“Làm lật thuyền của hắn?” Mộc Xuân Phong gật đầu một cái: “Đúng là ý hay.”
Nhưng Lôi Vô Kiệt lại lắc đầu: “Vừa rồi một kiếm kia làm dậy sóng như vậy, nhưng quần áo của hắn còn chẳng ướt, sao mà làm lật thuyền của hắn được?”
“Nếu kiếm trong tay ngươi là Thiết Mã Băng Hà, kiếm khí của ngươi cũng giống chị ngươi là Sương Hàn Kiếm Khí, vậy Mộc Xuân Phong thi triển một kiếm khơi dậy ngàn cơn sóng, ngươi thêm vào một chiêu kiếm chí hàn, đóng băng cả sóng biển. Vậy có được không?” Tiêu Sắt trả lời.
Lôi Vô Kiệt tưởng tượng một hồi, đáp rất đường hoàng: “Thế thì sẽ rất nguy nga.”
Đường Liên buồn bã nói: “Hắn đang tới gần rồi, vừa rồi còn cách khá xa cho nên kiếm khí kia mới bị triệt tiêu, đến khi hắn tới gần sẽ rất khó đánh.”
“Ta nói câu này là ám chỉ cả đấy. Thanh kiếm của tỷ tỷ ngươi là kiếm chí hàn của nhân gian, kiếm khí của tỷ tỷ ngươi là Sương hàn Kiếm Khí luyện được trên núi Côn Lôn, cho nên mới có thể dùng một chiêu kiếm đóng băng cả dòng sông. Còn ngươi thì sao? Kiếm của ngươi là Tâm Kiếm, ngươi tu luyện theo Kiếm Tâm quyết, kiếm của ngươi nên có kiếm thế riêng của mình.” Tiêu Sắt nói.
Lôi Vô Kiệt nhướn mày: “Ngươi đang dạy ta luyện kiếm đấy à? Chẳng lẽ kiếm thuật của ngươi còn cao cường hơn hai vị sư phụ của ta?”
“Một người kiếm thuật cao siêu không nghĩa là hắn biết dạy đồ đệ, nếu không đã đời nào chẳng có nhân tài xuất hiện. Mọi người trực tiếp ngồi xuống, so sánh xem lão tổ tông nhà ai lợi hại nhất thì người đó lợi hại nhất hả?” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.
“Vậy ngươi nói đi, kiếm thế của ta là gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt khoanh tay trong áo, chậm rãi nói: “Cái gọi là kiếm tâm nghĩa là thiên địa vạn vật đều có thể thành kiếm.”
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút: “Không phải ngươi định nói, cảnh giới luyện kiếm tối cao là trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm? Mấy câu của đám lừa đảo trên giang hồ mà ngươi cũng nói ra được? Có cần thể diện nữa không thế?”
“Không có thời gian đấu võ mồm nữa đây, hắn tới rồi!” Đường Liên đột nhiên vung tay, chỉ thấy một làn nước dâng lên theo hành động của hắn. Trong Bách Hoa yến Đường Liên đã từng dùng võ công này giao đấu với Đoàn Tuyên Dịch, chính là Tích Thủy thành Uyên mà Bách Lý Đông Quân sáng chế.
“Nghĩ lại thì trong võ công của sư phụ có rất nhiều thứ liên quan tới nước với biển, chắc năm xưa khi ra biển sư phụ đã sáng tạo ra, chắc sẽ có chút công dụng.” Đường Liên đẩy tay một cái, một làn sóng dâng lên đánh về phía Cẩn Uy.
Cẩn Uy công công vung thanh trường kiếm chém ra một khe hở giữa làn sóng, chiếc thuyền cứ thế rẽ sóng lướt qua. Ánh mắt hắn lạnh lùng, miệng quát lên: “Kết thúc!”
Mộc Xuân Phong lại nhảy lên, chợt kiếm hất lên trời. Kiếm thế của hắn mênh mông tới mức khiến người ta kinh hãi, nhưng kiếm khí lại không mang theo chút sát ý nào. Chuyện này khiến Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên đứng xem đều rất kinh ngạc.
“Rốt cuộc đây là kiếm thuật gì?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói.
Đường Liên lắc đầu nói: “Nếu bảo là múa may ra vẻ thì không phải, kiếm thuật như vậy thật sự có phong độ của bậc đại sư, thế nhưng vì sao trên thân kiếm không có chút sát ý nào? Tiêu Sắt, ngươi học thức uyên bác, giải thích chút đi.”
“Ta học thức uyên bác, nhưng các ngươi có thể dốc chút sức ra đánh không? Cho ta chút cơ hội uyên bác được không?” Tiêu Sắt mắng.
Bên kia, Mộc Xuân Phong xuất từng chiêu kiếm một, làm gợn lên ngàn vạn cơn sóng, thanh thế cực kỳ hùng vĩ, miễn cưỡng ngăn cản thế tới của Cẩn Uy công công. Thế nhưng xem ra chiêu kiếm kia cực kỳ hao phí chân khí, cơn sóng mà Mộc Xuân Phong đánh lên càng ngày càng nhỏ.
“Công tử, hay là...” Tiên sinh phụ trách ghi chép người bắt rắn lúc trên bờ tiên sinh xuất hiện phía sau bọn họ, nhỏ giọng nói.
“Không được!’ Tuy đầu Mộc Xuân Phong đã đầy mồ hôi nhưng vẫn cự tuyệt quyết liệt.
Tiêu Sắt và Đường Liên nhìn nhau một cái, trong lòng lập tức có suy đoán: Chắc chắn trên thuyền này còn có cao nhân.
Võ sĩ mặc áo giáp cầm trường thương vẫn lẳng lặng đứng đó, không hề có ý tiến tới trợ giúp.
Tiên sinh ghi chép kia phất tay, những võ sĩ rải rác trên thuyền lập tức tập trung, cầm cung tên xếp thành một hàng ngay ngắn chờ đợi. tiên sinh ghi chép hạ giọng nói: “Bảo Lô Tam chuẩn bị nỏ Thiên Lang.” Dù sao người đang đánh phía trước là chủ nhân nhà mình, mọi người trên thuyền đều như gặp đại địch.
“Nỏ Thiên Lang?” Đường Liên lẩm bẩm.
“Tọa bắc vọng, xạ thiên lang. Đây là nỏ chiến có uy lực cực lớn, trang bị trên thuyền chắc là để bắn cá mập. Không ngờ chiếc thuyền dài Tuyết Tùng này lại có vũ khí uy lực mạnh nhu vậy.” Tiêu Sắt có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Đâu thể dùng loại vũ khí này được?” Đường Liên nói.
“Chưa chắc. Tam thiếu gia của Mộc gia, chủ nhân của họ đang đánh phía trước, cho dù chỉ bi thương nhẹ thôi thì khi về Thanh Châu Mộc phủ những người này cũng không thể báo cáo được. Lát nữa cũng có thể bắn nỏ Thiên Lang thật.” Tiêu Sắt nói: “Nhưng nếu bắn nỏ Thiên Lang thật thì..”
“Có lẽ phủ nha quản lý Đông Cập Hải cũng phải ra mặt, chúng ta cũng chẳng đi được nữa.” Tiêu Sắt nghiêm mặt nói: “Phải ngăn Cẩn Uy lại ngay.”
Đường Liên gật đầu một cái: “Để ta.”
“Không, để Lôi Vô Kiệt.” Tiêu Sắt giơ tay ngăn cản Đường Liên.
“Vậy để ta lên.” Lôi Vô Kiệt đã nhịn nãy giờ.
“Lôi Vô Kiệt, kiếm thuật của ngươi kém xa Cẩn Uy, nếu ngươi muốn ngăn cản hắn, vậy nhất định phải dùng chiêu kiếm Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Tiêu Sắt nói.
“Tiêu Dao Thiên Cảnh? Hôm đó ta miễn cưỡng bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, thân thể đã đứng không nổi rồi.” Lôi Vô Kiệt ngây ra nói.
“Lúc đó đang giao chiến sinh tử cho nên ngươi mới có thể vượt cảnh giới, nhưng hôm nay rõ ràng Cẩn Uy không có ý quyết đấu sinh tử. Ta muốn ngươi vào Tiêu Dao Thiên Cảnh ngươi cũng chẳng vào được. Nhưng chiêu kiếm đó của ngươi có uy lực của cảnh giới Tiêu Dao. Ngươi hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, thứ ngươi nhận được chắc chắn không chỉ là hôn mê.” Tiêu Sắt đột nhiên quay lại nói với Mộc Xuân Phong: “Mộc cong tử còn sức không?”
“Còn một chút.” Mộc Xuân Phong thở hổn hển đáp.
“Được, xin công tử ra chiêu kiếm cuối cùng, hy vọng uy thế có thể rung động ngàn núi, khơi dậy vạn sóng!” Tiêu Sắt nói.
“Được!” Mộc Xuân Phong đột nhiên hét lớn, hất kiếm lên trên.
Quả nhiên có thể gọi là rung động ngàn núi, khơi gậy vạn sóng!
“Lôi Vô Kiệt!” Tiêu Sắt quát lớn.
Lôi Vô Kiệt nhảy lên, hai mắt hắn nhắm lại.
Đúng vậy, ngày đó. Khi hắn miễn cưỡng bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh cũng cảm nhận được những thứ bất đồng.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy gió bên tai như rõ ràng hơn, mây trên trời như gần gũi hơn, có bịt tai cũng nghe thấy tiếng hít thở của người trước mắt
Một số giác quan như được phóng đại.
Còn bản thân như liên kết với tự nhiên, với thiên địa.
Chính là cảm giác đó, hòa làm một cùng đất trời.
Lôi Vô Kiệt mở mắt, hô khẽ: “Phá!”
Hắn đâm Tâm kiếm về phía trước, chỉ thấy trên cơn sóng lớn mà Mộc Xuân Phong khơi dậy, vô số cột nước bị đâm tới, ngưng tụ thành hình từng thanh kiếm bay về phía Cẩn Uy công công.
Thiên địa vạn vật đều có thể thành kiếm. Hóa ra ý của Tiêu Sắt là như vậy.
Lôi Vô Kiệt cảm thấy sau khi thi triển chiêu kiếm này toàn thân cạn kiệt sức lực, còn mệt hơn đánh cả trăm kiếm lúc bình thường. Nhưng hắn có lòng tin, Cẩn Uy công công tuyệt đối không ngăn cản được chiêu kiếm này..
Ngay lúc đó, Cẩn Uy công công nhảy lên một cái, kiếm phù trên Uyên Nhãn bay ra tới một nửa, kiếm của hắn vẽ thành một vòng tròn.
Một vòng tròn vô cùng hoàn mỹ.
Sau đó đánh tan tất cả thủy kiếm của Lôi Vô Kiệt thành nước.
Lôi Vô Kiệt cả kinh: “Không thể nào!”
“Còn chưa kết thúc, lãi uất kiếm đánh thuyền của hắn!” Tiêu Sắt hét lớn.
“Hết sức rồi...” Lôi Vô Kiệt cười khổ nói.
Chỉ thấy võ sĩ cầm thương vốn luôn đứng xem đột nhiên hành động. Hắn quăng thanh trường thương ném về chiếc thuyền nhỏ, trường tương xé tan gió biển, mũi thương vang vọng như trăm chú chim kêu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT