*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo như lời Vô Tâm tới một nơi rất xa bất quá là ngọn núi nhỏ ngoài thành cách đó không xa. Trên núi có một ngôi chùa miếu cũ nát, chữ viết bên trên mơ hồ không rõ, trong miếu Phật Đà cánh tay đã rơi, tựa hồ rất lâu đã không có người tới nơi này. Vô Tâm một mình ngồi trên đỉnh miếu, tà áo trắng bay tán loạn, nhìn về Vu Điền quốc ở xa xa, yên lặng ngây người.
“Đang xem cái gì vậy?” Lôi Vô Kiệt nhảy lên, hỏi.
“Ngươi nhìn Vu Điền quốc đó.” Vô Tâm chỉ vào tòa thành trì cách đó không xa.
“Sao vậy?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu.
“Bần cùng lắm sai?” Vô Tâm hỏi.
Lôi Vô Kiệt nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu. Đúng vậy, bọn họ mấy ngày trước đây ở Tam Cố thành như thế phồn hoa, càng không cần phải nói, biên cảnh tự do ở Tất La thành, nhưng mà khi tới Vu Điền quốc, hắn nhìn thấy tất cả đều là dân bản xứ bần cùng với tăng lữ khổ hạnh.
“Lão hòa thượng bảo rất muốn trở lại nơi này.” Vô Tâm nhẹ giọng nói.
Lôi Vô Kiệt nhất thời không hiểu ý Vô Tâm, chỉ nhẹ giọng nói: “Ừm.”
“Lão hòa thượng sinh ở Vu Điền quốc, sáu tuổi tinh thông Phật lý, cùng chủ trì Đại Phạn Âm tự lúc đó Hư Vọng pháp sư đưa ra luận pháp hoang mang: Quốc gia của ta bần cùng như thế, mọi người trên mặt thù vô ý cười, cái gọi là cầu đạo, vì sao lại thống khổ như thế? Người chẳng lẽ là vì chịu đựng cực khổ mới đến đến thế gian này sao?”
“Hư Vọng pháp sư trả lời thế nào?”
“Hư Vọng pháp sư nói, hoa khai có sáng lạn, hoa điêu cũng thường ở, nhân sinh muôn đời, thương hải tang điền, sao có thể một đời vô ưu, vạn sự toàn hỉ. Nhân sinh vô thường, có thống khổ, mới có thể vui sướng, hai sự cộng sinh.”
“Nghe không hiểu.” Lôi Vô Kiệt thản nhiên.
“Lão hòa thượng cũng nghe không hiểu, cho nên lúc sáu tuổi liền rời khỏi Vu Điền quốc, đi khắp nơi cầu đạo, mãi cho đến năm bốn mươi tuổi ở Hàn Sơn tự giảng đạo thi pháp. Nhưng trong lòng lão hòa thượng vẫn luôn chưa giải được, nếu giết một người có thể cứu ngàn vạn người, nhưng người này vốn dĩ là vô tội, ngươi giết hay không?”
“Cái này……” Lôi Vô Kiệt nhất thời do dự.
“Ta vẫn sẽ giết.” Tiêu Sắt ngồi ở dưới bậc thang thâm sâu nói.
“Ta khi còn nhỏ từng một lần trong lúc ngủ mơ, cảm giác có một người đứng ở trước mặt ta, hoảng hốt mở to mắt, phát hiện Lão hòa thượng cầm đao đứng ở đó. Lão hòa thượng muốn giết ta, lại không hạ thủ được, cuối cùng vẫn là bỏ đi. Sau đó mở La Sát Đường, muốn ta nhờ Ma nhập Phật, nhưng mà trong lòng lại không biết đây là đúng hay là sai, đến nỗi cuối cùng nghĩ không thông mà nhập ma đạo.” Vô Tâm thở dài.
“Ta nghĩ, ta đại khái đoán ra ngươi là ai rồi.” Tiêu Sắt bỗng nhiên nói.
“Tiêu huynh đệ kiến thức rộng rãi, ta đối với Tiêu huynh cũng rất có hứng thú, nhưng lại đoán không ra lai lịch.” Vô Tâm mỉm cười.
“Ngươi họ Diệp.” Tiêu Sắt kiên định nói.
“Đúng, ngươi đoán không sai, trước khi nhập Hàn Sơn tự môn, ta mang họ Diệp. Ta tên Diệp An Thế, là con trai Diệp Đỉnh Chi.”
“Diệp Đỉnh Chi? Ma giáo tông chủ!” Lôi Vô Kiệt cả kinh nói.
“Có thể làm Thiên Ngoại Thiên, Tuyết Nguyệt thành, thiên hạ Phật tông thậm chí đến triều đình còn coi trọng ngươi như thế, ta nghĩ tới nghĩ lui tóm lại đoán rằng ngươi cùng Diệp Đỉnh Chi có quan hệ.”
“Thiên Ngoại Thiên gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Mọi người đều biết, mười hai năm trước, Ma giáo Đông Chinh, trăm họ lầm than, nhưng người hiểu biết rõ ràng về Ma giáo lại không nhiều lắm. Ma giáo thật ra là ba mươi mấy vực ngoại giáo phái lớn bé hợp lại với nhau, trong đó giáo phái quan trọng nhất chính là Thiên Ngoại Thiên, Ma giáo tông chủ Diệp Đỉnh Chi đời trước là Thiên Ngoại Thiên thủ tọa. Sau khi Ma giáo Đông Chinh thất bại, từng cùng Trung Nguyên võ lâm lập hạ ước định, trong vòng mười hai năm sẽ không đặt chân tới ranh giới Đại Huyền nửa bước. Nghe nói trong ước định, còn có một con tin, con tin này bị một người khác thần bí thu dưỡng, kỳ hạn cũng đã mười hai năm. Nói vậy chính là ngươi nhỉ?” Tiêu Sắt nói.
“Là ta, năm ấy ta năm tuổi, đi theo phụ thân cùng nhau Đông Chinh. Sau đó được Vong Ưu thu dưỡng, hiện giờ kỳ hạn mười hai năm đã đến, lẽ ra ta nên trở về Thiên Ngoại Thiên rồi. Chỉ là, sau khi thả ta đi, ai biết Ma giáo có hay không lần nữa ngóc đầu trở lại, cho nên có người muốn phế bỏ võ công của ta, có người muốn đem ta giam cầm, cũng có người muốn giết ta.” Vô Tâm nói.
“Vậy còn ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn trở về Hàn Sơn tự, tiếp tục nghe Lão hòa thượng niệm kinh.” Vô Tâm cười cười.
Tiêu Sắt sửng sốt một chút, đứng lên, đôi tay thúc trong tay áo, đi về phía trước mấy bước, nhìn Vu Điền quốc ở xa xa, nhẹ giọng nói: “Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu.”(*)
(*) 生年不满百,常怀千岁忧:
Ðời người chẳng được trăm năm
Mà thường ôm mối lo nghìn thuở.
("Tây môn hành" thuộc Hán nhạc phủ)
“Mười hai năm kỳ hạn đến, tất cả mọi người sẽ động thủ, Lão hòa thượng ngăn không được những người đó, cho nên lo lắng đến phát điên.” Vô Tâm nói.
“Người sáng nay là Toái Không đao Vương Nhân Tôn?” Tiêu Sắt hỏi.
“Phải, Toái Không đao Vương Nhân Tôn là bằng hữu thân sinh của phụ thân ta, hắn là đệ tử Thiên Sơn phái, khuyên bảo phụ thân không cần Đông Chinh nhưng không thành. Cuối cùng vốn dĩ định bỏ đi, lại bị sư môn bức bách tham dự một trận bao vây loại trừ Ma giáo. Sau trận chiến ấy hắn từ bỏ sư môn, rời khỏi Thiên Sơn phái, bái Đại Phạn Âm tự Hư Vọng đại sư làm sư. Nếu lúc ấy không rời khỏi sư môn, hắn hiện tại hẳn là đã trở thành chưởng môn Thiên Sơn phái.” Vô Tâm nói.
“Cũng coi như là người trọng tình trọng nghĩa.” Lôi Vô Kiệt gật đầu khen ngợi.
“Ngày mai ngươi sẽ chết.” Tiêu Sắt đột nhiên nói ra một câu, “Ngươi hiện tại nên tìm một con ngựa tốt, mã bất đình đề (*) hướng phía tây mà chạy.”
(*) 馬不停蹄 (Mã bất đình đề) đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước
“Nếu ta muốn chạy trốn, ở Mỹ Nhân Trang ta đã có thể chạy thoát.” Vô Tâm cười, “Ta nói ta còn có việc chưa hoàn thành, là bởi vì Lão hòa thượng trước kia nói muốn trở lại nơi này, hiện tại xác chết không có, nhưng ta muốn đem hồn phách của lão hòa thượng dẫn trở về.”
“Ngày mai ba trăm tăng nhân làm đại pháp sự, tất sẽ kinh động Vu Điền quốc, Cửu Long tự cách nơi này không xa. Đến lúc đó nhiều cao thủ tới như vậy, ngươi tin tưởng sao?”
“Chuyện ngày mai đề ngày mai nói.” Vô Tâm đứng lên, tăng bào trắng ở trong không trung phi dương.
“Nhưng có một việc ta vẫn chưa hiểu.”
“Sao cơ? Ngươi biết Thiên Ngoại Thiên, nhận ra Vương Nhân Tôn, thậm chí Cẩn Tiên công công từng là danh chấn giang hồ Phong Tuyết kiếm Thẩm Tĩnh Chu cũng biết, ta còn nghĩ hết thảy đều bị ngươi khống chế.”
“Việc duy nhất ta không rõ chính là, ngươi vì cái gì mà muốn đem hai người bọn ta theo? Bọn ta vốn dĩ không hề quan hệ tới chuyện này.” Tiêu Sắt nói.
“Đúng! Nếu ngươi thật sự cần giúp đỡ, không phải nên tìm hai tên cao thủ của Thiên Ngoại Thiên sao?” Lôi Vô Kiệt cũng hỏi.
“Không phải ta đã nói rồi sao, ta thiếu tiền. Các ngươi một người mặc thiên kim cừu, một người mặc phượng hoàng hỏa, nhìn đã thấy rất có tiền.” Vô Tâm ngữ khí chân thành.
“Hòa thượng ngươi, dường như đã chuẩn bị trước một ngàn câu nói dối, lúc nào cũng có thể nói được.” Tiêu Sắt có chút bất đắc dĩ.
“Điểm này, hai cái các ngươi rất giống nhau.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm nói.
Vô Tâm đi về phía trước vài bước, vẫn luôn ở trên mái hiên, bỗng nhiên tay áo run lên, mộc âm lãnh ánh trăng, ngửa mặt lên trời cười dài, tay áo bay tán loạn, đón gió bay lượn.
“Ta muốn thuận gió hướng bắc hành, tuyết lạc Hiên Viên như đại tịch.
Ta muốn mượn thuyền hướng đông du, yểu điệu tiên tử đón gió xuân.
Ta muốn bước trên mây ngàn vạn dặm, miếu đường rồng ngâm làm khó dễ được ta?
Côn Luân đỉnh mộc ánh nắng, biển cả tuyệt cảnh thấy thanh sơn.
Trường phong vạn dặm yến trở về, không thấy thiên nhai, người không quay lại!” (*)
(*) Thơ hay quá:< mà không tìm được bản dịch nghĩa.
(我欲乘风向北行,雪落轩辕大如席。
我欲借船向东游,绰约仙子迎风立。
我欲踏云千万里,庙堂龙吟奈我何?
昆仑之巅沐日光,沧海绝境见青山。
长风万里燕归来,不见天涯人不回!)
Vô Tâm thu ống tay áo, cúi đầu nhìn xuống, Tiêu Sắt lúc này cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hai người trong một khắc kia, đều nhìn thấy chính mình trong ánh mắt nhau!
“Ta sẽ không chết, ta còn có rất nhiều nơi muốn đi.” Vô Tâm nghiêm túc nói.
ADTD: rõ ràng truyện hint nồng đậm lắm mà:")))) tại sao tác giả lại dày vò con tim tôi thế.