Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên vốn là một nho sinh nhưng sau khi đọc cả vạn quyển sách, ngộ hết mọi chuyện trong thiên hạ bước một bước là lên tới cảnh giới Nho Thánh, nhấc bút là thành sách, cầm kiếm thành Kiếm Tiên, còn khi cầm hòm thuốc, hắn cũng là một trong những người tài của thiên hạ. Năm xưa con gái của đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng vừa ra đời, bị phủ Thái Y chẩn đoán là tâm mạch khuyết thiếu trời sinh, không sống được mười ngày; Diệp Khiếu Ưng bèn mời danh y trong thiên hạ vào thành, trong đó có truyền nhân Dược Vương - Tư Không Trường Phong, có giam chính Khâm Thiên giám - Tề Thiên Trần, cũng có Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên.

Mặc dù Triệu Ngọc Chân hơn ba mươi năm chưa từng xuống núi nhưng đã từng nghe sự tích của Tạ Tuyên, cho nên sau khi biết thân phận đối phương, trong lòng hắn lại dấy lên một tia hy vọng cuối cùng.

Tạ Tuyên mang Lý Hàn Y vào trong nhà, đặt cô xuống một băng ghế, sau đó lấy một dải băng trắng quấn lấy hai mắt mình, hơn nữa còn đưa một dải cho Triệu Ngọc Chân: “Đeo lên đi!”

“Vì sao?” Triệu Ngọc Chân không hiểu.

“Lát nữa ta phải thi châm cho Lý Hàn Y, không thể không cởi quần áo cô ấy ra. Nhưng nếu cô ấy tỉnh lại phát hiện bị ta nhìn thấy thân thể, ta e là Ngũ Đại Kiếm Tiên sau này chỉ còn lại bốn. Kiếm thuật của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên chưa chắc đã là cao nhất trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, nhưng tính khí là nóng nhất. Đeo lên đi.” Tạ Tuyên thản nhiên nói.

Triệu Ngọc Chân lắc đầu: “Không đeo!”

Tạ Tuyên kinh ngạc, Triệu Ngọc Chân vẫn nghiêm trang: “Không đeo, tiểu tiên nữ là nàng dâu chưa qua cửa của ta, ta không đeo!”

Tạ Tuyên nhìn hắn như nhìn kẻ ngu, thở dài: “Đúng là điên.” Nhưng cứu người quan trọng, hắn cũng không có thời gian dây dưa với Triệu Ngọc Chân. Tạ Tuyên lập tức bịt mắt lại, tay trái rung nhẹ, đã cầm một cây châm bạc trong tay. Hắn đột nhiên búng một cái, châm bạc lướt qua vạt áo của Lý Hàn Y, mang theo bộ quần áo bay ra ngoài, ghim lên vách tường. Áo trắng phất phới, làn da thanh khiết không chút tì vết bên dướilộ ra, Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái.

“Nếu còn muốn cưới nàng dâu chưa qua cửa của ngươi thì đừng có phân tâm.” Tạ Tuyên cẩn thận nhắc nhở hắn, vung hai tay, cầm mười mũi châm bạc vào tay.”

“Một châm Cưu Vĩ!”

“Hai châm Thần Khuyết!”

“Ba châm Thất Hải, bốn châm Quan Nguyên, năm châm Trung Cực, sáu châm Khúc Cốt, bảy châm Kỳ Môn, tám châm Chương Môn, chín châm Thương Khúc, mười châm Ưng Song!” Chỉ trong chớp mắt Tạ Tuyên đã châm xong mười châm, đầu đầy mồ hôi. “Ta dùng mười châm phong bế mười đại huyệt của cô ấy, chân khí của cô ấy sẽ ép mũi Lê Hoa Châm kia tới huyệt Đản Trung. Ta cần ngươi dùng chân khí ép nó ra.”

“Huyệt Đản Trung?” Triệu Ngọc Chân kinh ngạc.

“Đúng vậy, huyệt Đản Trung, vị trí đó người bình thường không thể tự ý chạm vào được, nhưng nếu ngươi tự xưng là phu quân của Lý Hàn Y, vậy thì không vấn đề.” Mười mũi châm của Tạ Tuyên tuy cắm vào cơ thể Lý Hàn Y nhưng vẫn rục rịch. Hắn đẩy song chưởng ra, dùng chân khí cách không đè chúng xuống, trong lòng kinh hãi, lưỡng lự nói: “Bạo Vũ Lê Hoa Châm tuy lợi hại nhưng đâu có uy lực lớn đến vậy, ai mà khiến Lý Hàn Y bị thương nặng như vậy?”

“Là người của Ám Hà, khi ta tới cái gã dùng Diêm La chưởng đã làm tiểu tiên nữ bị thương.” Triệu Ngọc Chân đáp.

“Tô Xương Hà?” Tạ Tuyên cau mày: “Hắn lại nhập thế?”

Lúc này, Lý Hàn Y lại rên rỉ một tiếng, Tạ Tuyên khôi phục tinh thần, nói với Triệu Ngọc Chân: “Ép châm bạc ra khỏi huyệt Đản Trung của cô ấy! Mau lên!”

Huyệt Đản Trung, được thấy sớm nhất trong quyển ‘Linh Xu - Căn Kết’: “Quyết âm căn vu đại đôn, kết vu ngọc anh, lạc vu thiên trung.” Thiên trung ở phía ngoài của trái tim, theo nhịp của tim, nằm tại phần ngực. Huyệt này nằm trước ngực, giữa hai bên nhũ, chỗ màng bao quanh tim nhô lên. Triệu Ngọc Chân chậm rãi đưa tay ra, đặt giữa ngực Lý Hàn Y chỉ còn mặc một chiếc áo lót.

Bầu ngực căng tròn của Lý Hàn Y nhấp nhô không ngừng theo nhịp thở của cô. Cánh tay của Triệu Ngọc Chân run nhẹ, hắn tu đạo ba mươi năm, tuy lúc vừa gặp Lý Hàn Y đã thấy thương yêu, nhưng bao năm thanh tâm quả dục vừa qua cũng không phải là giả. Giờ phút này trái tim vốn vững vàng tĩnh lặng lại đập nhanh tới lạ thường.

“Định tâm!” Tạ Tuyên quát lớn.

Triệu Ngọc Chân vội vàng dùng sức, bình ổn lại trong lòng, quát lớn một tiếng: “Lên!”

Đạo pháp tuyệt kỹ của núi Thanh Thành, Đại Long Tượng Lực!

Mười mũi châm bạc bắt đầu rung động, một vệt khí rất rõ ràng từ chân Lý Hàn Y đi lên, chỉ chớp mắt đã di chuyển tới dưới tay Triệu Ngọc Chân.

Tạ Tuyên cảm nhận được biến hóa của châm bạc, không khỏi cảm thán: “Đây là Đại Long Tượng Lực của núi Thanh Thành, quả không hổ danh đạo pháp đệ nhất thiên hạ!”

“Dẫn!” Triệu Ngọc Chân chợt nhấc tay lên, mũi Lê Hoa Châm cuối cùng bị hắn nhấc ra một nửa. Nhưng đúng lúc này Triệu Ngọc Chân cảm thấy đầu óc choáng váng, chân khí đột nhiên tiết ra. Mũi Lê Hoa Châm lại rụt về. Triệu Ngọc Chân lập tức cưỡng ép vận chân khí lần nữa, ổn định mũi Lê Hoa Châm lại. Nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy khí hải trong lòng dâng trào cuồn cuộn, thân thể như sắp phát nổ.

“Ngươi bị thương à?” Tạ Tuyên cảm nhận được biến hóa đột ngột này, lên tiếng hỏi.

“Bị thương nhẹ thôi, không đáng nhắc tới!” Triệu Ngọc Chân quát lớn một tiếng, đạo bào màu tím trên người không gió mà bay. Hắn chợt vung tay phải, mũi Lê Hoa Châm trong suốt tới gần như không thể thấy được bị hắn dẫn ra, nắm chắc trong tay.

Lý Hàn Y hôn mê đã lâu lúc này cũng phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần cũng dần dần khôi phục như cũ, chậm rãi mở mắt.

“Nguy hiểm quá.” Triệu Ngọc Chân nhìn châm bạc trong tay mình, quay sang thấy Lý Hàn Y đang từ từ mở mắt, vội vàng nói: “Nàng tỉnh rồi à?”

Lý Hàn Y nhìn xuống người mình, phát hiện trên người chỉ còn mỗi bộ áo lót. Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, ánh mắt đầy tức giận, lập tức giơ chân đá bay Triệu Ngọc Chân ra ngoài. Cô nổi giận gầm lên một tiếng: “Ta giết ngươi!” Nhưng vừa quát xong câu này đã lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tạ Tuyên vẫn đang dùng vải trắng che mắt, khẽ thở dài một tiếng, nhảy đến bên tường, cầm chiếc áo bào màu trắng ghim trên tường khoác lên người Lý Hàn Y: “Đã bảo ngươi sẽ bị đánh chết mà, ngươi còn không tin. Còn nói nàng dâu chưa vào cửa gì gì nữa, đạo sĩ thối ở núi Thanh Thành cũng biết khoác loác cơ đấy..” Nhưng chưa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng một người hạ xuống đất. Tạ Tuyên kinh hãi, vung tay phải lên, rút một thanh trường kiếm giấu trong rương sách, thân kiếm thon dài mỹ lệ, để lộ ra một khí tức nho nhã.

Tạ Tuyên cầm trường kiếm trong tay, vung lên không chút do dự, Toàn bộ cánh cửa lập tức nổ tan, nhưng sau khi bụi bặm tản đi, người đứng đó vẫn bình yên vô sự. Lão đạo sĩ mặc trường bào màu trắng vẫy nhẹ phất trần trong tay, cười nói: “Một thanh Vạn Quyển Thư, hành tẩu khắp ngàn dặm. Tạ đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Tạ Tuyên lập tức thu hồi trường kiếm, quay về phía lão đạo sĩ trước cửa, vẻ mặt đầy cung kính: “Quốc sư!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play