Hai tên xà thủ dẫn ba người lên thuyền, nhìn từ xa chiếc thuyền dài Tuyết Tùng này đã rất to lớn, nhưng khi thật sự đặt chân lên thuyền mới cực kỳ chấn động.
“Giữ miệng một chút, đừng có làm mất mặt đấy.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.
Lôi Vô Kiệt vẫn lộ vẻ thán phục: “Ta sống ở Giang Nam từ nhỏ, thuyền bè lớn nhất từng thấy chỉ là thuyền rồng bên hồ, ngươi không cho phép ta cảm thán chút à?”
Đường Liên ho nhẹ một tiếng: “Có tên ngu ngốc làm nền cũng tốt.”
Ba người cứ thế được dẫn lên boong thuyền. Trên thuyền gió nhẹ thổi tới mang theo mùi tanh của biển nhàn nhạt. Tiêu Sắt khoanh tay trong áo, ho nhẹ một tiếng.
“Không sao chứ?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Không sao.” Tiêu Sắt lấy từ trong áo ra một viên thuốc bỏ vào miệng.
“Các vị chờ ở đây một chút, ta đi thông báo đã.” Một xà thủ hạ giọng nói, bước chân nhanh hơn một chút, tiến vào trong khoang thuyền.
Đường Liên ngắm nhìn xung quanh, thấy trên boong thuyền đầy những võ sĩ cầm đao, trong thuyền mơ hồ để lộ một luồng khí tức cường đại. Đường Liên hơi nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói: “Trên thuyền có cao thủ.”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Mộc gia là nhà giàu nhất tại Thanh Châu. Người tới lần này mang theo chiếc thuyền dài Tuyết Tùng giá trị liên thành, địa vị trong gia tộc chắc chắn không thấp, đương nhiên có cao thủ bảo vệ bên cạnh.”
“Mời ba vị.” Xà thủ kia đi ra, tránh sang bên nhường đường cho họ vào.
“Đúng là cố ra vẻ bí ẩn.” Lôi Vô Kiệt oán trách một câu, ba người cùng vào trong khoang thuyền. Vừa đi vào ba người cùng kinh ngạc, ngay cả Tiêu Sắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Trong này như một thế giới khác.
Trên măt đất trải lông hổ, trong góc đặt một lư hương. Khói hương lượn lờ mang theo mùi đàn hương làm tan mất mùi tanh của cá biển xung quanh. Bốn phía bày những tủ sách, trên bàn bày một loạt giấy và bút mực. Trên nóc còn để một cửa sổ nhìn lên trời, ánh mặt trời chiếu xuống sáng rọi cả khoang. Nơi này không giống khoang thuyền, tựa như có người cố ý chuyển cả thư phòng hoàn chỉnh lên thuyền. Một nam tử mặc áo gấm hoa lệ đang đứng thẳng ở đó, bên cạnh là một võ sĩ mặc thiết giáp che kín mặt tay cầm trường thương, nhìn qua đã thấy khí thế bất phàm.
“Hân hạnh được gặp ba vị thiếu hiệp.” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên. Chỉ thấy nam tử mặc áo gấm hoa lệ quay lại, mặc dù hắn rất cao lớn nhưng lại khá gầy gò, bộ áo gấm trên người hắn có vẻ lỏng lẻo, để lộ hai xương quai xanh thanh tú. Một người sinh ra trong đại gia tộc giàu sang, lại có vẻ yếu ớt như vậy, nhưng gương mặt mỉm cười cùng khí tức hiền lành nhã nhặn trong hành động khiến ba người Tiêu Sắt buông lỏng phòng bị.
“Xin chào các vị, ta tên là Mộc Xuân Phong.” Nam tử kia đặt quyển sách trên tay xuống, chậm rãi nói: “Con thứ ba của Thanh Châu Mộc gia, đi qua nơi này ra biển lớn kiếm chút dược liệu. Vốn nghe trong thành này có không ít cao thủ bắt rắn, nhưng kết quả mấy hôm nay khiến ta rất thất vọng. Ba vị đến đây coi như hóa giải nỗi lo trong lòng ta.”
“Con thứ ba của Mộc gia?” Ba người nhìn nhau, bọn họ cũng đoán được người trên thuyền có thân phận cao quý, nhưng không ngờ lại là con thứ ba của gia chủ Thanh Châu Mộc gia. Để một người thân phận như vậy tới biển xa nguy hiểm khó lường, rắn trên đảo Tam Xà có quý giá như vậy không?”
“Ta đã rất phóng khoáng nói rõ họ tên và lai lịch của mình rồi, thế nhưng ba vị trông không giống ngư dân bên bờ biển, chẳng hay có thể báo tên được không?” Khi Mộc Xuân Phong nói chuyện, người cũng như tên, khiến người ta có cảm giác ấm áp và thư giãn như tắm gió xuân.
"Tại hạ Tiêu Vô Tâm." Tiêu Sắt gật đầu đáp.
"Tại hạ Lôi Trận Vũ!" Lôi Vô Kiệt theo sát sau đó
"Tại hạ Đường Thập Tam Thiểu!" Đường Liên cũng bịa theo.
Một tiếng cười trầm trầm vang lên, ba người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy võ sĩ cầm thương tuy đã mặc thiết giáp, có vẻ cực kỳ nghiêm túc nhưng thân thể vẫn run bần bật, rõ ràng đang cố nín cười.
“Ài, ba vị.” Mộc Xuân Phong thở dài: “Cho dù muốn lừa gạt Mộc mỗ thì cũng nên bỏ chút công sức ra bịa tên chứ? Các ngươi xem, ngay hộ vệ của ta cũng chẳng nhịn cười nổi.”
Lôi Vô Kiệt thầm nghĩ mình xông xáo giang hồ trước nay luôn quang minh lỗi lạc, thấy Mộc Xuân Phong nói chuyện thẳng thắn như vậy, hào khí trong lòng dâng lên: “Tại hạ Lôi Vô Kiệt.”
Tiêu Sắt thầm nghĩ, ta vốn dùng tên giả, việc gì phải bịa tên giả lần nữa? Cũng thản nhiên nói: “Tại hạ Tiêu Sắt.”
Đường Liên hơi ngừng lại một chút nói: “Tại hạ Đường Mạc Hà.”
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt khinh bỉ nhìn hắn một cái. Đường Liên nhún vai, thầm nghĩ: Ta đâu giống các ngươi, nói tên ra khắp giang hồ không mấy ai biết. Ta là đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, chiếm hạng đầu Anh Hùng yến mấy năm liền, trên giang hồ mấy ai chưa nghe tới tên ta?
“Đều là tên hay.” Mộc Xuân Phong gật đầu một cái: “Chẳng hay vì sao chư vị thiếu hiệp lại tới thành nhỏ cạnh biển này?”
“Ba người chúng ta cùng một sư môn. Ta là sư huynh, lớn hơn bọn họ vài tuổi, lần này phụng lệnh sư phụ dẫn hai vị sư đệ ra ngoài du lịch, muốn chứng kiến đỉnh núi chạm tới bầu trời, điểm cuối của biển xanh.” Đường Liên đáp: “Cho nên lần này tới đây vốn là định thuê thuyền ra biển.”
‘Phù thiên thương hải tẫn, nhập vân khung sơn điên. Lời này của huynh đài có khí khái nhà thơ.” Mộc Xuân Phong khen ngợi. “Chỉ có điều muốn thấy điểm cuối của biển xanh, e rằng thuyền nhỏ trong thành cá này không thỏa mãn được ba vị. Ta có một chiếc thuyền dài Tuyết Tùng, muốn tới điểm cuối của vùng biển Bắc Ly, đảo Tam Xà. Ba vị có thể cùng đồng hành.”
“Ồ? Đồng hành?” Tiêu Sắt mỉm cười: “Chẳng phải Mộc huynh tới bắt rắn kiếm tiền cho thuyền à?”
Mộc Xuân Phong lắc đầu nói: “Huynh đài nói vậy sai rồi. Ta và ba vị vừa gặp mà như đã quen từ lâu. Nếu ba vị chịu giúp ta một tay đương nhiên sẽ giúp, nếu không chịu giúp, vậy Mộc gia ta được coi là đệ nhất Thanh Châu, ngoại trừ của cải còn phải có khí độ. Chẳng qua chỉ mang thêm ba người, ba vị cứ lên thuyền là được.”
“Nói vậy khiến chúng ta có vẻ hẹp hòi rồi.” Lôi Vô Kiệt vỗ ngực một cái: “Mộc huynh cứ nói đi, cần chúng ta làm gì?”
Mộc Xuân Phong gật đầu nói: “Được, nếu Lôi huynh đã hỏi, Mộc mỗ cũng không ngại nói cho ba vị. Thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, lớn lên nhờ uống thuốc. Hơn nữa gia tộc vốn chú trọng chuyện buôn bán dược liệu cho nên nhiều năm qua cũng có chút nghiên cứu về mặt dược lý. Gần đây đại ca nhà ta bị một loại bệnh, tìm hết các lương y vẫn không chữa được. Ta xem trong một quyển sách cổ có cách chữa trị, trên đó có ba vị thuốc dẫn lần lượt là ba loại mật rắn: Kim Tuyến, Ngân Y và Thiết Lưu Ly. Cho nên chuyến đi này tuy cũng tiện tay kiếm thêm chút dược liệu quý giá, nhưng chủ yếu là Mộc mỗ muốn chữa bệnh cho gia huynh.”
“Chẳng hay huynh trưởng Mộc gia bị bệnh gì?” Đường Liên hỏi.
Mộc Xuân Phong do dự một chút rồi thở dài, chậm rãi nói: "Điện hậu đào hoa mạn thiên hạ, đường hạ hà tu liễu nhân duyến. Cẩm trướng phong vân nan tương hội, uổng phục đào hoa tích lộ ân."
“Thơ hay thơ hay.” Lôi Vô Kiệt khen vài lời trước, sau đó đầu óc vẫn mơ hồ: “Nhưng có ý gì.”
Tiêu Sắt lộ vẻ lúng túng, hắng giọng một cái rồi hạ giọng nói: “Thứ Mộc Xuân Phong muốn pha chế, là một liều thuốc tráng dương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT