải quyết được.
Nhưng có một điểm ta có thể đảm bảo, ít nhất bây giờ tính mạng của hắn không có gì đáng lo.” Hoa Cẩm nghiêm mặt nói.
“Được, không hổ là tiểu thần y.” Lan NguyỆt Hầu đưa tay xoa đầu Hoa Cẩm. Hoa Cẩm bất mãn nói: “Đừng có xoa, không cao lên được.”
Bạch Vương phủ.
“Thiệu Hàn, ngươi nói xem ta có nên tới bữa tiệc này hay không đây?” Bạch Vương Tiêu Sùng lạnh nhạt hỏi.
Mưu sĩ của hắn, Lăng Thiệu Hàn đứng bên cạnh cầm tấm thiệp mời, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đi.”
“Sao lại không đi?” Tiêu Sắt hỏi.
Lăng Thiệu Hàn nói: “Không những không đi mà còn phải để người khác cũng không đi. Hắn mời không ít quý tộc thế gia, thương gia đại phú hộ, đều là những người có quan hỆ mật thiết với Bạch Vương phủ chúng ta.
Như vậy chỉ cần chúng ta báo sẽ không đến, bọn họ cũng sẽ không đến.
Chúng ta phải để tên Tiêu Sở Hà kia biết, Thiên Khải thành hôm nay đã không còn là Thiên Khải thành của hắn năm xưa.”
Tiêu Sắt gật đầu: “Được. Vậy ngươi cảm thấy bên Xích Vương thì sao?”
“Hắn cũng sẽ không đến.” Lăng Thiệu Hàn trầm giọng nói: “Ta nghe trinh thám nói, gần đây hắn bị thương.”
Xích Vương phủ.
Xích Vương Tiêu Vũ sắc mặt tái nhợt, hắn đứng trong sân, giơ cung tên lên rồi lại tiện tay buông xuống; “Phái người ra ngoài chưa?” Hắn quay sang hỏi Long Tà.
Long Tà gật đầu: “Đã phái ra ngoài, các phủ đỆ kia sẽ nhanh chóng nhận được tin.”
“Được, Thiên Kim Thai, mở tiệc mời cả Thiên Khải, ta sẽ khiến hắn không có tới một vị khách! Bên Bạch Vương phủ thì sao?” Tiêu Sắt hỏi.
Long Tà cúi đầu: “Như vương gia đã đoán, sau khi nhận được thiệp mời cũng đã phái người tới những quý tộc phú hộ có quan hỆ tốt với hắn, chắc cũng cùng ý tưởng với chúng ta.”
“Được. Những chuyỆn khác ta đều muốn làm ngược lại với tên mù kia nhưng chuyỆn này thì khác. Ta phải cho cái tên tự coi mình là đúng kia
biết, Thiên Khải thành không phải Thiên Khải thành của hắn. Bây giờ ai là chủ nhân chân chính của tòa thành này còn chưa biết được, nhưng tuyỆt đối không phải là hắn.!” Tiêu Vũ giương cung, một mũi tên xé gió đâm xuyên tấm bia.
Hắn buông cung tên, ho nhẹ một tiếng. Tuyết Lạc sơn trang.
“Công tử, đã đưa hết thiệp mời.” Từ quản gia láy từ trong lòng ra một tấm thiệp: “Trừ tấm này.”
“Hả?” Tiêu Sắt nhận thiệp mời, nhíu mày một cái: “Không tìm thấy hắn à?”
“Thưa không. Đã nhờ Cửu Cửu Đạo phái người đi tìm, nhưng vẫn không thấy.” Từ quản gia lắc đầu.
Tiêu Sắt nhẹ giọng nói: “Không thể nào, chắc hắn đã tới, nhưng đúng là khó mà dò ra được hành tung của hắn, ngươi bảo Cửu Cửu Đạo tiếp tục thăm dò.”
“Vâng.” Từ quản gia đáp.