Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Ngoài biên cảnh Bắc Ly, phía bắc Phật quốc Tây Vực là một sa mạc khổng lồ.

Toàn bộ sa mạc đó không có tới một ngọn cỏ, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy vô biên vô hạn, nghe nói mười người đi qua đây thì có tới chín chết trên đường, cho nên khu vực sa mạc này được gọi là sa mạc Vô Sinh.

Thế nhưng đi qua sa mạc đó lại có thể tới một nơi.

Nơi đó tuyết rơi quanh năm, núi tuyết sông băng san sát, nghe nói khi chạng vạng có thể thấy hào quang bảy màu sáng lên cuối sông băng, được vị tiên Nho gia Tạ Tuyên khen là một trong ba cảnh đẹp nhất thế gian.

Nơi đó được gọi là thế giới bên ngoài, là Thiên Ngoại Thiên.

Một đoàn người ngựa tổng cộng có bốn người gian nan chịu gió lạnh đi giữa mặt đất phủ đầy tuyết. Bọn họ cưỡi ngựa từ ngoài ngàn dặm tới, tới ngoài sa mạc thay lạc đà, sau đó tất cả lạc đà đều chết trước khi ra khỏi sa mạc Vô Sinh. Bọn họ chỉ có thể đi bộ giữa gió lạnh. Thế nhưng rốt cuộc bọn họ phải tới đâu, không ai trong đoàn người có đáp án cụ thể.

“Chẳng phải nói bên ngoài sa mạc Vô Sinh là thế giới bên ngoài, là thiên ngoại thiên à. Sao vẫn chỉ thấy sông băng dằng dặc thế này, người bình thường làm sao vượt qua băng nguyên này được. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ kiệt sức, nhưng một khi không đi nổi nữa, nhiệt độ cơ thể sẽ nhanh chóng hạ xuống, máu huyết trong cơ thể chúng ta đều sẽ đông cứng, sau đó chết ở đây.” Một người cao lớn mặc áo khoác màu đen tháo mũ trùm, gió lạnh thổi qua mái tóc hắn, lưu lại một màn sương lạnh.

“Thế nhưng cũng có một điều đáng ăn mừng, chỉ cần khí hậu nơi đây không xảy ra biến đổi quá lớn, chắc có qua mấy trăm năm nữa thi thể của chúng ta cũng không thối rữa.” Một người trẻ tuổi để ria mép bên cạnh gã cao to kia mỉm cười nói, chòm râu hắn đã bị nhuộm trắng, thấy rõ cả vệt băng đọng trên đó.

“Thế thì người của Thiên Ngoại Thiên làm thế nào vượt qua băng nguyên này đây?” Vị công tử gầy gò được mọi người bao bọc ở giữa đột nhiên mở miệng nói. Hắn có vẻ rất yếu nhưng đôi mắt lại hết sức trong trẻo, dường như không hề sợ hãi gió tuyết và băng nguyên trước mặt.

“Nghe nói Thiên Ngoại Thiên có đường hầm của mình, có thể tránh né sa mạc Vô Sinh cùng khu vực băng nguyên này, đi thẳng tới thế giới bên ngoài của bọn họ. Nhưng con đường chúng ta đang đi không phải tới Thiên Ngoại Thiên mà tới Lang Nguyệt Phúc Địa. Tất cả bí kíp võ học của Thiên Ngoại Thiên đều giấu trong Lang Nguyệt Phúc Địa. Con đường này ngoại trừ đi thẳng qua không còn cách nào khác.” Gã cao to trả lời.

Công tử gầy yếu cũng tháo mũ trùm đầu xuống, mỉm cười nhìn con đường không có điểm cuối trước mặt: “Phía cuối con đường này là Lang Nguyệt Phúc Địa à?”

“Tuy thuộc hạ chưa từng tới nhưng chắc không sai đâu. Thật ra lúc đó nên để Bạch Phát Tiên đi theo.” Người trẻ tuổi để râu nhìn về phía trước, hơi cau mày.

Vị công tử yếu ớt mỉm cười: “Long Tà, ngươi đang trách ta ư?”

Người trẻ tuổi tên Long Tà lắc đầu: “Thuộc hạ chỉ cảm thấy công tử không nên mạo hiểm như vậy. Thiên Ngoại Thiên đã đồng ý hợp tác, cần gì phải để ý tới một người trẻ tuổi.”

“Một người trẻ tuổi? Ngươi đang nói một người mười bảy tuổi có thể ngang tài ngang sức với Cẩn Tiên công công, là người trẻ tuổi một tháng bình ổn nội loạn trong Thiên Ngoại Thiên; khiến cả Tuyết Nguyệt thành, Vô Song thành, mã tặc Tây Vực, Phật môn trong thiên hạ đều không bắt được ư? Ngươi cũng là người trẻ tuổi, ngươi có muốn gặp hắn một lần không? Ta thật sự rất mong chờ.” Vị công tử yếu ớt kia đội lại mũ trùm đầu: “Ta từ Thiên Khải xa xôi ngàn dặm tới đây, giờ đã chẳng chờ nổi nữa Các ngươi, ai có thể mở đường giúp ta?”

Bên cạnh công tử yếu đuối đó là một người nam tử mặc áo đen, hết sức cường tráng khiêng một thanh đao lớn như ván cửa. Hắn nhìn điểm cuối băng nguyên như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới giơ cao thanh đao lớn, chém mạnh xuống đất.

Mặt đất diện tích vài chục trượng xuất hiện một vết nứt lớn.

Long Tà không khỏi chép miệng: “Nham Sâm, ngươi nhìn sức lực của người ta kìa. Ngươi cũng cao to như vậy, nhưng có mạnh bằng một nửa hắn không?”

Gã cao to tên là Nham Sâm hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chỉ cúi người, đôi tay đặt trên khối băng. Đột nhiên hai bàn tay hắn đỏ chót như lửa, mặt băng trong phạm vi mười trượng, trừ lớp băng bọn họ đang đứng, tất cả đều lập tức tan chảy.

lập tức đột nhiên giơ hai tay, đi tới sau lưng mọi người, tay trái đột nhiên ôm một cái, không ngờ lại ôm lấy một cơn cuồng phong, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Gió đổi!

Tảng băng mà bốn người đang đứng lập tức lao thẳng theo hướng vết nứt. Nam tử áo đen cắm thanh đao lớn trước mặt, không ngừng mở đường. Hai tay Nham Sâm vẫn ấn xuống, hòa tan lớp băng trên mặt đất, Long Tà xuất từng chưởng một đẩy bọn họ đi tới. Công tử yếu ớt đứng chính giữa hơi cau mày nhìn điểm cuối băng nguyên.

Thật ra hắn cũng tò mò, nếu đi đến tận cùng băng nguyên vẫn là băng nguyên chứ không phải Lang Nguyệt Phúc Địa trong truyền thuyết, vậy bọn họ nên làm gì? Chẳng lẽ chết trong khu vực băng nguyên không người qua lại này ư? Với thân phận của hắn, vì một người, đi cả ngàn dặm tới đây, kết quả còn chưa gặp được đã mất mạng. Nếu chuyện này lan truyền chắc sẽ thành một trò cười trong thành Thiên Khải. Nghĩ tới đây hắn không khỏi mỉm cười.

“Long Tà, chúng sẽ chết thật ư?” Vị công tử yếu ớt kia đột nhiên hỏi.

“Có lẽ chúng ta sẽ chết nhưng công tử thì không.” Long Tà cười nói.

“Vì sao?” Công tử yếu ớt kia hỏi.

“Bởi vì công tử, ngài còn phải làm hoàng đế! Làm sao ngài lại chết ở nơi này được.” Long Tà đột nhiên quát lớn, song chưởng đẩy mạnh ra. Tốc độ di chuyển của bốn người tăng vọt.

Đột nhiên một vệt sáng chiếu tới.

Đó là luồng sáng xuyên qua tầng sương tuyết, xuyên qua băng tuyết vạn dặm chiếu xuống khu vực băng nguyên này. Ánh sáng đó rực rỡ mỹ lệ, như một ngọn lửa dài.

“Đây là ánh sáng cuối băng nguyên ư? Trong sách cổ ‘Sơn Hải Kinh’ có nói: Người mặt rắn, màu đỏ sậm, thân cao ngàn dặm, như thần của Chung Sơn. Bọn họ cho rằng luồng sáng này là hóa thân của thần linh, không ngờ cuộc đời này thật sự được thấy phong cảnh mỹ lệ đến vậy.” Công tử yếu ớt cảm thán.

“Công tử!” Nham Sâm đột nhiên đứng dậy, thân hình to lớn chặn Long Tà đang muốn tra xét diện mạo vị thần của Chung Sơn này.

Long Tà cả giận nói: “Nham Sâm, ngươi làm gì vậy?”

“Công tử, ngài nhìn đi.” Nham Sâm chỉ về một hướng, chỉ thấy nơi đó có một ngọn núi tuyết, trên sườn núi tuyết là một hang núi, ở cửa hang núi là một bóng người màu trắng.

“Đến rồi?” Long Tà lập tức xốc lại tinh thần, vung chưởng về phía trước như điên.

Khoảng cách càng lúc càng gần, cuối cùng bọn họ cũng thấy rõ bóng người đó. Đó là một nam tử tuấn tú mặc trường bào màu trắng, hắn đứng giữa ánh sáng lấp lánh, gió tuyết phất phơ, cầm một cái giá cắm nến, trên giá cắm nến có một ngọn lửa nhỏ đang cháy, tuy lung lay như sắp đổ nhưng vẫn không tắt. Nam tử kia như đang lẩm bẩm gì đó.

“Đến rồi.” Vị công tử yếu ớt kia tháo chiếc mũ trùm, ngẩng đầu nhìn bóng người mặc áo bào trắng: “Là hắn.”

Người kia có vẻ cũng để ý tới bọn họ, hắn bước lên vài bước, cúi người nhìn bốn người bên dưới.

Nụ cười đó, vẫn phong hoa tuyệt đại như xưa.

Tông chủ Tuyết Nguyệt thành, Diệp An Thế.

Cũng là hòa thượng tà dị của Hàn Sơn tự, Vô Tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play