Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Người giữ tầng mười ba Đăng Thiên các, một bộ áo bào màu trắng, một chữ ‘cược’ lớn, chính là đệ tử duy nhất của trưởng lão Tuyết Nguyệt thành Lạc Hà Tiên Tử - Doãn Lạc Hà, Lạc Minh Hiên.

“Xa quê gặp người quen.” Lạc Minh Hiên gật đầu.

“Sao ngươi lại ở đây?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

Lạc Minh Hiên chỉ cặp kiếm khách song sinh bên cạnh: “Ta nhận lệnh tới đây làm chút chuyện đang trò chuyện cùng hai vị huynh đài dẫn đường này đột nhiên thấy trên trời có Thiên Thành lệnh nổ tung. Người có tư cách nắm giữ Thiên Thành lệnh không nhiều, chúng ta vội vàng tới đây, không ngờ lại gặp các ngươi. Lôi Vô Kiệt, chẳng phải ngươi tới Lôi gia bảo à, sao lại chạy tới đây?”

Lôi Vô Kiệt thở dài, dáng vẻ khá giống Tiêu Sắt: “Một lời khó lòng nói hết.”

Lạc Minh Hiên quay sang nhìn hai người trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Hai vị này thật lạ mặt, chẳng hay là vị cao nhân nào trên giang hồ? Hai vị đồng môn của tại hạ có chỗ nào đắc tội với các ngươi?”

Tô Xương Ly không buồn để ý tới hắn, chỉ cúi đầu nhìn cặp kiếm khách song sinh.

Còn Mộ Anh lại mỉm cười âm tà, xoa tay lên mặt một cái, biến thành một cô gái thanh tú.

“Lạc Hà Tiên Tử?” Tư Không Thiên Lạc kinh hãi kêu lên.

“Hừ!” Lạc Minh Hiên lập tức biến sắc: “Hóa ra là cao thủ dịch dung, nhưng ngươi biến thế không ổn rồi.”

“Có chỗ nào không ổn?” Mộ Anh cười khanh khách.

“Không đẹp bằng một phần trăm của sư phụ ta!” Lạc Minh Hiên gầm lên một tiếng, bước lên trước xuất chưởng đánh về phía Mộ Anh.

“Được lắm.” Mộ Anh gật đầu, cũng đánh lại một chưởng.

Hai chưởng giao nhau, lúc này hàn khí trong tay Mộ Anh càng đậm đặc. Minh Hiên vốn tưởng có một đòn đắc thủ như vừa rồi nhưng vừa chạm vào đối phương đã thấy hàn khí ập tới, gương mặt lóe lên sắc tím, vội vàng lui lại phía sau ba bước.

“Cao thủ!” Lạc Minh Hiên tặc lưỡi cảm thán.

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc nhảy từ trên ngựa xuống, Tư Không Thiên Lạc vội vàng đỡ lấy Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt đi tới nói với Minh Hiên: “Cẩn thận, bọn chúng là sát thủ của Ám Hà. Tên này là Thiên Diện Quỷ.”

“Thiên Diện Quỷ? Là tên sát nhân ma biến thái nổi tiếng trên giang hồ đấy hả.” Vẻ mặt Lạc Minh Hiên hết sức khoa trương: “Giờ gặp mặt, đúng là rất biến thái.”

Sắc mặt Mộ Anh trầm xuống, Lạc Minh Hiên lập tức kêu oang oang: “Giống giống. Giờ ngươi giống sư phụ ta một chút rồi.”

Mộ Anh giận tới mức mỉm cười: “Ngươi nói lắm quá.”

Hai ống tay áo của Lạc Minh Hiên rung lên, khóe miệng mỉm cười đắc ý: “Lôi Vô Kiệt, có phải ngươi không đánh nổi kẻ này không? Giờ ta đánh ngã hắn có coi là ta thắng không?”

“Đánh ngã ta ư?” Mộ Anh cười lạnh bước tới.

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiên nhân lãm lục trứ, đối bác Thái Sơn ngung. Ngươi nhìn được mấy phần môn đạo trong ván cờ tàn kia rồi?”

Lạc Minh Hiên mỉm cười thần bí: “Ngươi đoán xem.”

“Ta không đoán.” Lôi Vô Kiệt nhún vai.

Lạc Minh Hiên bước lên trước một bước: “Vậy ngươi tự xem đi.”

Tô Xương Ly giơ kiếm ngăn Mộ Anh lại: “Chờ đã.”

“Sao vậy?” Mộ Anh khó hiểu.

Tô Xương Ly vẫn nhìn về phía kiếm khách song sinh kia, do dự một hồi rồi mới nói ra ba chữ: “Kiếm Tâm trủng?”

Thế gia đúc kiếm đệ nhất giang hồ - Kiếm Tâm trủng. Năm xưa Lý Tâm Nguyệt cùng trượng phu Lôi Mộng Sát được gọi là ‘Kiếm Tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân’, là một trong tứ thủ hộ Thiên Khải thành, cũng là truyền nhân đời trước của Kiếm Tâm trủng. Kiếm Tâm trủng vốn lấy việc đúc kiếm làm nghề chính, hầu hết đệ tử là thợ đúc kiếm, chỉ có một số người hộ kiếm. Nhưng mỗi người hộ kiếm đều có thực lực không thể khinh thường. Còn bốn người hộ kiếm thế hệ này đều là cao thủ kiếm đạo có chút danh tiếng trên giang hồ. Tô Xương Ly tập kiếm, hiểu rõ kiếm khách trong thiên hạ như lòng bàn tay, cũng nghe tới tên bọn họ. Bọn họ là một cặp huynh đệ song sinh và một cặp tỷ muội song sinh.

Hà Khứ Hà Tòng, Vô Pháp Vô Thiên.

Kiếm khách như vậy chẳng dễ đối phó.

Hà Khứ vẻ mặt bá đạo gật đầu: “Đúng vậy.”

Hà Tòng hơi ngượng ngùng mỉm cười: “Thanh kiếm lớn Đằng Không mà huynh đài cõng trên lưng cũng do Kiếm Tâm trủng rèn ra.”

“Không sai, là sư phụ của ta truyền lại.” Tô Xương Ly gật đầu: “Là một thanh kiếm tốt.”

“Kiếm tốt đi với thứ gì?” Hà Khứ ngẩng đầu lên hỏi.

“Đi với đầu lâu tốt!” Tô Xương Ly đột nhiên nâng thanh kiếm lớn trong tay lên chém thẳng xuống đầu Hà Khứ.

Hà Khứ vung trường kiếm lên, chống lại thanh kiếm lớn kia, thân hình nghiêng sang một bên, mượn lực từ kiếm lớn của Tô Xương Ly nhảy sang bên cạnh, xoay người một cái bước một chân lên thanh kiếm lớn, mũi chân điểm nhẹ, lại nâng kiếm giết tới trước mặt Tô Xương Ly. Tô Xương Ly vội vàng lui lại phía sau, vung thanh kiếm lớn lên chém vào eo Hà Khứ. Hà Khứ lập tức thu kiếm bổ xuống thanh kiếm lớn kia, mượn thế nhảy về sau, hạ xuống mặt đất.

“Công phu đẹp lắm.” Tư Không Thiên Lạc tánthưởng.

“Là một đầu lâu tốt.” Tô Xương Ly không cho hắn cơ hội thở lấy hơi, nhấc thanh kiếm lớn lao tới.

Mộ Anh quay sang Lạc Minh Hiên cười lạnh một tiếng: “Thế thì, hai người các ngươi ai lên? Hay cả hai cùng lên?”

Lạc Minh Hiên mỉm cười: “Nói lâu vậy rồi, rốt cuộc ta cũng dùng được công phu mới!”

Hà Tóng tính cách hướng nội ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy năm bóng người đang lao về hướng này, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo thấu xương, đều không phải hạng dễ đối phó. Còn về phía mình, ca ca và Tô Xương Ly tạm thời không phân được thắng bại, Lạc Minh Hiên lại chưa chắc đã là địch nổi Mộ Anh, một mình mình cộng với hai người bị thương chưa lành e rằng không phải đối thủ của năm người sắp tới. Hắn đột nhiên nói: “Ca ca, đi.”

Hà Khứ kia có vẻ rất nghe lời đệ đệ, lập tức thu kiếm lui lại bên cạnh Hà Tòng: “Sao vậy?”

“Năm người kia đang tới đây, e rằng chúng ta không địch nổi bọn họ.” Hà Tòng hạ giọng nói.

“Vậy chạy thôi.” Hà Khứ đáp rất thản nhiên.

Lạc Minh Hiên vừa vận chân khí, nghe vậy bước chân lập tức ngừng lại: “Rốt cuộc định làm thế nào?”

Hà Tòng kéo Lạc Minh Hiên lại: “Ngươi dẫn ba người bọn họ về Kiếm Tâm trủng trước, hai người chúng ta ngăn cản bọn họ rồi đi theo sau.”

Lạc Minh Hiên gật đầu: “Vậy đa tạ nhị vị.”

Tư Không Thiên Lạc tóm lấy Tiêu Sắt đã hôn mê, bế lên ngựa của mình, thúc ngựa bỏ đi. Lôi Vô Kiệt ngây ra như phỗng, Lạc Minh Hiên đi tới vỗ vai hắn: “Lôi huynh đệ, chỉ đành chịu ấm ức thôi, hai ta cưỡi chung một con ngựa nhé?”

“Chỉ hai người thôi mà đòi ngăn cản chúng ta?” Mộ Anh sắc mặt lạnh lùng tung người nhảy tới đuổi theo.

Hà Khứ xuất kiếm đánh hắn lui ngược lại, Hà Tòng cũng xuất chiêu đuổi theo, nhắm thẳng chỗ yếu. Sáu người còn lại của Ám Hà cũng lập tức hành động, nhưng hai thanh kiếm của Hà Khứ Hà Tòng lại lập tức đan thành một tấm lưới kín kẽ, ngăn cản bọn chúng lại.

“Chống được bao lâu đây?” Hà Khứ nhẹ giọng hỏi.

Hà Tòng suy nghĩ một chút rồi nói: “Mười bốn chiêu. Sau mười bốn chiêu Song Tử kiếm trận chắc chắn sẽ bị phá.”

“Được.” Hà Khứ lại đánh ra một chiêu kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play