Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Thiên Khải thành.

Một chiếc xe ngựa nóc vàng được quân đội bao bọc chậm rãi tiến vào hoàng thành. Đây là một nhánh quân đội đột nhiên xuất hiện, trước đó đô thống tại cửa thành hoàn toàn không nhận được chút tin tức nào. Nhưng hắn vẫn cung kính dẫn theo toàn bộ binh lính đứng hai bên đường, ngoan ngoãn nghênh đón đội quân không đầy trăm người đột nhiên xuất hiện này.

Vì trên nghi trượng mà bọn họ đang giương cao là một con thần điểu Đại Phong.

Thần điểu Đại Phong từng là gia huy của một thế gia, sau này lại trở thành biểu tượng của toàn bộ Bắc Ly. Thế gia này họ Tiêu. Cho nên người có tư cách nắm giữ cờ thần điểu Đại Phong, chỉ có con cháu hoàng thất.

“Gần đây có vị vương gia nào tới kinh thành à?” Phó đô thống canh cổng thành thành nhỏ giọng hỏi.

Đô thống canh cửa thành quan sát từ xa, đột nhiên thần sắc thay đổi: “Chắc không phải vương gia tại đất phong nào. Tướng lĩnh đi đầu kia có phải Hổ Bí thượng úy đại nội Lê Trường Thanh không?”

Phó đô thống nhìn kỹ lại rồi kinh hãi nói: “Đúng vậy!”

“Không thể nào!” Đô thống lắc đầu nói: “Hôm trước mới nhận được lệnh, thánh thượng về kinh ít nhất cũng phải bảy ngày sau! Thế nhưng trước nay Lê Trường Thanh chưa từng rời khỏi thánh thượng!”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Hổ Bí thượng úy Lê Trường Thanh đã mang theo tiểu đội bảo vệ chiếc xe ngựa nóc vàng chậm rãi đi vào thành. Đô thống ngoài cửa thành nhìn một cái rồi không chút do dự quỳ rạp xuống.

“Cung nghênh thánh thượng về kinh!”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Một loạt binh sĩ trong thành đặt trường thương trong tay xuống, quỳ thành từng hàng, hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Cho dù không nhận ra Lê Trường Thanh cũng phải nhận ra hơn trăm Hổ Bí Lang kia. Trên vai mỗi binh sĩ đều thêu hình đầu hổ, chỉ có tả hữu hộ vệ Minh Đức Đế, Hổ Bí Lang mới được gắn huy hiệu như vậy. Có người nói năm xưa Minh Đức Đế dựa vào một trăm binh sĩ đó mới giết được tới trước đại điện. Tới nay những binh sĩ khi xưa đều đã già, con cháu họ nhận lấy đao kiếm, trở thành binh sĩ tùy thân mới của Minh Đức Đế. Minh Đức Đế bèn ban cho bọn họ hổ giáp, phong làm Hổ Bí Lang, chức tước ngang với Du Kỵ tướng quân.

Lê Trường Thanh dừng ngựa, ánh mắt xuyên qua những binh sĩ quỳ lạy ở cửa thành, nhìn người đang cưỡi ngựa từ xa tới.

Người này mặc mãng bào màu vàng kim, hoa mỹ quý giá tới khó tả, gương mặt tuấn tú. Mặc dù có thể nhận ra người này là nam tử, nhưng còn đẹp đẽ hơn nữ tử bình thường vài phần. Thế nhưng bên hông nam tử trông có vẻ gầy gò nhu nhược này lại là một thanh trường đao cực lớn. Kiếm tại Bắc Ly, đao ở Nam Quyết. Phía bắc rất ít người dùng đao, đặc biệt là thanh đao bên hông nam tử này cao bằng đứa trẻ chừng mười tuổi.

Đây là một nam nhân quá bắt mắt, cho nên mọi người lập tức nhận ra thân phận của hắn.

Có người gọi hắn là Kim Y Hầu, bởi hắn luôn mặc áo mãng bào màu vàng kim, là vương hầu cao quý.

“Lan Nguyệt Hầu.” Lê Trường Thanh hạ giọng nói nhỏ.

Nhưng đây mới là danh hiệu của hắn. Lan sinh u cốc vô nhân thức, thiên tử vô thanh chuyển nguyệt bàn. Lan Nguyệt Hầu, tước hiệu do Minh Đức Đế ban tặng. Cũng là một trong số ít những huynh đệ của Minh Đức Đế ở lại Thiên Khải chứ không ra ngoài phong tước, thập nhị vương tử năm xưa, Tiêu Nguyệt Ly. Phía sau Lan Nguyệt Hầu không có nhiều quý tộc đi theo, chỉ có vài binh sĩ cận vệ thận trọng theo sát bên cạnh. Trong khắp Thiên Khải thành, mối quan hệ của Lan Nguyệt Hầu rất tốt, không có tranh chấp với bất cứ phe phái thế lực nào, nhưng đồng thời nếu ai thật sự định ám sát Lan Nguyệt Hầu, vậy thanh trường đao trong tay hắn sẽ trở thành ác mộng của kẻ đó.

“Thần đệ cung nghênh thánh thượng về kinh!”

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Lan Nguyệt Hầu ngồi trên ngựa, giọng nói lười biếng, có vẻ chẳng mấy tôn kính. Cầm đao lên điện, gặp vua không cúi lạy, toàn bộ triều đình Bắc Ly hiện tại chỉ có một người.

Cỗ xe ngựa từ từ đi về phía trước, xuyên qua binh sĩ ngoài cửa thành đang quỳ lạy, Lê Trường Thanh dẫn một trăm Hổ Bí Lang theo sát phía sau.

“Khổ cực rồi.” Khi xưa ngựa đi qua cửa thành, đô thống canh cửa nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong kiệu, ngây ra một chút rồi mới phản ứng được, khi đang vội vàng định hô lớn “Tạ ơn thánh thượng”, xe ngựa đã đi qua, tới trước mặt Lan Nguyệt Hầu.

Lan Nguyệt Hầu vẫn ngồi trên ngựa không hề quỳ xuống, mỉm cười lười biếng. Thiên tử cho phép ngươi gặp vua không quỳ là một chuyện, ngươi thật sự không quỳ lại là chuyện khác. Nhưng rõ ràng Lan Nguyệt Hầu có vẻ được cưng chiều hóa kiêu ngạo, cho nên tuy quan hệ trong thành Thiên Khải rất tốt nhưng lại bị các đại thần văn võ cho rằng tính cách không đủ trần ổn, không nên trọng dụng. Lan Nguyệt Hầu luôn không được trọng dụng, chỉ có chức hầu gia nhưng chưa từng được phong vương. Trong thời gian Lan Nguyệt Hầu tới Tây Vực, hắn đảm nhiệm chức giám quốc, co thể coi là dưới một người mà trên vạn người.

“Tới phủ Bạch Vương.” Trong kiệu vang lên một giọng nói trầm thấp.

“Tuân lệnh.” Lan Nguyệt Hầu quay ngựa lại, đột nhiên vung roi, đạp lên con đường chạy thẳng tới phủ Bạch Vương. Cỗ xe ngựa nóc vàng đi theo phía sau. Khí thế như sét giật ngang tai này không giống như tới thăm con trai, ngược lại có vẻ giống đang ra chiến trường. Chỉ trong thời gian một nén nhang, nhóm người đã tới trước cửa phủ Bạch Vương.

Tổng quản phủ Bạch Vương run run rẩy rẩy chạy tới quỳ xuống: “Không biết thánh thượng giá lâm, mong được thứ tội!”

“Sùng nhi sao rồi?” Lan Nguyệt Hầu thúc ngựa tới hỏi.

“Vương gia bị bệnh, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.” Tổng quản nơm nớp lo sợ đáp.

Lan Nguyệt Hầu quay đầu nhìn xe ngựa. Minh Đức Đế trong xư ngựa im lặng một lúc lâu, cuối cùng xốc tấm màn che lên, bước từ trên xe xuống. Chỉ thấy gương mặt Minh Đức Đế kiên nghị, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, lông mày có nếp nhăn, giơ tay nhấc chân đều có phong thái vương giả, hoàn toàn khác với Lan Nguyệt Hầu đậm vị son phấn. Minh Đức Đế bước xuống, mọi người đều im lặng, ngay cả Lan Nguyệt Hầu vốn luôn mỉm cười cũng lộ vẻ nghiêm túc.

“Ta tới thăm Sùng Nhi một chút.” Minh Đức Đế nói xong câu này bèn tự mình đi tới phía trước.

“Xếp hàng!” Lê Trường Thanh hô lên một tiếng, tất cả Hổ Lang Bí chạy về phía trước, tản ra, xếp thành hai ngàng ngoài cửa phủ Bạch Vương. Những Hổ Bí Lang này phụ trách canh trước cửa phủ Bạch Vương, còn Lê Trường Thanh và Lan Nguyệt Hầu theo hầu Minh Đức Đế, cùng tiến vào phủ Bạch Vương.

Tổng quản vương phủ sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy theo định dẫn đường.

Lan Nguyệt Hầu cười nhìn hắn: “Lý tổng quản, sao ngươi run rẩy dữ vậy.”

Lý tổng quản lau mồ hôi một cái, đáp: “Thánh giá đích thân tới, đương nhiên thấy kích động rồi.”

“Thôi đi, cứ như chưa bao giờ thấy hoàng đế vậy.” Lan Nguyệt Hầu khoát tay khinh thường: “Chúng ta biết ngươi từ nhỏ, sao lúc đó thấy chúng ta không sợ hãi như vậy?”

“Nguyệt Ly.” Minh Đức Đế hạ giọng gọi.

“Thôi, không trêu ngươi nữa.” Lan Nguyệt Hầu nhún vai một cái.

Minh Đức Đế đột nhiên dừng bước, Lan Nguyệt Hầu cũng nghiêng đầu, khóe miệng lập tức nhướn lên, để lộ một nụ cười đầy ẩn ý.

Chỉ thấy vị vương gia trẻ tuổi hai mắt che vải trắng, thân mặc áo bào trắng, không giống như vương tử quý tộc mà giống một thư sinh áo trắng, đang cung kính đứng tại đó.

P/S: Mình đang nằm trong phòng cấp cứu chờ nhập viện vì nghi là viêm ruột thừa, khả năng sẽ tạm ngừng up vài hôm (hoặc sẽ nhờ người khác up, có gì sẽ thông báo sau nhé)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play