Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Thấy mảnh kiếm vỡ bắn về phía mình, Lôi Vô Kiệt vội vàng giơ Tâm kiếm lên đỡ, nhưng một mảnh kiếm lướt sát qua tay hắn, tâm kiếm tuột tay, hắn vội vàng giơ tay ra muốn cầm lại. Nhưng đã thấy Tô Mộ Vũ bước một bước lướt tới trước mặt hắn, xuất một cước đá văng hắn ra ngoài, sau đó lại có ba mảnh kiếm vỡ đánh lên người hắn. Tô Mộ Vũ đứng thẳng, xoay tròn thanh kiếm trong tay: “Đây là danh kiếm hạng ba thiên hạ, Tâm kiếm?”

Tâm kiếm ngâm vang không ngừng, muốn trốn khỏi tay Tô Mộ Vũ, chỉ thấy Tô Mộ Vũ giơ tay phất nhẹ lên thân kiếm, trấn áp thân kiếm rung động không ngừng.

Lôi Vô Kiệt ngã xuống, bả vai bên trái không ngừng chảy máu.

Diệp Nhược Y đang định đi tới giúp đỡ, lại bị Tiêu Sắt ngăn cản: “Vẫn chưa kết thúc, chờ một chút.”

Vừa dứt lời Lôi Vô Kiệt đã gắng gượng đứng dậy, nhìn Tâm kiếm trong tay Tô Mộ Vũ, đột nhiên quát lớn: “Kiếm đến đây!”

Chỉ thấy Tâm kiếm bị Tô Mộ Vũ dùng chân khí đè xuống lại ngâm vang!

“Kiếm tới đây!” Lôi Vô Kiệt lại gầm lên.

Tâm kiếm lập tức kéo Tô Mộ Vũ về phía trước.

“Kiếm tốt, kiếm khách cũng giỏi!” Tô Mộ Vũ gật đầu, đột nhiên giơ chân giẫm mạnh xuống đất khiến thân hình ngưng bặt. Hắn giơ Tâm kiếm lên trước mặt quát: “Ngừng!”

Tâm kiếm bỗng yên tĩnh lại, Lôi Vô Kiệt lui lại một bước, phun ra một ngụm máu tươi.

“Lên!” Tô Mộ Vũ đột nhiên nâng kiếm, đâm thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.

Diệp Nhược Y vội vàng quay lại nhìn Tiêu Sắt, Tiêu Sắt cau mày nhưng vẫn không nói gì. Còn Lôi Vô Kiệt lại đột nhiên bước lên một bước, nhát đâm của Tâm kiếm trúng bả vai hắn, nhưng chỉ tiến tới một tấc là ngừng lại.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, nhẹ giọng khen: “Được.”

Hai ngón tay bỗng kẹp lấy Tâm kiếm, nhất chỉ phá Thương Sơn, nhị chỉ đoạn càn khôn, Lôi môn Kinh Lôi chỉ!

Lôi Vô Kiệt lại giơ tay trí chỉ về phía Tô Mộ Vũ, đoạn hồn phách, tiệt trường sinh, Lôi môn Thất Thần chỉ!

Tô Mộ Vũ lập tức rút kiếm lui nhanh lại, ánh mắt toát lên vẻ khen ngợi: “Với tuổi tác của ngươi, vừa tu luyện kiếm thuật, Hỏa Chước thuật, Vô Phương quyền, lại vừa tinh thông hai môn chỉ pháp của Lôi gia bảo, quả thật hiếm có.”

“Chỉ từng luyện qua, cũng hiểu chút bề ngoài mà thôi.” Trên người Lôi Vô Kiệt đã đầy vết thương nhưng gương mặt vẫn mỉm cười: “Chẳng phải là sắp chết sao? Bị ép thì phải vậy thôi. Ngươi bảo ta thi triển tiếp một chỉ cũng chẳng được.”

“Nếu hai chỉ kia chỉ là ngẫu nhiên, vậy giờ ngươi không còn kiếm trong tay, còn cần đánh tiếp không?” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

“Nếu ta không đánh ngươi có thể bỏ qua cho ta không? Bỏ qua cho bằng hữu của ta không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tô Mộ Vũ lắc đầu, trả lời rất dứt khoát: “Không thể.”

“Vậy vấn đề này đâu có ý nghĩa gì.” Lôi Vô Kiệt phất hai tay áo, áo đỏ phất phới, ánh đỏ trong mắt lại bùng lên: “Tới đây! Ta còn chút công phu cuối cùng ép đáy hòm chưa sử dụng, nếu ngươi muốn phân sinh tử, vậy được! Ta sẽ luận bàn sinh tử với ngươi.”

Hai tay Lôi Vô Kiệt nắm lại thành quyền, thi triển một thức mở đầu, chính là võ công mà võ tăng bảy tuổi trong Thiếu Lâm tự cũng biết, Đại La Hán Quyền.

Tô Mộ Vũ vung nhẹ tay phải vẽ thành một đóa kiếm hoa: “Như ý của ngươi.”

Bên kia, Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc hợp lực đánh với Tạ Thất Đao nhưng mãi vẫn không xong. Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đều đã thở hồng hộc nhưng hơi thở Tạ Thất Đao đã hơn lục tuần vẫn rất thong thả. Hắn cầm đao đứng đó, nhìn Đường Liên hỏi: “Ngươi là đệ tử Đường môn, sao không thấy ngươi dùng ám khí?”

“Ta là người của Đường môn, nhưng cũng là đệ tử Tuyết Nguyệt thành, lần này ta tới đây là vì Tuyết Nguyệt thành, không vì Đường môn.” Đường Liên nhắm Chỉ Tiêm nhận, chăm chú nhìn Tạ Thất Đao.

“Ta cũng đoán ra, ngươi là thiếu niên kiên cường.” Tạ Thất Đao gật đầu: “Lần này ta hợp tác với Đường môn các người, thế nhưng theo ta thấy, bọn họ không bằng ngươi. Chỉ tiếc rằng ta là sát thủ, cho dù có tán thưởng ngươi nhưng vẫn phải giết ngươi.”

Tư Không Thiên Lạc rung thanh trường thương, ánh bạc lấp loáng: “Bớt nói nhảm đi.”

“Ngươi có một binh khí rất tốt. Ta cũng từng có, đó là thanh đao do ta tự rèn, dùng suốt bốn mươi năm, sửa chữa hơn trăm lần.” Tạ Thất Đao giơ thanh trường đao trong tay: “Đáng tiếc là bị người ta chém đứt rồi, nếu ta cầm thanh đao trước kia, các ngươi đã là người chết.”

“Nói khoác mà không biết ngượng.” Tư Không Thiên Lạc tức giận mắng.

Tạ Thất Đao lại chẳng hề để ý tới cô, tiếp tục nói: “Trong nghề của chúng ta có một lời đồn. Nếu binh khí theo mình nhiều năm bị gãy, như vậy mạng cũng chẳng còn bao lâu. Lần này sau khi giết chết các ngươi, ta sẽ rút khỏi vị trí gia chủ Ám Hà Tạ gia, ẩn cư lánh đời.”

Trường thương của Tư Không Thiên Lạc chỉ thẳng vào Tạ Thất Đao, khó hiểu: “Lão già nhà ngươi đúng là kỳ lạ, ngươi muốn thoái ẩn cư thì cứ ẩn cư, muốn chết thì cứ chết, nói chuyện này với chúng ta làm gì?”

“Đúng là lão già ta đây nhiều lời rồi.” Tạ Thất Đao cười nói: “Chẳng qua các ngươi là hai người cuối cùng mà ta giết trong cuộc đời này, cho nên nói thêm mấy câu.”

“Nếu ngươi muốn giết chúng ta, cả đời này đừng hòng yên ổn!” Tư Không Thiên Lạc cả giận nói.

“Ngươi định nói, các ngươi một là con gái của Thương Tiên, một là đồ đệ của Tửu Tiên, nếu ta giết các ngươi, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân chắc chắn không tha cho ta?” Tạ Thất Đao bước lên trước một bước: “Ta giết người bao năm như vậy, hiểu được một đạo lý. Chỉ khi người ta sợ hãi mới lôi người khác ra để uy hiếp đối phương.”

Tư Không Thiên Lạc ngây ra một chút, từ khi sinh ra đến giờ cô ghét nhất là năm chữ ‘con gái của Thương Tiên’. Bởi vì cô cho rằng mình có thể hoàn toàn không dựa vào vinh quang của sư phụ mà xông xáo giang hồ, cô chỉ là cô, Tư Không Trường Phong là Tư Không Trường Phong. Nhưng đúng như Tạ Thất Đao nói, lúc này cô đã sợ hãi! Lúc này cô chỉ mong Tư Không Trường Phong xuất hiện ở đây, ngăn trước người mình. Có cây thương đó, thiên hạ này ai làm cô bị thương được?

Tạ Thất Đao đã xuất đao chém tới, Đường Liên tung người nhảy lên, Chỉ Tiêm nhận va chạm với lưỡi đao.

Một là đao dài ba thước, một là dao nhỏ dài khoảng một tấc!

Tạ Thất Đao cười một tràng dài, đao kình trong tay tầng tầng lớp lớp, ép xuống như dời núi lấp biển. Đường Liên bị đánh không ngừng lui lại, Chỉ Tiêm nhận vang lên tiếng vỡ lách cách, có thể thấy đã sắp không chịu nổi nữa. Còn lúc này Tư Không Thiên Lạc vẫn đang ngây ngốc, hắn không khỏi quát lớn: “Thiên Lạc!”

Cuối cùng Tư Không Thiên Lạc cũng hồi phục tinh thần, phản ứng đầu tiên lại là quay sang nhìn Tiêu Sắt một cái.

Chỉ thấy lúc này Tiêu Sắt cũng đang nhìn cô.

Diệp Nhược Y chú ý tới ánh mắt bọn họ, đột nhiên nói: “Là một cô gái rất tốt.”

“Ừ.” Tiêu Sắt trả lời rất thẳng thắn.

Tư Không Thiên Lạc nhìn Tiêu Sắt, trong lòng thầm nhủ: Hôm nay phụ thân không thể ngăn phía trước ta, nhưng ta có thể ngăn phía trước hắn!

Nỗi sợ trong lòng lập tức tan thành mây khói, Tư Không Thiên Lạc cầm cán thương, gầm lên một tiếng, đâm thẳng về phía Tạ Thất Đao đang cầm đao ép Đường Liên không ngừng lui lại.

Thân thương ngân dài, Phiên Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play