Toàn bộ Lôi gia bảo đèn đuốc sáng choang, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc hôm sau. Một ngàn vại rượu ngon được mấy chục chiếc xe ngựa lục tà lục tục vận chuyển vào Lôi gia bảo. Tổng quản hiện tại của Lôi gia bảo, Lôi Thiên Ngân lau mồ hôi lạnh trên trán, lớn tiếng mắng: “Mau lên một chút cho ta! Mau lên cho ta! Làm trễ nải bữa tiệc ngày mai, ai trong các ngươi đều không chịu nổi trách nhiệm đâu!”
“Thiên Ngân.” Một giọng nói trầm trầm gọi hắn.
“Ai gọi ông đây? Không thấy ông đây đang bận à?” Tiếng người ầm ĩ, Lôi Thiên Ngân không nghe rõ giọng người kia, quay đầu lại mắng ngay.
“Khổ cực rồi.” Người nọ cười một tiếng, khoanh tay trong áo.
“Từ khi ta trở thành gia chủ, đã lâu rồi Lôi gia bảo không náo nhiệt như vậy.” Lôi Thiên Hổ đi tới bên cạnh Lôi Thiên Ngân, nhẹ giọng nói.
“Môn chủ không phải người thích phô trương.” Lôi Thiên Ngân vừa nói vừa hét lớn: “Rượu kia không để ở đây. Sai rồi, sai rồi. Để sang bên kia cho ta!”
“Thật ra trong lòng mọi người đều thầm oán hận phải không. Thiên Ngân, mặc dù mấy ngày nay ngươi rất cực khổ, nhưng đã lâu rồi ta không thấy ngươi nói chuyện như vậy.” Lôi Thiên Hổ chậm rãi nói.
Lôi Thiên Ngân lau mồ hôi cười nói: “Ta là một quản gia, mặc dù lúc bình thường luôn than phiền phức, than mệt, nhưng cũng phải tổ chức một số chuyện lớn mới xem như có chút thành tựu. Võ công của ta không tốt, không thể trở thành anh hùng, nhưng làm người tổ chức Anh Hùng yến cũng không tệ.”
“Đúng rồi, Thiên Ngân. Mấy hôm nay có tin tức về Lôi Vô Kiệt không?” Lôi Thiên Hổ đột nhiên hỏi.
Lôi Thiên Ngân lắc đầu một cái: “Ngài đang nói tới đệ tử của Lôi Oanh à, vốn dĩ người chị phụ không có tư cách tham gia Anh Hùng yến. Nhưng môn chủ đã cho phép đặc biệt, ta cũng đã phái người ra ngoài tìm hắn từ lâu, nhưng vẫn không có tin tức gì đưa về.”
“Ta hiểu rồi.” Lôi Thiên Hổ gật đầu một cái: “Khách khứa ngày mai đều đã vào trong trang viên nghỉ ngơi rồi à?”
“Các đại thế gia Giang Nam ngày mai mới tới. Các đại sư Thiếu Lâm tự, các đạo trưởng nũi Võ Đang đều đã vào trong trang viên nghỉ ngơi. Ba tháng trước Tuyết Nguyệt thành nói đại đệ tử Đường Liên sẽ về Đường môn trước rồi tới Lôi gia bảo. Ta đoán chắc đi cùng Đường môn. Có điều lần này Đường môn thật sự nể tình, Đường lão thái gia đích thân tới. Có điều trước đó Tuyết Nguyệt thành có gửi thư đến, còn nói có một vị khách thần bí cũng tới. Chẳng lẽ là Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân?”
“Sao vậy, muốn thấy Bách Lý Đông Quân à?”
“Tửu Tiên trong truyền thuyết có thể theo đuổi vị trí đệ nhất thiên hạ, đương nhiên là muốn gặp rồi.” Lôi Thiên Ngân gãi đầu một cái: “Dù sao chúng ta cũng là một trong những minh hữu lớn nhất của Tuyết Nguyệt thành, chỉ phái một đại đệ tử tới có phải hơi lạnh nhạt không?”
“Vị khách thần bí chắc là Lý Hàn Y.” Lôi Thiên Hổ nói.
“Lý Hàn Y? Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y? ta còn tưởng không phải Bách Lý Đông Quân thì là Thương Tiên Tư Không Trường Phong chứ. Chẳng phải Lý Hàn Y vẫn luôn bế quan trên Thương Sơn luyện kiếm, mấy năm liền không ra khỏi thành một bước à?” Lôi Thiên Ngân ngây ra nói.
“Sao nào, không muốn cô ấy đến à?” Lôi Thiên Hổ hỏi.
“Cái này thì không... Dù sao cũng là một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, ngày thường chúng ta đâu có gặp được. Chỉ có điều...” Lôi Thiên Ngân chép miệng nhìn sang bên phải: “Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên mà tới thật, vị bên trong kia...”
“Cái này không cần tổng quản nhọc tâm.” Lôi Thiên Hổ cao giọng cười lớn, vỗ vỗ lên vai Lôi Thiên Ngân rồi đi ra khỏi gian nhà.
Lôi Thiên Ngân kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lôi Thiên Hổ cười to như vậy. Trong ấn tượng của hắn, vị môn chủ trẻ tuổi này rất khác với môn chủ tiền nhiệm. Tính cách Lôi Thiên Hổ yên tĩnh ít nói, trước nay chưa từng nổi giận nhưng cũng rất ít khi cười. Mấy năm qua tuy Lôi gia bảo vẫn ngồi vững trên vị trí thế gia đệ nhất Giang Nam, nhưng không thể khuấy động phong vân như mười năm trước nữa. Thế nhưng hôm nay Lôi Thiên Hổ đột nhiên cười lớn, ánh sáng bùng lên trong mắt hắn khiến Lôi Thiên Ngân cũng phải kinh ngạc.
“Ngày hưng thịnh trở lại của Lôi gia bảo sắp tới rồi.”
Còn trên con đường, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y đang thúc ngựa phóng như điên. Sau khi hai người của Bách Hiểu đường hiện thân, tất cả sát thủ của Ám Hà đều không còn tung tích.
“Tiêu Sắt, hai bằng hữu này của ngươi cũng giỏi đấy!” Lôi Vô Kiệt khen.
Tiêu Sắt cau mày: “Đó là vì hiện giờ Ám Hà chỉ muốn cản đường chúng ta, không phái sát thủ chân chính. Vì sao bọn họ lại muốn ngăn cản chúng ta như vậy, trong Lôi gia bảo sắp xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Lôi Vô Kiệt căng thẳng, không cười nổi nữa, quay sang hỏi Đường Liên: “Đại sư huynh, bao lâu nữa mới chạy tới?”
“Còn khoảng...” Đường Liên cau mày suy nghĩ.
“Không cần nghĩ nữa.” Diệp Nhược Y vung roi ngựa, phóng lên đầu: “Bất kể còn bao lâu nữa, chỉ cần chạy liên tục, bất kể ngày đêm, chạy hết khả năng của chúng ta là được.”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, cũng vung roi đi theo: “Diệp cô nương nói chí phải!”
Tiêu Sắt thúc ngựa tới bên cạnh Đường Liên nói: “Đường Liên, trong số những kẻ có tâm địa bất chính với Lôi gia bảo lần này, ngoại trừ Ám Hà, ngươi nghĩ Đường môn có ra tay hay không?”
“Ta không biết!” Đường Liên lắc đầu một cái.
“Vậy nếu Đường môn ra tay, ngươi lựa chọn ra sao?” Tiêu Sắt lại hỏi.
“Ta sẽ ngăn chuyện này xảy ra!” Đường Liên nghiêm mặt đáp.
“Được.” Tiêu Sắt hét lên một tiếng: “Đi!”
“Mau mau mau, cất chỗ rượu này đi cho ta. Cất xong mọi người về nghỉ ngơi. Mai đừng để Lôi gia bảo chúng ta mất mặt đấy!” Lôi Thiên Ngân lớn tiếng hét.
“Rõ!” Các đệ tử trẻ tuổi cười đáp.
“Tứ Nhất, Lạc Kiều. Hôm nay hai người các ngươi chịu khổ một chút, phụ trách gác đêm.” Lôi Thiên Ngân chỉ hai đệ tử trẻ tuổi nói.
Hai đệ tử kia vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Sau đó Lôi Thiên Ngân và các đệ tử khác đều rời khỏi, chỉ còn hai đệ tử phụ trách gác đêm canh giữ trong sân, đề phòng có kẻ tiến vào. Nhưng bọn họ không thấy trong góc có một số khách khứa lặng lẽ tiến vào.
Từng đám nhện màu đỏ cực kỳ bé nhỏ từ từ lẻn vào trong sân. Trong bóng đêm như vậy không thể thấy rõ tung tích của chúng. Bọn chúng cẩn thận từng chút một bò tới bên vò rượu, miệng hé mở. Một giọt nước trong suốt rơi vào trong vò rượu.
Không màu không vị, ngay cả Lĩnh Nam Ôn gia dùng độc đệ nhất thiên hạ cũng không thể phát hiện, Tiên Hà Lộ.
Không thể khiến người ta bị độc chết, nhưng chỉ một giọt này đủ khiến công lực tan hết, trong vòng hai canh giờ không thể động đậy.
Trên sườn núi cách Lôi gia bảo không xa, một cô gái mặc váy dài màu đen đầy quyến rũ đang đứng đó. Sau lưng cô là vài nữ tử cũng yêu kiều như vậy. Những cô gái này giơ tay ra, váy dài bay phất phới, bầy nhện nho nhỏ không ngừng bò ra từ dưới váy.
Ám Hà Mộ gia, Mộ Vũ Mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT