Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Khi Vô Tâm chỉ Lý Hàn Y nói ra chữ ‘cô ấy’, tất cả mọi người đều ngây ngốc. Tạ Tuyên chậm rãi rút tay khỏi lưng Lý Hàn Y: “Ngươi tìm cô ấy là vì chuyện mười ba năm trước?”

“Đúng.” Vô Tâm gật đầu.

Tạ Tuyên bước lên vài bước: “Ta có thể trả lời ngươi, không phải cô ấy.”

Vô Tâm vẫn gật đầu: “Ta biết.”

Lôi Oanh thấy Tạ Tuyên thu tay, vội vàng hỏi: “Vết thương của Hàn Y khá hơn rồi?”

Tạ Tuyên thở dài: “Ta đã giúp nàng giải độc của Hồng Nhan Lệ, nhưng chuyện tẩu hỏa nhập ma, trong thời gian ngắn ta còn chưa nghĩ ra cách.”

“Để ta.” Vô Tâm đột nhiên nói.

“Ngươi ư?” Lôi Oanh nghi ngờ nhìn hắn, có nhìn thế nào thì hòa thượng trẻ tuổi này cũng không giống người có y thuật cao minh hơn Tạ Tuyên.

Vô Tâm khẽ mỉm cười: “Chẳng phải tẩu hỏa nhập ma ư? Tiểu tăng là người xuất gia, chuyên làm việc hàng yêu trừ ma mà.” Hắn đi qua bên cạnh Lôi Oanh, tới trước mặt Lý Hàn Y.

"Nam vô tát đát tha, tô già đa da, a la ha đế, tam miểu tam bồ đà tả." Vô Tâm lẩm bẩm.

Lý Phàm Tùng nghi hoặc: “Hắn đọc cái gì vậy?”

Tạ Tuyên đáp: “Đó là Lăng Nghiêm chú, còn gọi là Đại Phật Đỉnh Thủ Lăng Nghiêm thần chú. Phật gia nói chú này bao hàm đại quang minh có thể dùng tịnh đức của Phật bao phủ hết thẩy, dùng bạch tịnh đại từ bi hóa phúc cho pháp giới, có đại uy đức không thể tưởng tượng được. Người niệm chú này có thể tránh khỏi mọi thù địch, hủy diệt mọi tà ác nguyền rủa, tránh tất cả tai bay vạ gió, hàng phục tất cả thiên ma ngoại đạo! Đây được coi là vua trong chú pháp của Phật gia!”

Lý Phàm Tùng thở dài: “Lợi hại vậy sao?”

Lôi Oanh cau mày: “Dùng mấy câu kinh văn mà phá được ma chướng trên người Hàn Y ư? Ta không tin!”

"Nam vô lô kê a la hán sỉ nam. Nam vô tô lô, đa ba na nam... Đa ba na nam... Đa ba na nam..." Vô Tâm gãi đầu một cái, cau mày suy nghĩ một hồi rồi thở dài: “Ài, không nhớ ra nữa.”

Lý Phàm Tùng và Phi Hiên, thậm chí cả Lôi Oanh đều trợn mắt há hốc mồm. Chỉ có Tạ Tuyên hiểu tính tình hòa thượng này, chỉ khẽ mỉm cười.

“Bỏ đi vậy, ta không theo cách của lão hòa thượng kia được.” Vô Tâm dứt khoát buông bỏ, sau khi im lặng ngồi một hồi, đột nhiên xuất chưởng về phía vai Lý Hàn Y.

“Ngươi làm gì vậy!” Lôi Oanh gầm lên một tiếng, đang định lao tới thì bị Tạ Tuyên giơ tay cản lại.

“Chính tâm!” Vô Tâm quát lớn.

Chỉ thấy Lý Hàn Y đột nhiên mở mắt, ánh mắt lóng lánh sắc tím, trợn mắt nhìn Vô Tâm.

“Khứ ma!” Vô Tâm đột nhiên giơ tay phải vỗ vào Thiên Linh Cái của Lý Hàn Y.

Thế nhưng Lý Hàn Y đột nhiên lui lại phía sau một bước, tránh né Vô Tâm. Mái tóc tím của cô không gió mà bay, giơ tay định cầm hai thanh kiếm của mình lên.

Tạ Tuyên vuốt ve hai thanh kiếm bên cạnh, thở dài một tiếng: “May là ta lấy kiếm đi từ trước rồi.”

Lý Hàn Y giơ tay phải ra: “Kiếm, về!”

“Định!” Tạ Tuyên khoanh chân ngồi xuống, ống tay áo vung lên, ép hai thanh kiếm đang rục kịch trở lại.

“Đa tạ tiên sinh!” Vô Tâm lại xuất quyền về phía Lý Hàn Y, quát lớn: “Khứ ma!”

Lý Hàn Y cũng xuất quyền đánh tới, hai quyền va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn.

Vô Tâm gặp nguy những vẫn bất động.

Lý Hàn Y không lùi nửa bước.

Vô Tâm thở dốc: “Công phu thật mạnh.”

Phi Hiên ở bên cạnh lại khen: “Nội lực Phật môn thật hùng hậu.”

Vô Tâm đột nhiên thu quyền, lần thứ hai đánh về phía Lý Hàn Y. Quyền này hoàn toàn khác với võ công bình thường của hắn. Một quyền này không hề tiêu sái, rất khó nhìn, nhưng rất chất phác.

Rất cứng rắn.

Rất hung bạo.

Nếu Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt ở đây chắc chắn sẽ thấy quyền pháp này thật quen mắt.

Kim Cương Phục Ma thần thông.

“Một quyền vào lòng ta.” Vô Tâm xuất một quyền.

“Hai quyền tiêu nghiệp chướng.” Vô Tâm lại xuất một quyền.

“Ba quyền phá ác nghiệt.” Vô Tâm vung quyền thứ ba.

“Bốn quyền tiêu tai.”

“Năm quyền phục yêu.”

“Sáu quyền hàng ma!”

“Bảy quyền được đại quang minh!”

Bảy quyền liên tiếp, mỗi quyền đều đánh vào người Lý Hàn Y. Nếu trong tay Lý Hàn Y có kiếm chắc chắn Vô Tâm không tới gần cô được. Cho dù trong tay cô không có kiếm, nếu thần chí thanh tỉnh, với công phu của cô, Vô Tâm hiện giờ chưa chắc đã là đối thủ. Nhưng giờ Lý Hàn Y mất đi thần chí, đối mặt với 7 quyền của Vô Tâm, cô chọn cứng rắn chống đỡ. Lý do là vì với sức mạnh của cô hiện giờ, đối mặt với quyền pháp như vậy, không cần phải đỡ.

Vô Tâm nhắm vào chính điểm này!

Sau bảy quyền, Vô Tâm thu quyền thở phào nhẹ nhõm: “May là lúc đầu học lén chút Kim Cương Phục Ma thần thông ở chỗ sư huynh.”

Lý Hàn Y vẫn đứng đó, mái tóc tím phất phới. Vốn dĩ cô có chân khí hộ thể, không sợ mấy quyền cứng giắn của ngoại gia, thế nhưng đây lại là Kim Cương Phục Ma thần thông.

Đúng như lời của Vô Tâm, hàng yêu phục ma vốn là việc của người xuất gia.

“Chuyện này...” Lý Phàm Tùng ồ lên thán phục.

Lôi Oanh và Tạ Tuyên nhìn nhau, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Chỉ thấy Lý Hàn Y phun ra một ngụm máu đen, mái tóc tím trên đầu dần hóa thành đen, ánh mắt vốn tiêu tán dần ngưng tụ. Cô nhìn Vô Tâm mặc tăng bào màu trắng phía trước, chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai?”

Vô Tâm chắp hai tay: “Hàn Sơn tự, Vô Tâm.”

Lý Hàn Y cau mày: “Con trai Diệp Đỉnh Chi.”

“Đúng vậy.” Vô Tâm thản nhiên nói.

“Hàn Y.” Bên kia Tạ Tuyên hô lớn một tiếng, vội vàng đi tới: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”

Lý Hàn Y nhìn về phía Tạ Tuyên, lại nhìn hai thanh kiếm sau lưng hắn, đột nhiên thì thầm: “Thiết Mã Băng Hà!”

Chỉ thấy thanh Thiết Mã Băng Hà lập tức bay về tay cô.

Cô nhìn một thanh kiếm màu đỏ khác, nhẹ giọng thì thầm: “Đào Hoa.”

Tiếp đó Đào Hoa kiếm cũng về tay cô.

Cô nhìn hai thanh kiếm trong tay, mọi chuyện trước khi tẩu hỏa nhập ma lập tức tràn về. Một mình giao chiến với gia chủ Ám Hà và Đường môn tam lão, sau đó đạo sĩ thối kia dẫn theo một phiến hoa đào đi cả ngàn dặm tới. Bái đường thành thân dưới tán cây, rồi thân thể đạo sĩ thối kia tan thành mây khói trong tay mình.

Tất cả phẫn nộ lúc đó, lúc này đều hóa thành bi thương.

Lý Hàn Y ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, tiếng gầm đó mang theo tất cả chân khí còn sót lại trong người cô, uy thế cực kỳ bá đạo, khiến chim chóc khắp núi kêu lên líu ríu!

Lúc này Lý Phàm Tùng và Phi Hiên mới phun ra một ngụm máu tươi, Tạ Tuyên lui lại bên cạnh hai người, vội vàng truyền chân khí vào người bọn họ.

Sau khi quát lớn, rốt cuộc Lý Hàn Y không chống đỡ nổi nữa, ngã thẳng về phía sau.

Vô Tâm vội vàng tiến tới đỡ cô, Lôi Oanh chạy lại, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”

Vô Tâm kiểm tra mạch của Lý Hàn Y, lắc đầu: “Thân thể mệt mỏi quá độ, lại thêm đau buồn cho nên ngất đi thôi.”

Lôi Oanh gật đầu: “Được rồi.”

“Tới phía trước tìm nơi nghỉ chân.” Tạ Tuyên chú ý thấy thần sắc Lôi Oanh thay đổi, đi tới vỗ vai hắn: “Đừng có chạy.”

Lôi Oanh cười khổ: “Sao ngươi biết ta muốn chạy?”

Tạ Tuyên nhún vai, nói từng chữ một: “Vì ta đọc nhiều sách.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play