Mùng 9 tháng 2, khí trời âm u, tại một bãi đất hoang ngoài thành Đông Ninh.
Một tiếng chim thánh thót vang lên, tiếp theo đó là một đầu phi cầm cực lớn nương theo sấm sét từ trong đám mây đang đáp xuống. Trên lưng phi cầm có hai đạo thân ảnh đang ngồi.
"Oanh!"
Phi cầm giương rộng hai cánh khổng lồ đáp xuống mặt đất. Sấm sét từ trên hai cánh trùng kích bốn phương tám hướng, làm cả bãi đất hoang chấn động, chớp giật khắp nơi, hồi lâu sau mới tiêu tán.
Lúc này, hai đạo thân ảnh mới bước xuống từ trên lưng phi cầm.
Đó là một vị phu nhân trung niên và một vị lão phu nhân đang chống quải trượng.
"Hoàng sư muội, đã về đến quê nhà của ta rồi. Muội cũng trở về đi.” Lão phu nhận chống quải trượng cười nói.
"Mạnh tỷ tỷ." Trong mắt vị phu nhân trung niên mơ hồ có chút nước mắt. Mạnh tỷ tỷ của nàng trước kia không già đến vậy, sau lần trọng thương này lại gần như trở thành một bà lão. Tuy vậy, vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được lão phu nhân lúc còn trẻ hẳn là một mỹ nhân.
"Lần từ biệt này sơ rằng chúng ta khó có dịp gặp lại nhau nữa.” Lão phu nhân than nhẹ, nói “Bất quá như tỷ vầy là cũng quá tốt rồi, ít nhất trước khi chết có thể về đến cố hương, được sống trên quê hương vài năm cuối cùng của cuộc đời. Còn tốt hơn nhiều so với những người khác chết trận, cũng đã hóa thành cát vàng trên sa trường.”
"Mạnh tỷ tỷ, nếu cần giúp đỡ gì, cứ gửi cho muội một phong thư. Muội và Hoàng Hương Ngưng sẽ cố hết sức mình.” Vị phu nhân trung niên trịnh trọng nói.
"Nếu có cần gì, tỷ sẽ nói." Lão phu nhân cười, "Được rồi, muội cũng nhanh về đi."
Phu nhân trung niên phu nhân nhìn lão phu nhân thật kỹ rồi mới nhảy lên lưng phi cầm. Hai cánh phi cầm rung lên, sấm sét lại tràn ngập cả bốn hướng, nó mang theo sấm sét quấn quanh thân, phóng vù lên cao và liền đó mất hút ngay ở phía chân trời.
Lão phu nhân nhìn muội muội rời đi, rồi mới quay đầu nhìn về hướng thành Đông Ninh, trên mặt vui vẻ: "Nên trở về nhà rồi, có thể lá rụng về cội, ông trời cũng đối đãi với ta không tệ!"
"Đông."
Lão phu nhân cầm quải trượng trong tay, gõ nhẹ lên mặt đất một cái, hư không liền như có gợn sóng lay động, tỏa ra bốn phương, bao phủ phạm vi trăm trượng quanh đó.
Tay cầm quải trượng, từng bước trong gợn sóng bao phủ, bà đi về phía thành Đông Ninh. Mỗi một bước đều tầm hơn mười trượng. Mặc dù trên quan đạo có rất nhiều người và thương đội qua lại nhưng dường như không ai thấy lão phu nhân cả. Mọi người đều vẫn bình thường cười ha hả trò chuyện cùng nhau.
Chỉ một lát, bà đã đến cổng thành.
"Thành Đông Ninh."
Lão phu nhân chống quải trượng, đứng nhìn thành trì hùng vĩ này.
Đây là quê hương của bà! Là nơi bà đã sinh sống và lớn lên khi còn trẻ.
Lão phu nhân mỉm cười, tiếp tục bước đến. Nơi cửa thành có rất đông người bao gồm cả thủ vệ canh cổng, nhưng không ai thấy lão phu nhân cả. Bà cứ như không tồn tại trong thế giới này vậy. Cứ thế, bà vào thành, đi trên đường phố, hướng về tổ trạch Mạnh gia.
Bà bước vào tổ trạch.
Trong tổ trạch, tộc nhân tuần tra rất nhiều, nhưng tất cả đều không thấy lão phu nhân.
“Ực… ực…” Tại một tòa tiểu viện trong tổ trạch, lão giả mập mạp trông có vẻ đang bực tức, ngồi uống rượu.
"Bình Bình, đệ lại đang ở đây uống trộm rượu?" Một tiếng nói vang lên trong tiểu viện.
Lão giả mập mạp giật mình, liền nhìn chung quanh, nói: “Tam tỷ, là tỷ sao? Tam tỷ?”
Từ trong không trung phía trên sân, lão phu nhân tay cầm quải trượng hiện ra, cười cười nhìn hắn.
"Tam tỷ."
Ánh mắt lão giả mập mạp đỏ ửng lên. Hắn chính là đệ đệ ruột thịt duy nhất của Mạnh tiên cô. Mặc dù các trưởng lão khác trong tộc cũng đều gọi bà là Tam tỷ, nhưng dù sao trong gia tộc có bề dày nghìn năm lịch sử, nhân số quá như vậy thì các chi, các con em khác trong gia tộc cũng cách nhau vài tầng, làm sao sánh bằng hắn chứ.
Lão giả mập mạp tên là Mạnh Viêm Bình, là đương gia tộc trưởng của Mạnh gia. Ông nhỏ hơn Mạnh tiên cô gần hai mươi tuổi, vì vậy khi còn bé đều được Mạnh tiên cô chăm sóc, bà vừa là mẹ vừa là chị của hắn.
Tam tỷ luôn trẻ trung, xinh đẹp, không gì không làm được của hắn, vậy mà nay lại già đi như vậy.
"Khóc cái gì mà khóc, ta không phải vẫn sống thật tốt đây sao?" Lão phu nhân cười nói.
"Tam tỷ, thương thế của tỷ thật không có cách nào trị liệu?" Lão giả mập mạp hỏi.
"Chỉ cần không liều mạng chém giết, vẫn có thể sống thêm bảy,tám năm." Lão phu nhân lạnh nhạt nói, "Người có sinh lão bệnh tử, Thần Ma cũng có tuổi thọ tối đa của mình, có gì đâu mà đau lòng chứ. Còn vài năm nữa, cũng đủ thời gian cho ta thu xếp trong Mạnh gia. Từ khi có tin tức ta trọng thương trở về, phủ Đông Ninh có phản ứng ra sao?”
"Vân gia đã giải trừ hôn ước với Mạnh gia chúng ta, là hôn ước của tiểu tử Mạnh Xuyên đó.” Lão giả mập mạp trả lời "Còn các chuyện khác thì tứ đại Thần Ma gia tộc cũng chỉ làm một vài chuyện nhỏ, căn bản là cũng không dám chọc giận Mạnh gia chúng ta.”
"Ừ, vốn dĩ trước kia Vân Vạn Hải định ra hôn ước cũng chỉ là muốn mượn thanh thế Mạnh gia chúng ta. Nay ta trọng thương, hắn giải trừ hôn ước của bọn tiểu bối cũng là bình thường thôi.”
"Đúng rồi, Bình Bình..." lão phu nhân gọi
"Tam tỷ, đệ cũng chín mươi rồi, còn là tộc trưởng Mạnh gia, tỷ cứ gọi tên tộc của đệ thế?” Lão giả mập mạp nhịn không được, liền nói.
"Được rồi, được rồi, cũng phải giữ thể diện cho đệ chứ.” Lão phu nhân cười nói, "Mạnh Bình Bình, đệ triệu tập tất cả các trưởng lão đến Liệt Hỏa điện. Ta muốn gặp bọn họ một lần.”
"Cái gì Mạnh Bình Bình, đệ là Mạnh Viêm Bình." Lão giả mập mạp vờ hờn mát, liền đó quay đi triệu tập các trưởng lão trong tộc.
Tỷ tỷ vừa làm mẹ, lại làm chị, che chở bảo bọc, giữ mạng cho hắn đi đến ngày hôm nay, nên khi nghe tỷ tỷ gọi “Bình Bình”, tộc trưởng Mạnh Viêm Bình cũng cảm thấy vui vẻ như được tiếp thêm sinh lực vậy.
**********************
Trong đại điện Liệt Hỏa của tổ trạch Mạnh Gia.
Thường trong gia tộc, chỉ khi có chuyện gì cực kỳ quan trọng mọi người mới đến điện này. Hôm nay, chung quanh đại điện Liệt Hỏa đều được canh phòng nghiêm ngặt.
Trong đại điện.
Mạnh tiên cô chống quải trượng đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn hai chữ “Liệt Hỏa” trên tấm biển trong điện.
Tộc trưởng cùng với tất cả trưởng lão đều đứng cung kính, không một ai lên tiếng.
Xét về tuổi tác,Mạnh tiên cô năm nay một trăm mười hai tuổi, là người nhiều tuổi nhất trong gia tộc.
Xét về thực lực, Mạnh tiên cô vào năm ba mươi lăm tuổi đã trở thành Thần Ma, che chở Mạnh gia gần tám mươi năm,Mạnh gia cũng đã hưng thịnh được tám mươi năm, cho nên uy tín của bà tại Mạnh gia rất cao. Chỉ cần bà ra lệnh một tiếng thì cho dù có bảo đi chết cũng sẽ có rất nhiều tộc nhân không do dự mà liều mạng vì bà.
Nhìn hai chữ Liệt Hỏa trên tấm biển hồi lâu, Mạnh tiên cô mới quay người, ánh mắt đảo qua nhìn tất cả trưởng lão khiến họ đều có chút khẩn trương.
"Trong thế hệ trẻ tuổi của Mạnh gia chúng ta, còn có ai có hy vọng trở thành Thần Ma?” Mạnh tiên cô dò hỏi. Mạnh gia tuy rằng cắm rễ tại phủ Đông Ninh hơn nghìn năm, nhưng cũng chỉ có hai vị Thần Ma, một vị là năm trăm năm trước - lão tổ Dư Sơn, một vị khác chính là Mạnh tiên cô. Vào thời kỳ của bọn họ, cả hai đều làm Mạnh gia trở nên cường thịnh. Điều Mạnh tiên cô vô cùng chờ đợi chính là có thể đào tạo ra vị Thần Ma thứ ba trong gia tộc.
Vốn dĩ bà có thể thong thả kiên nhẫn chờ hậu bối thích hợp để bồi dưỡng, nhưng nay tình hình gấp quá rồi, chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn.
"Đại Giang, hắn có thiên phú khá cao, mười chín tuổi ngộ ra bí kỹ của đao pháp, ba mươi tuổi ngộ ra đao thế, nay được bốn mươi bảy tuổi, cũng có hy vọng trở thành Thành Thần Ma” Lão giả đầu trọc gầy yếu mở miệng.
"Đại Giang?"Mạnh tiên cô nhìn về phía Mạnh Đại Giang.
"Cô cô." Mạnh Đại Giang mập mạp liền hành lễ.
"Ngươi có Ngưng Đan chưa?" Mạnh tiên cô hỏi thăm.
Mạnh Đại Giang lắc đầu.
Mạnh tiên cô nhíu mày, bốn mươi bảy tuổi mà vẫn chưa Ngưng Đan được, thì hy vọng trở thành Thần Ma quả thật rất xa vời.
"Thế còn bọn tiểu bối trẻ tuổi thì sao?” Mạnh tiên cô hỏi tiếp.
"Tiểu bối, thì có ba đứa.” Tộc trưởng Mạnh Viêm Bình liền nói,
"Tiểu tử Mạnh Chú năm nay hai mươi ba, Vô Lậu Cảnh, đang phục vụ nghĩa vụ quân sự tại Thẩm Dương Quan. Hắn cũng ngộ ra bí kỹ năm mười chín tuổi.”
“Còn có nha đầu Mạnh Văn Anh, năm nay 16 tuổi, vào năm 12 tuổi đứng đầu kiếm pháp đại thành”
“Còn có Mạnh Xuyên, con trai của Mạnh Đại Giang, năm nay 15 tuổi. Hắn thì 13 tuổi đứng đầu kiếm pháp đại thành.”
“Nhưng cả Mạnh Văn Anh và Mạnh Xuyên đều còn nhỏ, còn chưa ngộ ra được bí kỹ.”
Mạnh tiên cô trầm mặc.
Mạnh Chú, mười chín tuổi mới ngộ ra bí kỹ, tính ra là quá muộn để có thể trở thành Thần Ma, bởi vì để ngộ ra Thế thì cũng không biết mất bao lâu nữa, đừng nói đến mơ tưởng trở thành Thần Ma.
Mạnh Văn Anh, Mạnh Xuyên, một đứa 16 tuổi, một đứa 15 tuổi, cũng còn quá nhỏ, mà bí kỹ cũng còn chưa ngộ ra.
Bà muốn chọn trong số những người này, nhưng thật sự cũng bó tay, không nghĩ ra cách nào để chọn.
"Các ngươi đều quay về đi." Mạnh tiên cô lạnh lùng nói, "Trong vài năm tới, tăng cường bồi dưỡng bọn tiểu bối trong toàn gia tộc. Đây là việc lớn, phải ưu tiên hàng đầu, các việc khác không quan trọng bằng. Ta muốn trước khi chết có thể nhìn thấy một hạt giống có hy vọng trở thành Thần Ma.”
Dĩ nhiên không tìm được ai ưu tú nhất thì chỉ có thể rộng rãi tung lưới lớn, hy vọng đâu đó trong gia tộc có thể tìm thấy thiên tài nào đó trong đám tiểu bối tám, chin tuổi hay mười một, mười hai tuổi.
"Vâng." Tộc trưởng cùng với tất cả trưởng lão đồng thanh đáp.
"Việc này quan hệ đến hưng suy của gia tộc, không được phép lơ là. Nếu có ai lợi dụng việc này tư lợi, bỏ túi riêng sẽ dùng gia pháp xử lý.” Mạnh tiên cô nói xong, liền chống quải trượng đi thẳng ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT