Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt, thần sắc lạnh nhạt. Lôi Vô Kiệt tay phải cầm kiếm, mũi kiếm ngoắc bình rượu, thần sắc như đang khiêu khích.
“Đâu thể để chúng ta uống rượu ăn thịt rắn, mình ngươi uống nước cưa sư tỷ được.” Khóe miệng của Lôi Vô Kiệt hơi nhếch lên.
Tiêu Sắt cầm bình rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt bình rượu xuống: “Sợ ngươi chắc?”
Một giây sau, Tiêu Sắt ngất xỉu.
Lôi Vô Kiệt cũng ngất.
Bởi vì Tư Không Thiên Lạc xách Ngân Nguyệt thương lên, một thương đập ngất Lôi Vô Kiệt.
“Ngươi mau giải thích cho ta, thế nào là cưa sư tỷ?” Tư Không Thiên Lạc cả giận hỏi.
Mộc Xuân Phong cõng hòm thuốc tức tốc chạy tới, vừa lấy châm bạc ra vừa lau mồ hôi đầy đầu: “Các ngươi có thể yên tĩnh chút thôi, đừng để đại phu ta đây thêm phiền được không?”
Bên kia Đường Liên uống rượu say bắt đầu múa quyền, quyền pháp Hải Vận được truyền thụ bởi Bách Lý Đông Quân đúng là uống say rồi còn có uy phong hơn so với lúc bình thường, mỗi quyền đánh ra đều khiến sóng triều hưởng ứng, khiến đám thủy thủ tấm tắc khen hay.
Đệ tử Tuyết Nguyệt thành duy nhất còn tỉnh táo Tư Không Thiên Lạc che trán, trong đầu thầm nghĩ đường đường đại đệ tử của giang hồ đệ nhất thành không ngờ lại xuống cấp tới mức đánh quyền trên hòn đảo trống vắng, đúng là mất mặt.
Mộc Xuân Phong thi châm xong lau mồ hôi cười nói: “Sư muội có muốn lên cướp danh tiếng không?”
Tư Không Thiên Lạc ngạc nhiên hỏi lại: “Sao cơ?”
“Trong dạ hội lửa trại như vậy không phải lúc mọi người thể hiện thần thông, so đấu xem ai lợi hại hơn à? Ngươi là nữ nhân hiếm có trên thuyền, mọi người đều mong đợi ngươi biểu diễn đấy.” Mộc Xuân Phong vừa nói vừa cẩn thận từng chút một đặt Tiêu Sắt dựa người vào một tảng đá lớn.
“Được thôi.” Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương lên nhảy vào giữa vòng tròn của mọi người, Đường Liên vừa lảo đảo đánh xong bộ Hải vận đã lăn sang một bên ngủ. Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương, vẽ một đường tròn hoàn mỹ.
Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Ngân Nguyệt thương kéo theo một vầng trăng trắng lóa, như vẩy ánh trăng lấp lánh, cảnh tượng tươi đẹp. Lại thêm dung nhan mỹ miều của Tư Không Thiên Lạc, khiến các thủy thủ nhìn một lúc là chẳng thấy thương đâu, chỉ thấy nụ cười chúm chím lúc vung thương, hai hàng mi mang khí khái bất phàm.
Tư Không Thiên Lạc nghiêng người vung thương tạo thành một ánh trăng. Cô thấy trên mũi thuyền Kim Thác dường như có một bóng người, tà áo bay trong gió.
Bóng người kia thật quen thuộc.
Hạ thương, Tư Không Thiên Lạc lại ngẩng đầu nhìn lên, trên mũi thuyền không một bóng người.
“Nhìn nhầm à?” Tư Không Thiên Lạc thu thanh trường thương lại, nhỏ giọng nói.
Bình minh ngày hôm sau.
Ngân Y xà không sánh được với Kim Tuyến xà, không phải dược liệu đắt giá, hơn nữa số lượng cũng thưa thớt hơn nhiều, cho nên những người bắt rắn được chiêu mộ đã không còn tác dụng. Bởi vậy những người tới đảo Ngân Xà chỉ có Mộc Xuân Phong, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc và hai xà thủ mặc áo choàng đen.
Sau một đêm, đã tỉnh rượu, ba người Tiêu Sắt quên sạch chuyện đã làm hôm qua. Đường Liên tối qua còn đứng biểu diễn quyền pháp bên bờ biển, lúc này lại có vẻ rất nghiêm túc đứng đắn: “Khi mặt trời lên, Ngân Y xà sẽ xuất hiện, nhiều nhất trong bao lâu?”
“Tối đa nửa canh giờ, sau nửa canh giờ Ngân Y xà sẽ trở lại hang của mình.” Một xà thủ mặc áo choàng đen đáp.
Mọi người từ trên thuyền Kim Thác xuống một chiếc thuyền nhỏ, chèo về phía đảo Ngân Xà. Lôi Vô Kiệt ngồi xổm xuống, gõ nhẹ lên thuyền: “Tiếp đó chúng ta phải ngồi cái thuyền này đi về phía đông à? Sao ta có cảm giác không đáng tin cậy?”
Mộc Xuân Phong lắc đầu: “Lôi huynh yên tâm, đến lúc đó đương nhiên sẽ cho ngươi một chiếc thuyền tốt rồi. Hoặc chúng ta đi cùng nhau là được.”
“Chuyện này liên quan tới sinh tử, cảm ơn hảo ý của Mộc huynh.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng từ chối.
Mộc Xuân Phong gật đầu, hắn là người thông minh, biết giọng điệu gì là thật sự từ chối.
Mọi người nhanh chóng tới đảo Ngân Xà, dưới sự hướng dẫn của hai xà thủ, bọn họ đi sâu vào trong đảo Ngân Xà, thế nhưng dọc đường không có dấu vết gì của rắn, thậm chí còn hiếm thấy dấu vết gì của sinh vật.
“Sao lại như vậy?” Tư Không Thiên Lạc không hiểu.
Đường Liên ngắt một chiếc lá, ngửi một cái: “Độc tính của một con Ngân Y xà tương đương với mười con Kim Tuyến xà. Thực vật trên đảo hoặc nhiều hoặc ít đều đã dính một chút độc tính, đi đường cẩn thận một chút, đừng để lá cây làm bị thương.”
“Đây là một hòn đảo đầy độc à?” Tư Không Thiên Lạc bĩu môi, nhìn đóa hoa hồng kiều diễm, không hiểu nổi: “Hoa đẹp như vậy đúng là phí phạm.”
Đường Liên ngồi xổm xuống ngắt một đóa hoa hồng, nhẹ nhàng nói: “Là Hồng Nhan Lệ, thứ càng đẹp lại càng nguy hiểm. Chất lỏng của hoa này có thể độc chết một con trâu.” Hắn sờ sờ mó mó, lấy từ trong lòng ra một chai thuốc, đổ nước đó vào.
“Không sợ trúng độc à?” Một xà thủ cau mày nói.
Đường Liên cười một tiếng, không trả lời, cất bình thuốc vào trong lòng rồi đi tiếp.
“Nếu lát nữa ngươi bị Ngân Y xà cắn, nhớ xin Đường huynh một giọt uống vào.” Mộc Xuân Phong vỗ nhẹ lên bả vai tên xà thủ kia.
“Công tử nói vậy là sao?” Xà thủ không hiểu.
“Hễ là độc vật, trong phạm vi bảy trượng thường có thuốc giải. Đương nhiên độc vật có thể làm thuốc giải, thuốc giải cũng có thể thành độc. Ngươi ấy, chỉ biết về rắn, không biết về độc.” Mộc Xuân Phong thở dài.
Mọi người đi tiếp về phía trước, không bao lâu sau đã tới dưới một thác nước. Chỉ thấy thác nước lấp lánh ánh bạc, như có vô số nhảy nhót, khung cảnh rất tươi đẹp. Thế nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đây không phải là cá, mà là... rắn.
Hơn trăm con rắn bạc nhảy khỏi thác nước, bơi lội, tắm ánh mặt trời, tỏa ánh sáng lóng lánh.
“Cái này...” Tư Không Thiên Lạc ngây ra, hình ảnh này khiến người ta cảm thấy vừa mỹ lệ vừa kinh khủng. Những con rắn này tuy lớp da có chút màu bạc nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện da nó gần như trong suốt. Chẳng trách loài rắn này chỉ có thể hoạt động lúc bình minh, hơn nữa còn phải bơi trong nước. Dù sao da của nó yếu như vậy, chỉ bị chiếu sáng chút thôi cũng có thể bị thương.
“Châm hủ hương không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Đường Liên lắc đầu: “Hủ hương không thu hút được nó, nó cũng không mạo hiểm bị đốt chết để chạy tới.”
“Thế thì qua bát vài con đi.” Tư Không Thiên Lạc vung trường thương định đi tới.
“Nếu sư muội không muốn bị rắn cắn thành cái sàng thì đừng vọng động.” Đường Liên giơ tay cản Tư Không Thiên Lạc lại.
Hai xà thủ nhìn nhau một cái, đi tới. Một người nhảy đến bờ bên kia, hai người giơ tay kéo lên, mở một tấm lưới nhỏ.
Đường Liên gật đầu: “Cách hay.”
Tiêu Sắt cau mày: “Phải mất bao lâu?”
“Xem vận may, theo kinh nghiệm của bọn họ, cùng lắm ba ngày là bắt được một con.”
“Quá muộn.” Tiêu Sắt thở dài.
Lôi Vô Kiệt cũng thở dài, bước tới: “Mọi người tránh ra.”
Hai xà thủ nhìn hắn một cái, lao nhao lui lại.
Lôi Vô Kiệt lấy từ trong lòng ra một thứ, đột nhiên ném vào trong thác nước. Vật đó đụng phải thác nước, lập tức nổ tung. Chỉ chớp mắt đã có hơn hai mươi con Ngân Y xà bị nổ bay. Lôi Vô Kiệt lao tới, cầm giỏ trúc đã chuẩn bị từ trước đón lấy chỗ Ngân Y xà này: “Tìm tòi cẩn thận chút đi, chắc có con chưa bị nổ vỡ mật đâu.”
“Hỏa khí Thiên Tự của Lôi gia bảo, Thủy Long Du, lại bị lôi ra bắt rắn. Nếu bị các sư huynh trong Lôi gia bảo biết được, chắc sẽ đánh ta chết tươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT