Vài trăm năm trước, Phật giáo từ phía tây truyền vào trung thổ. Các tôn sư Phật giáo truyền đạo ở khắp nơi, dùng thiện niệm trong lòng phổ biến cho mọi người, chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi đã được vô số người thờ phụng. Nhưng Đạo giáo lại nói, lấy đông là mộc, thuộc dương, là nơi xuất phát của đạo; tây là kim, thuộc âm, là nơi Phật sinh ra. Dương tôn âm ti, Đạo giáo cổ xưa mạnh hơn Phật giáo. Tranh chấp Phật Đạo bắt đầu từ đây.
Tranh chấp này, kéo dài mấy trăm năm.
Trong mấy trăm năm đó, người nắm quyền đa số thờ phụng Đạo gia, vì Đạo giáo chú trọng trường sinh, Phật giáo lại giảng khổ hạnh nên các quân chủ không ưa. Cho nên thường xuyên có những hành động tàn bào như hủy Phật đốt chùa. Nhưng từ khi Bắc Ly lập quốc tới giờ vẫn luôn coi trọng cả Phật lẫn Đạo. Phật giáo, Đạo giáo đều do Thiên Khải Hồng Lư tự quản lý, người đứng đầu là Hồng Lư Tự Khanh, tới nay đã để trống nhiều năm, do tổng quản chưởng hương tạm thời đảm nhiệm. Nhưng hiện nay Hồng Lư tự chỉ dám quản Phật giáo, không dám có lời gì sang bên Đạo giáo. Bởi vì trong Thiên Khải thành còn có Khâm Thiên giám.
Trên danh nghĩa Khâm Thiên giám chỉ phụ trách bói toán đại sự cho hoàng triều, trước đây chỉ là một ngành nhỏ, chỉ lưa thưa có bảy tám người. Nhưng từ khi Tề Thiên Trần đảm nhiệm giam chính Khâm Thiên giám, hoàng đế càng ngày càng tin tưởng Khâm Thiên giám. Hiện giờ Khâm Thiên giám đã có gần trăm môn nhân, có năm người được phong làm thiên sư. Tề Thiên Trần còn được tôn là quốc sư. Có người nói tính cả Tề Thiên Trần, sáu vị cao thủ trong Khâm Thiên giám đều đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, đưa mắt ra khắp giang hồ cũng là cao thủ hiếm có, là nhân vật quan trọng trấn thủ hoàng thành uy hiếp giang hồ.
Nhưng Tề Thiên Trần nghe chẳng khác nào nửa vị thần tiên, lại đối xử với người khác rất hiền hòa, khi nói chuyện luôn mỉm cười.
“Đạo vô hình vô tướng nhưng dưỡng dục vạn vật trong thiên hạ. Đạo, tản ra là khí, tụ lại là thần. Cái gọi là thần tiên cũng có chỗ bất đồng. ‘Thái Bình kinh’ chia thần tiên ra sáu bậc.” Tề Thiên Trần cười khẽ vẫy phất trần, chậm tãi nói: “Một là thần nhân, hai là chân nhân, ba là tiên nhân, bốn là đạo nhân, năm là thánh nhân, sáu là hiền nhân. Thần nhân chú trọng thiên, chân nhân chú trọng địa, tiên nhân chú trọng mưa gió, đạo nhân chú trọng dạy hóa giải cát hung, thánh nhân chú trọng trị vì trăm họ, hiền nhân phụ trợ thánh nhân quản lý vạn dân, giúp cho lục hợp đầy đủ.”
Nam tử ngồi đối diện Tề Thiên Trần đầu tiên cau mày lặng lẽ lắng nghe, sau đó lại hơi nghi hoặc: “Thánh nhân chú trọng trị vì trăm họ, hiền nhân phụ trợ thánh nhân. Chẳng phải hai vị này chính là đương kim thánh thượng và thái phó đại nhân đương triều? Bọn họ cũng coi như thần tiên?”
“Không sai. Đây cũng là một cách giải thích. Trong sách quý của Đạo gia ta, ‘Chân Linh Vị Nghiệp Đồ’ lại chia tiên nhân thành bảy cấp, phân biệt là: Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Cực, Thái Thanh, Cửu Cung, Động Thiên, Thái Âm.” Tề Thiên Trần nhấc chén trà lên nhấp một ngụm: “Đạo gia ta có rất nhiều điển tịch liên quan tới chuyện phân loại và giải thích thần tiên, lời giải thích bất đồng, đây mới chỉ là hai loại. Lan Nguyệt Hầu, nếu ngươi có hứng thú chẳng bằng hôm nay lưu lại m dùng bữa trưa, ta cũng tiện thuật lại cho ngươi. Chuyện này có giảng tới tối muộn cũng chẳng hết.”
Lan Nguyệt Hầu ngẩn người, cười khổ nói: “Quốc sư đừng trêu ta. Quốc sư vốn thông tuệ, chắc đã biết ta hỏi tiên nhân là tiên nhân ra sao.”
Tề Thiên Trần lắc đầu: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Lan Nguyệt Hầu không giấu nữa,nói thẳng: “Ta nghe có người nói phía ngoài đảo Tam Xà có một tòa tiên sơn, được đặt tên là đảo Bồng Lai. Trên đảo có tiên nhân có thể theo gió bay lên, cưỡi gió đi lại, tồn tại cùng thiên địa, tuổi ngang với nhật nguyệt. Chẳng hay quốc sư có biết vị tiên nhân này không?”
Tề Thiên Trần suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Bách Lý Đông Quân nói với ngươi à?”
“Không phải Bách Lý thành chủ nói với ta, nhưng đúng là người đó nghe từ miệng của Bách Lý thành chủ.” Lan Nguyệt Hầu nói: “Quốc sư cũng từng nghe nói à?”
“Đương nhiên, Bách Lý Đông Quân từng kể cho ta chuyện hắn trải qua tại đó. Nhưng ta khuyên hắn đừng trở lại tòa tiên đảo đó.” Lúc này Tề Thiên Trần thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm nghị.
“Vì sao?” Lan Nguyệt Hầu hỏi.
Tề Thiên Trần đứng dậy, lấy từ trong ngăn bàn ra một quyển sách nói: “Đây là sách quý của Đạo giáo ta, ‘Vô Thượng Tiên Đồ’. Trong sách nói ‘pháp hữu tam thừa, tiên phân ngũ đẳng’. Ngũ đẳng này chia ra làm thiên tiên, thần tiên, địa tiên, nhân tiên, quỷ tiên.”
Lan Nguyệt Hầu nghe mà đầu óc mơ hồ: “Sao quốc sư lại nói chuyện phân chia tiên nhân này với ta. Ta chỉ là người thường, nghe mà như lọt vào trong sương mù, chỉ cảm thấy cao thâm khó lường chứ chẳng hiểu gì cả.”
“Đừng nóng vội, trong ngũ đẳng tiên này có loại mà ngươi đang tìm.” Tề Thiên Trần tiếp tục nói: “Bay trong áng mây, dễ dàng hóa thần, đây là thiên tiên, còn được gọi là phi tiên. Thân là thiên tiên ở Đại La Thiên cao nhất trong tam thập lục thiên của Đạo giáo. Đương nhiên không tới tiên đảo gì rồi.”
“Loại thần tiên thứ hai, không sinh không tử, không trống không đủ, gọi là chân nhân. Lại thần tiên này đã không có hình thể, có thần thông hóa vạn vật, cũng không phải loại tiên nhân người nói. Loại thứ ba là địa tiên. Trong ‘Vô Thượng Tiên Đồ’ viết địa tiên có tài của thần tiên nhưng không phân chia thần tiên. Được trường sinh bất tử, là vị tiên nhàn rỗi du lãm khắp lục địa, là hạng trung trong tiên phẩm.”
“Vậy vị tiên nhân đó là địa tiên?” Lan Nguyệt Hầu cả kinh.
Tề Thiên Trần lắc đầu một cái: “Hầu gia chớ vội, dưới địa tiên còn có nhân tiên. Nhân tiên đạt được trường sinh nhưng không ngộ ra đại đạo, đạt được một chút pháp nhưng chỉ là tiểu thành. Tuy có thể kéo dài tuổi thọ thậm chí phản lão hoàn đồng nhưng cuối cùng cũng chết. Cho nên dưới địa tiên không phải là thần tiên trong mắt thế nhân. Trên thế gian có không ít nhân tiên như vậy, chưởng giáo Lữ Tố Chân vừa về cõi tiên mấy năm trước chính là một, người trước mắt ngươi là một vị khác.”
Lan Nguyệt Hầu gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, lúc này lại rất chấn động: “Quốc sư, quốc sư ngài đã thành tiên?”
Tề Thiên Trần mỉm cười lắc đầu một cái: “Nếu đúng theo như ‘Vô Thượng Tiên Đồ’ đúng là ta đã đứng trong hàng ngũ nhân tiên. Nhưng nếu là vũ hóa đăng tiên theo lời thế nhân, là loại thần tiên thật sự cưỡi mây cưỡi gió, vậy ta vẫn còn kém xa. Thậm chí ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe đến. Sư phụ của sư phụ ta cũng chưa từng gặp. Có điều chuyện quỷ thần không thể nói bừa được.”
“Quốc sư đang nói trên đời này vốn không có thần tiên?” Lan Nguyệt Hầu lộ vẻ kinh ngạc. Thật không ngờ những lời này lại được nói ra từ miệng một người tu đạo, thậm chí người nói lời đó còn là quốc sư đương chiều, chí tôn trong Đạo gia.
“Đúng là Đạo gia ta có không ít pháp môn tu luyện, chỉ cầm chuyên tâm tu đạo có thể đạt được đại trường sinh. Khi thái sư tổ của ta về cõi tiên đã một trăm bảy mươi tuổi, tuy tóc đã bạc hết nhưng gương mặt vẫn như thiếu niên. Còn trên nhân tiên, Thiên Trần chưa từng thấy nhưng chưa chắc thế gian này đã không có. Ví dụ như vị tiên nhân trên Bồng Lai đảo có thể là một vị địa tiên chân chính.” Tề Thiên Trần dừng lại một chút. “Nhưng còn một khả năng khác.”
“Còn khả năng gì?” Lan Nguyệt Hầu hỏi.
“Có thể là tiên phẩm thứ năm mà ‘Vô Thượng Tiên Đồ’ nhắc tới, quỷ tiên.” Tề Thiên Trần buông quyển sách xuống, chậm rãi nói: “Quỷ tiên, thần tượng bất minh, quỷ quan vô tính, tam sơn vô danh, bất nhập luân hồi. Người tu đạo muốn có thành tựu nhưng lại rơi vào tà đạo, tuy có thần thông nhưng mất đi đại đạo, tuy gọi là tiên nhưng thực chất là quỷ. Người như vậy, thần thông cái thế nhưng thần trí có thể lạc lối bất cứ lúc nào, rơi vào cảnh muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong. Đừng nói thần, còn chẳng bằng người.”
Lan Nguyệt Hầu nghe vậy đổ mồ hôi đầy đầu. Lúc trước Tề Thiên Trần nói tới địa tiên đã là chuyện hư vô mở ảo, khiến người ta vừa áo ước vừa sợ hãi. Còn ‘quỷ tiên’ này lại khiến người ta sợ hãi bất an. Hắn lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao cho phải?”
“Hầu gia đừng hoảng sợ, quỷ tiên quỷ tiên, nghe thì dọa người nhưng dẫu sao cũng không phải quỷ, cũng không phải tiên, là người. Chỉ là người tu đạo đi theo đường lạ, nếu có người dẫn đường giúp hắn quay trở lại, cũng là người lương thiện.” Tề Thiên Trần trấn an.
“Sư tôn sư tôn.” Một tiểu đạo đồng đột nhiên chạy vào.
“Chuyện gì?” Tề Thiên Trần lạnh nhạt hỏi.
“Hoàng đế, hoàng đế bệ hạ tới rồi!” Tiểu đạo đồng thở hồng hộc nói.
Lan Nguyệt Hầu và Tề Thiên Trần nhìn nhau, cười khổ nói: “Vị hoàng huynh này của ta cũng nóng ruột lắm rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT