Tất cả hải quân trên thuyền quan lập tức kéo căng dây cung, mũi tên nhắm thẳng chân trời, vận sức chờ bắn. Gần như cùng lúc đó, thuyền Quốc Thông phủ bên cạnh cũng giương cung tên trên tay.
Xem ra suy nghĩ của bọn họ giống nhau. Chỉ cần giết chết người trên thuyền kia, có trả giá cao hơn nữa cũng đáng!
Mộc Xuân Phong chứng kiến biến hóa trên hai chiếc thuyền đối diện, đôi mắt căng thẳng, hắn vung ống tay áo, cao giọng quát: “Giương cung!”
Hộ vệ trên thuyền không hề do dự, không chút cố kỵ hai chiếc thuyền quan đối diện. Đây là sức mạnh của Thanh Châu Mộc gia, ngươi là thuyền quan thì đã sao, một khi cản đường Mộc gia, chỉ có nước bị quét văng.
“Bảo mọi người lui về khoang thuyền đi.” Tiêu Sắt đột nhiên nói.
Mộc Xuân Phong không hiểu: “Vì sao?”
“Cung tên không có mắt, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người chết. Cùng là tính mạng, ta không quý giá hơn chút nào. Đừng khiến nhiều người chết chỉ vì bảo vệ ta.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Mộc Xuân Phong chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Ngươi nói đúng, tất cả cẩn thận lui vào trong khoang thuyền, cầm thuẫn bảo vệ mình cho tốt.” Những hộ vệ kia vẫn không hề do dự, lập tức cảnh giác cầm cung tên lùi vào trong khoang thuyền. Nhưng Mộc Xuân Phong vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Mộc Xuân Phong cười nói: “Ta là bằng hữu của các ngươi, chặn tên cho bằng hữu là chuyện nên làm.”
Điền Mạc Chi lặng lẽ đứng bên cạnh Mộc Xuân Phong, vẫn hơi khom lưng, không khuyên can vị công tử trẻ tuổi này, có lẽ hắn biết cho dù có khuyên can cũng vô dụng.
“Người bên phía đối diện có vẻ đã lui lại, chỉ còn có vài người thôi.” Hàn Thừa Chí nheo mắt nói.
“Chắc chắn hắn đang đứng đó. Hắn sẽ không trốn.” Ý tứ của nam tử áo xám rất rõ ràng.
Cuối cùng Hàn Thừa Chí cũng vung đao chém xuống: “Bắn!”
Mưa tên đầy trời, rời cung bắn tới.
Mộc Xuân Phong rút kiếm ra đầu tiên, sát ý trên kiếm của hắn rất yếu nhưng kiếm khí bừng bừng. Một kiếm vừa xuất, động thiên sơn, khởi vạn triều! Chỉ thấy nước biển bị kiếm khí làm dấy lên một đợt sóng lớn, mạnh mẽ ép chỗ tên đang bắn tới xuống. Nhưng mưa tên đầy trời, vẫn còn phân nửa!
Đường Liên nhảy lên, vung mạnh hai tay, chỉ thấy hai làn nước biến dâng lên từ tay hắn, đó là Tích Thủy Thành Uyên mà Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân sáng tạo ra. Ngày trước trong Bách Hoa hội, Đường Liên chỉ mang theo hai vò rượu, nhưng hôm nay hắn thật sự mang theo hai dòng sông!
Đây là uy lực của cảnh giới Đại Tự Tại, nửa bước Thiên Cảnh chân chính!
Hắn vung hai tay lên, dùng hai dòng sông ép chặn tên bắn đầy trời.
Lôi Vô Kiệt rút Tâm kiếm ra, hắn luyện kiếm ba ngày nhưng chưa lần nào thật sự rút kiếm. Hắn đang dưỡng kiếm tâm, cũng là nuôi kiếm y. Hắn vung một kiếm lên trời.
Một ánh sáng đỏ lướt qua.
Hắn không dùng Sát Phố kiếm mà Lôi Oanh truyền cho nữa, nhưng kiếm ý chém ra lần này cực kỳ giống Sát Phố kiếm. Sát sinh tuyệt diệt, tàn nhẫn đáng sợ!
Một loạt mũi tên bị chém đứt.
Cuối cùng Tư Không Thiên Lạc vung trường thương, cô nhẹ nhàng quay một vòng quanh mọi người như đang khiêu vũ, trường thương trong tay vung lên như một điệu nhảy. Cô thu thương, cúi đầu.
Mũi tên bị đánh nát rơi đầy mặt đất.
Tiêu Sắt gật đầu: “Không tệ.”
“Dùng năm người đánh với hai nhánh quân đội, quả thật không tệ.” Người nói là Điền Mạc Chi.
“Mộc huynh, bảo người của ngươi mau mau lái thuyền. Chúng ta muốn lên thuyền của bọn họ.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Mộc Xuân Phong cười nói: “Đã ra lệnh từ lâu rồi.”
Tên bắn đầy trời như vậy, cho dù chống được một đợt nhưng nếu đối phương cứ bắn liên tục không ngừng, cuối cùng sẽ có lúc bọn họ kiệt sức. Cơ hội duy nhất là lao lên thuyền của bọn họ.
“Giết bọn họ.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói ra ba chữ này.
Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Ta không thích giết người, có thể dọa chạy bọn họ được không?”
Hàn Thừa Chí nhíu chặt chân mày: “Trên thuyền của bọn họ có nhiều cao thủ vậy à?”
“Cao thủ? Đường đường hải quân Bắc Ly, lại sợ mấy tên dã nhân giang hồ à?” Nam tử áo xám hạ giọng nói.
“Nếu dã nhân giang hồ không đáng sợ, vậy năm xưa Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên làm sao một mình địch cả vạn người, cuối cùng giết tận hai ngàn đại quân của Nam Quyết, dọa chạy đội quân cả đời kiêu ngạo kia?” Hàn Thừa Chí lại giơ cao thanh trường đao.
“Mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, làm sao so được với Kiếm Tiên.” Nam tử oán hận nói.
Hàn Thừa Chí cười lạnh một tiếng, vung trường đao, lại một cơn mưa tên rời cung phóng ra.
Nhưng lại bị người đối diện chặn lại.
Thuyền đã càng lúc càng gần.
“Dùng nỏ Lạc Kim.” Hàn Thừa Chí lạnh lùng nói.
Một cái nỏ lớn được vài chục người đồng thời đẩy lên, loại nỏ khổng lồ như vậy nếu là trên đất bằng sẽ dùng để công thành, đặt trong biển là để bắn cá mập. Loại nỏ này nếu bắn vào người, chắc chắn sẽ cắt đứt lìa thân thể.
Điền Mạc Chi huýt gió, thuyền Kim Thác lập tức chậm lại.
Hàn Thừa Chí sờ chuôi đao trong tay, nhìn sang bên cạnh, chiếc thuyền Quốc Thông Phủ cũng dừng lại, không bắn tên tiếp. Hắn bực bội nói: “Có cần giống nhau như thế không?”
“Ai động thủ trước, nỏ Thiên Lang sẽ bắn bên đó trước, bên còn lại sẽ có cơ hội.” Nam tử áo xám cho dù không quen thuộc với hải chiến nhưng cũng nghe tới uy lực của nỏ Thiên Lang.
“Thế nhưng hai cái nỏ Lạc Kim cũng đâu phải ăn chay, cho dù là thuyền dài tuyết tùng cũng không có lợi thế gì. Nỏ Lạc Kim kết hợp với vạn tên cùng bắn, e rằng bọn họ không ngăn được vài đợt.” Hàn Thừa Chí dừng một chút. “Chỉ có điều mấy lượt này đủ để hủy một chiếc thuyền.”
“Không thể để chúng đi.” Nam tử áo xám nhấn mạnh.
Hàn Thừa Chí cười một tiếng tự giễu, trong đầu thầm nghĩ, quả nhiên là đại nhân từ Thiên Khải tới, chỉ biết nói mấy yêu cầu ngang ngược như vậy.
“Cho dù ta chết ở đây.” Giọng điệu của nam tử áo xám kiên quyết.
Đang trong cục diện giằng co này, đột nhiên có một chiếc thuyền từ phía xa lái tới. Chiếc thuyền đó rất sang trọng, nếu chỉ xét theo ngoại hình thì nó giống chiếc thuyền của Mộc gia như đúc.
Lại một chiếc thuyền dài tuyết tùng.
Phía trên là một lá cờ lớn.
Cờ Thần Điểu Đại Phong.
Cờ gia tộc của hoàng tộc họ Tiêu ở Bắc Ly.
Đô đốc đại nhân chậm rãi rút kiếm ra: “Hy vọng sau này ngươi vẫn nhớ những lời vừa rồi.”
Nam tử áo xám hạ giọng nói: “Ta vẫn nhớ tên ngươi, đô đốc hải quân phủ Cao Thành, Hàn Thừa Chí.”
Tất cả hải quân trên thuyền quan lập tức kéo căng dây cung, mũi tên nhắm thẳng chân trời, vận sức chờ bắn. Gần như cùng lúc đó, thuyền Quốc Thông phủ bên cạnh cũng giương cung tên trên tay.
Xem ra suy nghĩ của bọn họ giống nhau. Chỉ cần giết chết người trên thuyền kia, có trả giá cao hơn nữa cũng đáng!
Mộc Xuân Phong chứng kiến biến hóa trên hai chiếc thuyền đối diện, đôi mắt căng thẳng, hắn vung ống tay áo, cao giọng quát: “Giương cung!”
Hộ vệ trên thuyền không hề do dự, không chút cố kỵ hai chiếc thuyền quan đối diện. Đây là sức mạnh của Thanh Châu Mộc gia, ngươi là thuyền quan thì đã sao, một khi cản đường Mộc gia, chỉ có nước bị quét văng.
“Bảo mọi người lui về khoang thuyền đi.” Tiêu Sắt đột nhiên nói.
Mộc Xuân Phong không hiểu: “Vì sao?”
“Cung tên không có mắt, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người chết. Cùng là tính mạng, ta không quý giá hơn chút nào. Đừng khiến nhiều người chết chỉ vì bảo vệ ta.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Mộc Xuân Phong chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Ngươi nói đúng, tất cả cẩn thận lui vào trong khoang thuyền, cầm thuẫn bảo vệ mình cho tốt.” Những hộ vệ kia vẫn không hề do dự, lập tức cảnh giác cầm cung tên lùi vào trong khoang thuyền. Nhưng Mộc Xuân Phong vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Mộc Xuân Phong cười nói: “Ta là bằng hữu của các ngươi, chặn tên cho bằng hữu là chuyện nên làm.”
Điền Mạc Chi lặng lẽ đứng bên cạnh Mộc Xuân Phong, vẫn hơi khom lưng, không khuyên can vị công tử trẻ tuổi này, có lẽ hắn biết cho dù có khuyên can cũng vô dụng.
“Người bên phía đối diện có vẻ đã lui lại, chỉ còn có vài người thôi.” Hàn Thừa Chí nheo mắt nói.
“Chắc chắn hắn đang đứng đó. Hắn sẽ không trốn.” Ý tứ của nam tử áo xám rất rõ ràng.
Cuối cùng Hàn Thừa Chí cũng vung đao chém xuống: “Bắn!”
Mưa tên đầy trời, rời cung bắn tới.
Mộc Xuân Phong rút kiếm ra đầu tiên, sát ý trên kiếm của hắn rất yếu nhưng kiếm khí bừng bừng. Một kiếm vừa xuất, động thiên sơn, khởi vạn triều! Chỉ thấy nước biển bị kiếm khí làm dấy lên một đợt sóng lớn, mạnh mẽ ép chỗ tên đang bắn tới xuống. Nhưng mưa tên đầy trời, vẫn còn phân nửa!
Đường Liên nhảy lên, vung mạnh hai tay, chỉ thấy hai làn nước biến dâng lên từ tay hắn, đó là Tích Thủy Thành Uyên mà Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân sáng tạo ra. Ngày trước trong Bách Hoa hội, Đường Liên chỉ mang theo hai vò rượu, nhưng hôm nay hắn thật sự mang theo hai dòng sông!
Đây là uy lực của cảnh giới Đại Tự Tại, nửa bước Thiên Cảnh chân chính!
Hắn vung hai tay lên, dùng hai dòng sông ép chặn tên bắn đầy trời.
Lôi Vô Kiệt rút Tâm kiếm ra, hắn luyện kiếm ba ngày nhưng chưa lần nào thật sự rút kiếm. Hắn đang dưỡng kiếm tâm, cũng là nuôi kiếm y. Hắn vung một kiếm lên trời.
Một ánh sáng đỏ lướt qua.
Hắn không dùng Sát Phố kiếm mà Lôi Oanh truyền cho nữa, nhưng kiếm ý chém ra lần này cực kỳ giống Sát Phố kiếm. Sát sinh tuyệt diệt, tàn nhẫn đáng sợ!
Một loạt mũi tên bị chém đứt.
Cuối cùng Tư Không Thiên Lạc vung trường thương, cô nhẹ nhàng quay một vòng quanh mọi người như đang khiêu vũ, trường thương trong tay vung lên như một điệu nhảy. Cô thu thương, cúi đầu.
Mũi tên bị đánh nát rơi đầy mặt đất.
Tiêu Sắt gật đầu: “Không tệ.”
“Dùng năm người đánh với hai nhánh quân đội, quả thật không tệ.” Người nói là Điền Mạc Chi.
“Mộc huynh, bảo người của ngươi mau mau lái thuyền. Chúng ta muốn lên thuyền của bọn họ.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Mộc Xuân Phong cười nói: “Đã ra lệnh từ lâu rồi.”
Tên bắn đầy trời như vậy, cho dù chống được một đợt nhưng nếu đối phương cứ bắn liên tục không ngừng, cuối cùng sẽ có lúc bọn họ kiệt sức. Cơ hội duy nhất là lao lên thuyền của bọn họ.
“Giết bọn họ.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói ra ba chữ này.
Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Ta không thích giết người, có thể dọa chạy bọn họ được không?”
Hàn Thừa Chí nhíu chặt chân mày: “Trên thuyền của bọn họ có nhiều cao thủ vậy à?”
“Cao thủ? Đường đường hải quân Bắc Ly, lại sợ mấy tên dã nhân giang hồ à?” Nam tử áo xám hạ giọng nói.
“Nếu dã nhân giang hồ không đáng sợ, vậy năm xưa Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên làm sao một mình địch cả vạn người, cuối cùng giết tận hai ngàn đại quân của Nam Quyết, dọa chạy đội quân cả đời kiêu ngạo kia?” Hàn Thừa Chí lại giơ cao thanh trường đao.
“Mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, làm sao so được với Kiếm Tiên.” Nam tử oán hận nói.
Hàn Thừa Chí cười lạnh một tiếng, vung trường đao, lại một cơn mưa tên rời cung phóng ra.
Nhưng lại bị người đối diện chặn lại.
Thuyền đã càng lúc càng gần.
“Dùng nỏ Lạc Kim.” Hàn Thừa Chí lạnh lùng nói.
Một cái nỏ lớn được vài chục người đồng thời đẩy lên, loại nỏ khổng lồ như vậy nếu là trên đất bằng sẽ dùng để công thành, đặt trong biển là để bắn cá mập. Loại nỏ này nếu bắn vào người, chắc chắn sẽ cắt đứt lìa thân thể.
Điền Mạc Chi huýt gió, thuyền Kim Thác lập tức chậm lại.
Hàn Thừa Chí sờ chuôi đao trong tay, nhìn sang bên cạnh, chiếc thuyền Quốc Thông Phủ cũng dừng lại, không bắn tên tiếp. Hắn bực bội nói: “Có cần giống nhau như thế không?”
“Ai động thủ trước, nỏ Thiên Lang sẽ bắn bên đó trước, bên còn lại sẽ có cơ hội.” Nam tử áo xám cho dù không quen thuộc với hải chiến nhưng cũng nghe tới uy lực của nỏ Thiên Lang.
“Thế nhưng hai cái nỏ Lạc Kim cũng đâu phải ăn chay, cho dù là thuyền dài tuyết tùng cũng không có lợi thế gì. Nỏ Lạc Kim kết hợp với vạn tên cùng bắn, e rằng bọn họ không ngăn được vài đợt.” Hàn Thừa Chí dừng một chút. “Chỉ có điều mấy lượt này đủ để hủy một chiếc thuyền.”
“Không thể để chúng đi.” Nam tử áo xám nhấn mạnh.
Hàn Thừa Chí cười một tiếng tự giễu, trong đầu thầm nghĩ, quả nhiên là đại nhân từ Thiên Khải tới, chỉ biết nói mấy yêu cầu ngang ngược như vậy.
“Cho dù ta chết ở đây.” Giọng điệu của nam tử áo xám kiên quyết.
Đang trong cục diện giằng co này, đột nhiên có một chiếc thuyền từ phía xa lái tới. Chiếc thuyền đó rất sang trọng, nếu chỉ xét theo ngoại hình thì nó giống chiếc thuyền của Mộc gia như đúc.
Lại một chiếc thuyền dài tuyết tùng.
Phía trên là một lá cờ lớn.
Cờ Thần Điểu Đại Phong.
Cờ gia tộc của hoàng tộc họ Tiêu ở Bắc Ly.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT