“Ta tới phá trận!” Lôi Vô Kiệt bước về phía trước một bước.

“Ngươi chỉ là một đệ tử Tuyết Nguyệt thành mà cũng muốn cùng Phật môn thánh tông đối kháng sao?” Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn.

“Không sao đâu, ta còn chưa nhập môn mà, hơn nữa đại sư huynh còn chưa tới, chờ huynh ấy tới, ta lập tức chạy là được.” Lôi Vô Kiệt cười cười.

“Đây chính là Bản tướng La Hán trận, rất khó phá.” Vô Tâm nhìn Đại Giác thiền sư ngồi ở giữa, quỳ xuống đất tạo thành chữ thập chuyên tâm ngồi thiền, thâm sâu nói.

“Có phá được không, phải thử mới biết được.” Lôi Vô Kiệt đi về phía trước một bước, một bước này liền vào trong trận, cảm thấy bên tay phải có một quyền đánh úp lại, là Kim Cương của hòa thượng mặt tức giận trừng mắt lên.

“Tính tình quả nhiên không tốt.” Lôi Vô Kiệt cũng đánh một quyền ra, cũng là võ công Phật môn, tiểu đồng bảy tuổi ở Thiếu Lâm Tự cũng có thể đánh như vậy một lần —— Đại La Hán quyền. Song quyền giao nhau, Lôi Vô Kiệt cảm thấy trong ngực một trận khí huyết cuồn cuộn. Hòa thượng kia cũng không chịu nổi, lực quyền bá đạo hung mãnh, nhưng một quyền của Lôi Vô Kiệt cũng bá đạo không kém, sau một quyền, hòa thượng gầm lên: “Thí chủ là ai?”

“Tuyết Lạc sơn trang phó trang chủ Tiêu Vô Sắt!” Lôi Vô Kiệt cất cao giọng nói.

“Cút!” Tiêu Sắt buột miệng tức giận mắng một tiếng, Lôi Vô Kiệt chỉ là cùng mình ở chung mấy ngày đã láu cá lên, nói dối cũng không biết ngượng.

Hòa thượng kia nhíu nhíu mày, đại khái suy nghĩ Tuyết Lạc sơn trang rốt cuộc là môn phái nào, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra: “Không biết thí chủ vì sao chặn đường?”

“Ở đây chỉ có người phải về nhà, kẻ chặn đường là đại sư mới đúng.” Lôi Vô Kiệt lắc đầu.

Hòa thượng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Lôi trong lời Vô Kiệt nói cũng rất có thiền ý, tuy rằng trong Bản tướng La Hán trận hắn là vị La Hán nộ mục(*), nhưng thật ra tâm tính ôn hòa, chư vị thánh tăng trong Cửu Long tự phật hiệu tinh thâm chỉ sau Đại Giác thiền sư trụ trì, vì vậy lập tức liền rơi vào trầm tư. Bên cạnh một hòa thượng cầm Hàng Ma Xử thở dài, nói: “Đại Hoài sư huynh, bây giờ không phải là lúc thiền.”

(*) chắc là Bản tướng La Hán trận có 7 người ứng với 7 khuôn mặt: giận dữ, vui vẻ, buồn bã,...

Đại Hoài lập tức phản ứng: “Thí chủ lời nói thật sắc bén!”

“Cái gì lời nói sắc bén với chả không sắc bén, nghe không hiểu.” Lôi Vô Kiệt lắc đầu, “Vẫn là đánh tiếp đi.” Nói xong liền vung một quyền ra, trận này lộ ra yếu điểm, vì không muốn làm bại lộ lai lịch sư môn, nên dùng tới Đại La Hán Phục Ma Kim Cương vô địch thần thông mà đêm qua Vô Tâm truyền thụ lại.

“Đừng xem thường bần tăng!” Đại Hoài thiền sư bước một bước, một chưởng phất ra. Hắn thấy quyền pháp Lôi Vô Kiệt dùng lại là võ công Phật môn Đại La Hán quyền cơ bản nhất, trong lòng có chút tức giận, cho rằng đối phương coi khinh mình, cố tình khiêu khích, nhưng mấy chiêu hạ xuống, lại phát hiện bộ Đại La Hán quyền này của đối phương dấu diếm huyền cơ, quyền pháp tuy là Đại La Hán quyền phóng khoáng rộng mở, nhưng thân pháp lại như nước chảy mây trôi, khó có thể cân nhắc, nhìn chiêu số có vẻ bình thường nhưng ẩn bên trong mấy đạo sát khí, trong lòng thất kinh, cũng không nghĩ nhiều, chưởng lực nháy mắt tăng uy lực lên tới chín phần.

Lôi Vô Kiệt lần đầu tiên dùng bộ quyền pháp này, tuy không huần tay bằng Vô Phương quyền, nhưng cảm giác mỗi một quyền đánh ra, trong lòng liền thoải mái một phân, ban đầu đánh có gặp chút trúc trắc, nhưng cuối cùng càng đánh càng thuận, thân pháp như sân vắng bước chậm, quyền kình lại như dời non lấp biển cuồn cuộn không dứt.

“Hòa thượng, ngươi cảm thấy tiểu tử ngốc này có thể phá được mấy cái La Hán.” Tiêu Sắt quay đầu hỏi.

Vô Tâm lắc đầu: “Đại khái một cái cũng phá không được.”

“Không tin tưởng như vậy sao?” Tiêu Sắt hợp lại đôi tay trong tay áo, lười biếng mà nói, “Đây là Tuyết Lạc sơn trang phó trang chủ của ta a, một người cũng đánh không lại, chẳng phải là quá mất mặt sao.”

“Bản tướng La Hán trận, lúc kết trận, bảy người liền như một người, một người liền như bảy người. Lôi…… Tiêu Vô Sắt lúc này có thể không rơi hạ phong, vì Bản tướng La Hán trận, còn chưa kết hình, chưa kết ý.” Vô Tâm nói.

“Xem ra đối thủ còn chưa đem Tiêu Vô Sắt này để vào mắt.” Tiêu Sắt nghiêm túc thở dài.

Đại Hoài thiền sư tu luyện Đại Như Lai Ấn mấy chục năm, lại quyết đấu với một thiếu niên mấy chục hiệp cũng chưa chiếm thượng phong, không khỏi có chút lo âu, mà thiếu niên kia càng đánh càng cao hứng, khóe miệng còn hơi hơi toát ra vài phần ý cười, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ thiếu niên này còn có sát chiêu? Chưởng pháp lập tức liền có chút hoảng loạn, mấy lần thiếu chút nữa bị thiếu niên này đánh trúng.

Lúc này, Đại Giác thiền sư vẫn luôn nhắm mắt rốt cuộc mở mắt, trầm giọng nói: “Đại Hoài, vào trận.”

Đại Hoài khẽ thở dài một tiếng, lui một bước, bảy hòa thượng lấy Đại Giác làm trung tâm, vòng thành một nửa vòng tròn, vây quanh Lôi Vô Kiệt.

“Thành trận.” Vô Tâm run ống tay áo lên, tiến về phía trước một bước.

Tiêu Sắt lại phất tay ngăn cản hắn: “Đây là kỳ ngộ hiếm có của hắn, không ngại nhìn xem chút nữa.”

Lôi Vô Kiệt cảm thấy sau khi Đại Hoài rời khỏi một bước, toàn bộ trận pháp đều thay đổi, đối quyền của hắn vẫn như cũ chỉ có một mình Đại Hoài hòa thượng, lại cảm giác chưởng lực vô tận, một quyền lại tiếp một quyền, lập tức không dám đắc ý, đôi mắt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

“Hỏa Chước thuật?” Đại Giác thiền sư liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra võ công của Lôi Vô Kiệt.

“Sư phụ nói võ công này trong thiên hạ ít ai biết đến, nhưng sao ta thấy ai cũng biết.” Lôi Vô Kiệt thấy trước mắt hung hiểm, vội vàng vận khởi Hỏa Chước thuật, nghĩ thầm môn võ công này không thể rêu rao như Vô Phương quyền, hẳn là sẽ không bại lộ lai lịch, không nghĩ tới lão tăng trước mặt này một câu liền lộ.

“Lôi môn Lôi Oanh, cũng coi như là một vị cố nhân của bần tăng. Thí chủ là đệ tử của hắn?” Đại Giác thiền sư hỏi.

“Lôi môn gì cơ? Ta nói, ta là Tuyết Lạc sơn trang phó trang chủ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tiêu Vô Kiệt là ta!” Lôi Vô Kiệt lớn tiếng nói.

“Nhưng thí chủ vừa mới nói mình tên Tiêu Vô Sắt, thế nào giây lát đã đổi tên rồi?” Đại Giác thiền sư ngữ khí bình tĩnh.

Lôi Vô Kiệt tức khắc đỏ mặt: “Nhất thời nói sai thôi!”

“Vậy thí chủ rốt cuộc tên là gì?” Đại Giác thiền sư rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi.

“Nghe cho rõ, ta chính là Tuyết Lạc sơn trang phó trang chủ Tiêu Vô Tâm!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, khí thế mười phần.

Tiêu Sắt lại cảm thấy mặt mũi của Tuyết Lạc sơn trang toàn trong nháy mắt đều mất hết, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ bả vai Vô Tâm: “Hay là ngươi đem hắn kéo trở về đi.”

Vô Tâm lắc đầu: “Hay là để hắn bị đánh chết đi.”

“Có lý.” Tiêu Sắt nghĩ thầm hòa thượng này rốt cuộc cũng nói được một câu thành thật.

ATDT: khổ em tôi 😂😂😂

Đại Giác thiền sư sửng sốt một chút, ngay sau đó hơi hơi mỉm cười: “Thí chủ không nghĩ lại?”

Lôi Vô Kiệt rốt cuộc lười dây dưa vấn đề này, một quyền vung ra, cất cao giọng nói: “Lôi môn Lôi Vô Kiệt, đến bái kiến Cửu Long tự Bản tướng La Hán trận! Nguyện chỉ giáo!”

“Lão nạp tới tiếp quyền của ngươi.” Một hòa thượng khác hơi tiến lên trước một bước, đẩy ra một chưởng, chưởng của hắn thật sự chậm mà nhu, làm người ta cảm giác chỉ là nhẹ nhàng chạm một chút vào quyền của Lôi Vô Kiệt. Nhưng Lôi Vô Kiệt trong lòng lại kinh hãi, cảm thấy một chưởng nhẹ tênh kia lại tựa như vạn trượng hồ sâu, sức mạnh trên quyền nháy mắt bị hấp thu đến mất dạng.

Hòa thượng này không giống vị Kim Cương nộ mục Đại Hoài thiền sư, mặt cười tủm tỉm, một bộ dáng vui mừng.

Lôi Vô Kiệt hận không thể một quyền tấu tại vẻ mặt đầy ý cười, nhưng hắn làm không được, phát hiện quyền của mình tựa hồ bị hút trên tay hòa thượng vui cười, rút thế nào cũng rút không ra.

“Thật tà môn!” Lôi Vô Kiệt thả người nhảy, hai chân đá vào lên ngực hòa thượng. Hòa thượng theo Lôi Vô Kiệt nhảy lên cao, cường ngạnh ăn một chân của Lôi Vô Kiệt, mặt không đổi sắc, vẫn là bộ dáng cười hì hì: “Thí chủ chân công không giống chưởng lực nhưng rất có uy thế a.”

Lôi Vô Kiệt không khỏi cười khổ, hòa thượng này nhìn như vô lực, lại có thể hút lấy chưởng lực, hiện giờ cả đôi chân cũng rút không ra được.

“Vị này không biết là Vô Tâm hay là Vô Kiệt thí chủ, còn có hậu chiêu không?” Hòa thượng cười tủm tỉm hỏi.

“Gọi là Vô Tâm hay là Vô Kiệt đều không quan trọng.” Lôi Vô Kiệt học hắn bày ra vẻ mặt ý cười.

“Ồ?” Hòa thượng nhướng chân mày.

“Ngươi đã quên điều quan trọng nhất, quan trọng là ta họ Lôi!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, thấy mấy tiếng tạc nứt thanh ở trên người hòa thượng vang lên. Hòa thượng vui cười gầm lên một tiếng: “Sao!”

Lôi Vô Kiệt cảm thấy chưởng lực đánh ra ban nãy nháy mắt đều mạnh mẽ trở về, vội vàng thối lui về phía sau.

Hòa thượng vui cười buông Lôi Vô Kiệt ra, cũng nhanh chóng lui ra sau mấy bước ổn định thân hình, trên áo cà sa bị phá hỏng một chút, nhưng ý cười trên mặt lại không giảm: “Thí chủ công phu thật tốt.”

“Hòa thượng ngươi cũng không kém.” Lôi Vô Kiệt nặng nề thở dốc.

“Lão nạp Đại Phổ.” Hòa thượng tươi cười chắp tay trước ngực.

“Hòa thượng luôn cười như vậy không mệt sao?” Lôi Vô Kiệt có vẻ bình tĩnh mà trả lời, nhưng sau lưng sớm đã chảy ra mồ hôi lạnh, lúc này Bản tướng trận đã thành hình, mặt khác sáu vị hòa thượng tuy không có ra tay, nhưng uy thế ở đây, Lôi Vô Kiệt cảm giác bị trọng lực đè ép, nói chuyện càng lúc càng khó.

“Thí chủ mệt rồi?” Đại Phổ thiền sư cười nói.

“Ta……” Lôi Vô Kiệt nói ra một chữ sau lại cảm giác không có cách nào lại tiếp tục nói.

“Thí chủ mệt rồi.” Đại Phổ thiền sư một bên cười một bên tay lên, “Thí chủ mệt rồi thì ngồi xuống đi.” Đại Phổ thiền sư nâng tay sau nhẹ nhàng đặt trên vai Lôi Vô Kiệt, hắn cảm thấy trên người chợt có ngàn quân lực đánh úp lại, nhịn không được muốn quỳ xuống. Hắn vận khởi chân khí, mạnh mẽ chống lại, thân hình sừng sững không cong, nhưng đôi chân trong chớp mắt lâm vào trong đất, cơ hồ vùi mất nửa cái cẳng chân.

“Thí chủ khí lực tốt, vậy không ngại mà vùi đất ba thước?” Đại Phổ thiền sư tăng thêm lực đao trên tay.

Nhưng Lôi Vô Kiệt lại không tiếp tục bị vùi xuống, hắn mặt đỏ lên, cường ngạnh mà rút hai chân ra, đi về phía trước một bước, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vùi đất ba thước! Phi!” Theo một tiếng phi kia, hắn rốt cuộc vung ra một quyền đã nhẫn nại!

Một quyền kia, thế như ngàn quân!

Đại Phổ thiền sư nháy mắt thu hồi tươi cười.

Lôi Vô Kiệt nháy mắt thấy, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện sáu tên hòa thượng, có Kim Cương nộ mục, có người cầm Hàng Ma Xử, người cầm Từ Mi Cử Bát, người cầm Thủ Đề Bố, có ngượi nhẹ vê trường mi, cũng có hòa thượng kia nháy mắt lần thứ hai chất đầy ý cười, trừ bỏ Đại Giác thiền sư tĩnh tọa trầm tư ở ngoài, sáu người kia cơ hồ nháy mắt đều công hướng về phía Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt một quyền có thể đánh đuổi mấy người? Không biết, trước đánh rồi nói!

“Vô Tâm!” Tiêu Sắt quay đầu hét lớn.

Bóng trắng kia sớm đã hiện lên trước mặt hắn.

“Hàn Sơn tự Vô Tâm, đến phá trận!”

Lôi Vô Kiệt cảm giác thấy hoa mắt, lúc phục hồi tinh thần, đã thấy mình đứng bên cạnh Tiêu Sắt, mà bên trong trận kia áo tăng bay lượn Vô Tâm hòa thượng.

Đối diện bảy vị lão tăng vẫn như cũ lẳng lặng mà đứng hoặc ngồi, cười vẫn cười, giận dữ trừng to mắt cũng vẫn là kia một bộ dáng không vui, tựa hồ vừa rồi hết thảy đều chỉ là ảo giác.

Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên trán, hỏi Tiêu Sắt bên cạnh: “Vừa rồi ta thiếu chút nữa sẽ chết?”

Tiêu Sắt gật gật đầu, không nhìn hắn: “Chết đến không thể chết hơn.”

ATDT: Trong phim đổi thành Hàn Thủy tự nghe hay hơn nhỉ 🤔

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play