Dịch: Babyshoes1

Biên: Lan Chi

Mùng 6 tháng 2, khi màn đêm buông xuống.

Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt, Yến Tẫn ba người rời khỏi tửu lâu Vân Giang.

"Lần sau ta nhất định sẽ đánh bại ngươi." Yến Tẫn nói.

"Nửa năm nay, ngươi đã thua liên tục ba lần rồi." Mạnh Xuyên cười nói, từ khi ở Nhàn Thạch Uyển kề vai sát cánh chiến đấu cùng, Mạnh Xuyên thậm chí còn cứu Yến Tẫn... Quan hệ hai người thân thiết hơn nhiều, Yến Tẫn đôi lúc cũng tới Mạnh phủ tìm Mạnh Xuyên tỷ thí luận bàn. Căn cơ Thần Ma của hắn mạnh mẽ, Âm Dương song kiếm cũng vô cùng lợi hại. Nhưng hắn không biết, Mạnh Xuyên sớm đã ngộ ra Thế rồi.

Vì vậy nửa năm nay song phương luận bàn ba lượt, tuy Yến Tẫn chiến đấu ác liệt hồi lâu, cuối cùng cũng thất bại trong tiếc nuối.

Không có cách nào khác, Mạnh Xuyên tạm thời không được để lộ Thế, chỉ có thể triển khai một bộ phận thực lực. Dù vậy đánh bại Yến Tẫn chưa ngộ ra Thế vẫn rất nhẹ nhàng, ngược lại việc phải che giấu thực lực mới khiến hắn vất vả hơn.

"Hôm nay tỷ thí với ngươi, ta đã mơ hồ chạm tới cánh cửa Thế." Yến Tẫn nhìn Mạnh Xuyên, "Cho nên lần sau, ta so với hiện tại sẽ mạnh hơn nhiều."

"Vậy ta phải mong chờ vào trận đấu lần sau rồi." Mạnh Xuyên cười nói.

"Ngộ ra Thế? Ngươi cũng khoác lác quá đấy" Liễu Thất Nguyệt ở một bên nói.

"Hừ." Yến Tẫn vậy mà không cãi lại, quay đầu đơn độc rời đi.

Mạnh Xuyên có thể cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại ở khoảng cách hơn mười trượng, yên lặng theo sau Yến Tẫn. Kỳ thật Yến Tẫn đi Mạnh phủ tìm bản thân luận bàn, cỗ khí tức kia cũng đi tới bên ngoài Mạnh phủ chờ đợi.

"Lão bộc kia không có đi theo, ngược lại có thêm một vị cường giả thần bí âm thầm theo sau." Mạnh Xuyên thầm nghĩ, "Xem ra lần trước, Yến Tẫn bị thương nên gia tộc của hắn phái hộ vệ mạnh hơn?"

"A Xuyên, Yến Tẫn nói mình sắp ngộ ra Thế, ngươi thì sao?" Liễu Thất Nguyệt truy vấn, "Ngươi không được để hắn vượt mặt đâu đấy."

"Ta nói cho muội một bí mật." Mạnh Xuyên ở bên tai Liễu Thất Nguyệt thấp giọng nói "Ta nghĩ trong vòng mấy tháng sẽ có khả năng ngộ ra Thế."

"Ngươi cũng sắp ngộ ra Đao Thế?" Liễu Thất Nguyệt kinh hỉ, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.

"Ừ, ngươi cần phải giữ bí mật." Mạnh Xuyên nói.

"Nhất định nhất định, nhất định giữ bí mật." Liễu Thất Nguyệt gật đầu liên tục.

Mạnh Xuyên nhìn Thất Nguyệt bộ dáng như thế, cười thầm không thôi.

Bây giờ là đầu xuân, ban đêm thời tiết rất lạnh, hai người bọn họ sóng đôi cùng thả bộ về nhà.

"Thất Nguyệt, cũng đã trưởng thành." Mạnh Xuyên ngắm Liễu Thất Nguyệt lúc này, cũng âm thầm cảm khái.

Còn nhớ rõ tiểu nữ oa chảy nước mũi được Liễu thúc thúc nắm tay dẫn tới Mạnh phủ kia.

Nháy mắt, nàng đã mười sáu tuổi, đã trưởng thành rồi.

Những năm vừa qua tuy bản thân tu hành chăm chỉ, nhưng mỗi ngày đều có Thất Nguyệt ở bên cạnh, thậm chí thường xuyên bị Thất Nguyệt lôi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn. Tuy nói có phần xót xa cho hầu bao, nhưng lúc hai người ăn uống cùng nhau, tâm tình đều rất vui vẻ.

Đầu xuân gió lạnh ban đêm thổi vào mặt, lạnh đến thấu xương, nhưng trong lòng Mạnh Xuyên lại cảm thấy rất vui vẻ.

"Hả?"

Mạnh Xuyên trong lòng chấn động, trong phạm vi một dặm cảm ứng của hắn bao phủ, có ba cỗ khí tức cường đại mà yêu dị xuất hiện, hơn nữa bọn hắn đang nhanh chóng hướng về mình đi tới.

"Là cao thủ Thiên Yêu Môn Nhàn Thạch Uyển” Mạnh Xuyên lập tức nhận ra. Yêu khí của vị nam tử lưng còng lúc trước đã từng xâm nhập thân thể của hắn khiến hắn chịu không ít đau khổ, phải nhờ cô tổ mẫu ra tay giúp đỡ trục xuất yêu khí. Vì vậy Mạnh Xuyên vừa cảm ứng được ba cỗ khí tức yêu dị này đã nhận ra ngay cỗ khí tức quen thuộc của nam tử lưng còng trong đó.

"Ba cỗ khí tức, hai cỗ khí tức yếu hơn cũng ngang với cha ta. Còn có một cổ khí tức, còn mạnh hơn so với cha ta cùng Liễu thúc. Cỗ khí tức này rất cường đại cũng rất quái dị." Mạnh Xuyên cảm giác được uy hiếp mãnh liệt.

"Bọn hắn đang tới đây rất nhanh.

" Nhắm vào ta sao?" Mạnh Xuyên phán đoán, "Hay là nhắm vào người khác?"

Mạnh Xuyên lập tức làm ra quyết định, nói với Liễu Thất Nguyệt bên cạnh: "Thất Nguyệt, ta nhớ ra một việc, phải lập tức đi tổ trạch một chuyến. Ngươi về trước đi."

"Đi tổ trạch? Được rồi được rồi." Liễu Thất Nguyệt gật đầu, "Nhưng ngươi đừng như lần trước đó, bảo ta về còn ngươi lại chạy tới lầu Bích Vân giết hai gã đạo tặc Huyết Vân Đạo."

"Huyết Vân Đạo đâu phải muốn là có thể gặp” Mạnh Xuyên cười nói, "Được rồi, ta phải đi tổ trạch đây."

Nói xong Mạnh Xuyên quay người hướng tổ trạch đi tới.

Liễu Thất Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, trở về Mạnh phủ.

******************

"Bọn hắn không đuổi theo Thất Nguyệt, mà là tiếp tục đuổi theo ta." Mạnh Xuyên đi trên một đường phố vắng vẻ. Sau khi màn đêm buông xuống, trong phủ Đông Ninh phần lớn người dân đều tắt đèn đi ngủ sớm. Thắp đèn thắp nến đều rất tốn tiền, hộ dân bình thường phải tiết kiệm.

Ngoại trừ một số trà lâu quán rượu lớn, rất nhiều nơi đều là một mảnh tối đen như mực.

Gió lạnh thổi.

Mạnh Xuyên bước đi một mình.

"Sưu sưu sưu."

Ba đại cao thủ Thiên Yêu Môn lặng yên đáp xuống nóc một gian phòng, nhìn thân ảnh Mạnh Xuyên cô độc cất bước phía xa, con ngươi nam tử lông mày trắng bạc, mơ hồ hiện ánh vàng, đôi mắt của hắn trong đêm tối có thể nhìn xa hai dặm, rõ như ban ngày.

"Đại ca, hắn đi hướng tổ trạch Mạnh gia." Nam tử lưng còng thấp giọng nói.

Đồ phó đường chủ nói: "Phải động thủ ngay không thể để cho hắn tiếp tục đi tới, nếu đến gần tổ trạch Mạnh gia. Chỉ cần hắn cầu cứu... Mạnh tiên cô sợ là trong thời gian ngắn sẽ chạy tới."

"Vâng" nam tử râu trắng gật đầu, "Ta sẽ trực tiếp bắt sống hắn. Hai người các ngươi mai phục ở phía trước. Nếu ta không thành công, chúng ta ba mặt vây kín, hắn cũng không trốn được."

"Hiểu rõ " Hai tên kia gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play