*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khốn nạn!” Một chưởng của Quan Ninh hất bay cái tách xuống đất, trên mặt đất trải thảm rất dài, cái tách lăn vài vòng không vỡ, cô đi qua nhặt cái tách lên, vung cánh tay nện tách lên bàn uống nước, “Khốn nạn!”

Cái tách “choang” một tiếng vỡ nát, mảnh vụn văng khắp nơi, bàn uống nước bằng thủy tinh cũng nứt ra một khe nhỏ.

Bành Viễn ngồi trên sofa tránh ra sau, sờ mặt, mặt bị vụn sứ rạch ra một vết.

“Hai năm không động đậy nghĩ là chúng ta từ bỏ rồi sao! Hay là nghĩ chúng ta không được nữa? Vậy mà dám động vào người của tôi! Mượn tay tôi động vào người của tôi! Lũ khốn!” Quan Ninh ngồi xuống ghế, mặt âm u tới mức có thể đến một cơn mưa bão sấm chớp.

“Thật ra,” Bành Viễn lấy tờ giấy lau máu trên mặt, “Hai năm trước em nên phân rõ giới hạn với bọn tôi.”

“Tôi có một trái tim chính nghĩa.” Quan Ninh châm điếu thuốc, nhìn điếu thuốc dài trên đầu ngón tay, cười.

“Quá chính nghĩa,” Bành Viễn gật đầu, “Còn có lý do nào không chính nghĩa như vậy không?”

“Có, tổ chức chính nghĩa của các anh nợ tôi tiền chưa trả,” Quan Ninh rít một hơi, “Tuy chúng ta không phải quan hệ hợp tác thông thường, nhưng tiền vẫn phải thanh toán, không được khất tiền lương công nhân nông dân, hiểu không?”

“Tiền quan trọng hơn mạng sao?” Bành Viễn nhìn cô.

“Tôi lại nói lý do chính nghĩa đi,” Quan Ninh thở dài, “Lão Bành, tôi sợ bọn họ thành công, đó không phải tiến bộ, đó là ác mộng, tư tưởng chỉ có thể thuộc về chính mình, bất cứ lý do gì cũng không thể trở thành cái cớ để thao túng tư tưởng người khác.”

Bành Viễn im lặng trong chốc lát, nhặt từng mảnh chén vỡ dưới sàn lên ném vào thùng rác: “Lư Nham có thể nào có chuyện không?”

“Tôi làm sao biết được, không phải người của anh phát hiện xảy ra chuyện à.” Quan Ninh ngả lưng ra ghế, nhìn chằm chằm máy tính trên bàn.

“Người của tôi cũng chưa kịp phản ứng, bọn họ bám theo người của Thôi Dật, ra khỏi bãi đậu xe, không ai đi theo Lư Nham nữa.” Bành Viễn thở dài.

“Không chết được, không giết được nó ở hiệp đầu, thì không còn cơ hội giết nó nữa, chỉ là hiện giờ nó cũng sẽ không dễ dàng liên hệ với tôi lần nữa, lúc nào mới xuất hiện lại thì không ai biết.”

“Nếu như cậu ta không hề xuất hiện…”

“Vậy thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết giữa nó và XT đã xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện tìm được XT nữa.”

Lư Nham nhẹ nhàng giật mảnh giấy từ phía dưới đèn bàn ra.

Mảnh giấy này xé từ mặt trên của thứ gì đó, Lư Nham giật giấy nhìn, hẳn là tờ lịch.

Lư Nham nhíu mày, theo lí thì, đây hẳn không phải là đồ của hắn, hắn chưa bao giờ dùng lịch cả.

Trên giấy có viết.

“Z-A 3 109-7-302

37”

Nhìn thấy hai con số cuối cùng, ngón tay đang kẹp mảnh giấy của Lư Nham nhẹ nhàng run lên một cái.

37?

“Là gì  thế?” Vương Việt đang đi lại trong phòng hai vòng, tiến lại gần người hắn.

Lư Nham nhanh chóng nắm mảnh giấy vào lòng bàn tay, tiếp đó lấy bật lửa bật, ném trang giấy đã bị vo tròn thành cục lên bàn,

Mảnh giấy nhanh chóng bị đốt thành tro, để lại một vết đen trên bàn

“Không cho em xem?” Vương Việt ngây người.

“Ừ, cậu xem cũng không hiểu,” Lư Nham ấn bật lửa liên tục, “Tôi xem cũng không hiểu.

Không sai, Vương Việt xem cũng không hiểu

Ngoài số 37 kia, những cái khác, chính hắn cũng chưa hiểu được là có ý gì.

Nhưng hắn chắc chắn đó là nét bút của mình.

Hắn ở một thời điểm nào đó, dùng một góc lịch không biết xé từ đâu ra, viết xuống mấy chuỗi chữ cái và con số không thể hiểu được.

Thời gian này hẳn là tồn tại trong đoạn ký ức mình đã quên đi.

Lư Nham nhìn chằm chằm tro tàn màu đen trên bàn, bật lửa trong tay vẫn đang kêu “tách” từng tiếng một.

Xuất phát từ cẩn thận, Lư Nham chưa bao giờ để lại bất cứ tin tức gì trên giấy, một trang giấy như vậy, đáng lẽ ra sẽ bị hắn tiêu hủy ngay sau khi viết xuống.

Nhưng tờ giấy này không bị, đã vậy còn được cẩn thận đặt bên dưới đèn bàn ở một nơi ẩn náu bí mật của hắn.

Nếu không ngồi ở góc độ của cái ghế này nhìn sang, rất khó phát hiện ở đó có mảnh giấy…

Những manh mối vụn vặt đó chuyển động nhanh trong đầu Lư Nham, nhanh chóng xâu chuỗi lại với nhau.

Đây là thứ hắn để lại cho chính mình.

Lông mày Lư Nham nhíu chặt lại.

Vì sao hắn phải để lại mảnh giấy này cho mình?

Bởi vì biết mình sẽ quên mất gì đó?

Vì sao lại phải ở chỗ này?

Bởi vì biết một ngày nào đó, hắn sẽ lại tới nơi này?

Mà hắn tại sao lại chắc chắn mình sẽ tới nơi này?

Hắn có vài chỗ để ẩn náu…

Lư Nham nhìn lướt qua Vương Việt đang ngồi xổm bên cạnh chân hắn, đang chán tới mức nhìn chằm chằm xuống xem sàn nhà.

Hắn vốn không định đến kho hàng.

Hắn muốn đi tới căn nhà cũ thuê ở nông thôn, so sánh với thành thị, chỗ đó thích hợp để tránh nguy hiểm lần này hơn, cho dù là có bị ra tay, cũng tiện hơn chỗ này nhiều.

Hắn tới đây, là bởi vì Vương Việt.

“Cứ vẫn luôn ở đây như vậy à?” Vương Việt ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Không ra ngoài à?”

“Đi đâu?” Lư Nham cười, “Đến đây là để trốn mà, trời sáng rồi thì đi mua ít đồ ăn về rồi không ra nữa.”

“A?” Vương Việt có vẻ rất ngạc nhiên, “Vậy thì buồn lắm!”

“Tôi không buồn, cậu mà buồn thì có thể ra ngoài đi dạo.” Lư Nham châm điếu thuốc, đứng lên vỗ gối trên giường, nằm lên dựa vào giường.

“Em cũng không buồn, em đứng một mình trên đường có thể đứng vài ngày bất động,” Vương Việt đi theo hắn tới mép giường, “Em cũng muốn một cái gối.”

Lư Nham ngơ ngác: “Cái gì?”

“Em muốn một cái gối, em ngủ,” Vương Việt nói lại lần nữa, “Em ngủ sát bên tường được không?”

“…À,” Lư Nham ngậm thuốc lá ngồi dậy, gấp cái chăn nhỏ lại để bên cạnh gối mình, “Cái này đi.”

“Cái này không phải gối…” Vương Việt có vẻ hơi rối rắm.

Lư Nham không nói gì, đổi gối và cái chăn với nhau, nhìn cậu: “Ngủ đi.”

“Ừm,” Vương Việt gật đầu rất vừa lòng, xẹt qua người Lư Nham, nằm nghiêng trên giường quay lưng về phía tường, gối lên gối, “Có ổ gà không?”

“Không có.” Lư Nham nhìn.

“Ngủ ngon Nham Nham.” Vương Việt nói.

“Phủ Phủ ngủ ngon.” Lư Nham gạt tàn thuốc lên nắm tro trên bàn.

Vương Việt đã không còn động tĩnh gì nữa, nói là ngủ, thật ra không khác gì hai mắt vô định sững sờ như ngày thường.

Lư Nham chậm rãi hút thuốc, nhìn khói thoảng qua trước mắt.

Hắn không biết tâm trạng của mình hiện giờ là thế nào.

Số 37 trên mảnh giấy kia, đối với hắn, nhìn thấy là nổi da gà.

Hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra được, con số kia còn có thể đại diện cho thứ gì ngoài Vương Việt thoạt nhìn vẫn như thường, ánh mắt lúc nào cũng ngây thơ đơn thuần nữa.

Mà, những thứ khác lại có ý nghĩa gì?

Mảnh giấy đặt ở đây không phải trong thời gian ngắn, Lư Nham rõ ràng mình đã bao lâu không tới nơi này, mà tro bụi cùng với bày biện của đồ đạc trong phòng đều có thể làm hắn chắc chắn, trong khoảng thời gian này, cũng không có ai khác đi vào.

Lần cuối cùng tới đây, là khi nào?

Hắn có thể nhớ rõ một lần cuối cùng, là mấy tháng trước lúc nhiệm vụ của hắn thất bại.

Lư Nham nghĩ đi nghĩ lại những nội dung trên mảnh giấy đó.

Theo thói quen của hắn, hẳn là mình đều có thể đoán được mấy thứ này.

Hắn không thể nào để lại cho mình một thứ đến mình cũng không đoán ra được nội dung.

Z-A có nghĩa là gì.

3 là cái gì?

109-7-302 là cái gì?

Hơi giống một địa chỉ.

Lư Nham lấy điện thoại ra, điện thoại có bản đồ.

109, 109, khu? Phố?

Số 7? Phòng 302?

Lư Nham cau mày chậm rãi tìm trên bản đồ.

Lúc điện thoại đột ngột đổ chuông, hắn đang ngây người nhìn chằm chằm vào một địa chỉ trên một con phố, giật mình.

Hiển thị cuộc gọi đến là của Thẩm Nam

Lư Nham nhìn thoáng qua giờ, chưa tới sáu giờ.

Sau khi chuông đổ vài tiếng, Lư Nham mới nghe điện thoại, nhưng không lên tiếng.

“Lư Nham?” Đầu bên kia Thẩm Nam hỏi.

“Ừ.” Lư Nham lên tiếng.

“Ở đâu?” Thẩm Nam lại hỏi.

Lư Nham không nói gì, ngón tay cầm điện thoại siết chặt lại từng chút một, đốt ngón tay tái nhợt.

Im lặng trong chốc lát, hắn mở miệng: “Anh là ai.”

Đầu bên kia đã không còn động tĩnh.

Lư Nham cũng không nói nữa, lấy thời gian dập điện thoại, Thẩm Nam đã xảy ra chuyện.

“Làm sao thế?” Vương Việt ở bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.

Lư Nham quay đầu lại nhìn cậu, con người đen như mực của Vương Việt trong trẻo mà sạch sẽ, thật sự không nhìn ra được có vấn đề gì.

“Phủ Phủ.” Lư Nham thở dài khe khẽ, ném điện thoại lên bàn, “Cậu có chuyện giấu tôi.”

Vương Việt ngây người, hai mắt trợn tròn lên: “Không có!”

Cậu lập tức ngồi bật dậy, giọng rất to, gần như đang hét lên: “Em không có!”

“Vì sao cậu vẫn luôn đi theo tôi?” Lư Nham nhìn chằm chằm vào cậu.

“Bởi vì chỉ có anh nhìn thấy em mà…” Vương Việt nhìn có vẻ rất hoảng hốt, cũng rất tủi thân, nói chuyện mà giọng cũng run lên, vành mắt lại long lanh, “Chỉ có anh nhìn thấy em mà…”

“37 là số thứ tự của cậu đúng không?” Lư Nham xuống giường, đứng bên cạnh bàn, nhìn một đám tro trên bàn.

“Hẳn là thế,” Vương Việt rất sốt ruột xuống giường theo, “Em không lừa anh.”

Z-A, Lư Nham không nhìn cậu, trong đầu vẫn đang nghĩ ngợi, vì sao không phải là A-Z.

Vì sao lại phải đảo lại.

Có nghĩa là gì?

Có liên quan gì tới 37?

“Nham Nham.” Vương Việt gọi hắn một tiếng rất khẽ.

“Ừ?” Lư Nham nhìn cậu, cũng hạ nhỏ giọng, “Làm sao?”

“Em không lừa anh,” Vương Việt cắn môi, nước mắt long lanh trong mắt vẫn chưa rơi xuống, “Anh không tin em à.”

“Không có.” Lư Nham trả lời rất đơn giản,

Nếu chỉ phán đoán từ kinh nghiệm của hắn, Vương Việt không lừa hắn, nhưng sự thật lại làm hắn không thể nào dễ dàng chấp nhận được kết quả này.

Ký ức hỗn loạn của Vương Việt, trạng thái động cái là bùng nổ.

Mấu chốt nhất, chính là số 37 trên mảnh giấy kia.

Không trùng hợp được như vậy, giống như một con quỷ không nhập được vào người hắn sẽ trùng hợp gặp được hắn trên đường cái đông người, con số 37 này sẽ không trùng hợp mà xuất hiện lúc bên cạnh hắn có một con quỷ tên là 37.

Không có trùng hợp như vậy, lúc hắn bị đuổi giết, xe đối phương lại đâm vào cây.

Không có trùng hợp như vậy, lúc hắn muốn đến hang thỏ số một, lại vì Vương Việt mà đi tới hang thỏ số hai, mà ở đây vừa khéo có mảnh giấy hắn để lại cho mình.

“Phủ Phủ,” Giọng Lư Nham vẫn rất chậm rãi, kể cả trong lòng hắn đang đầy ắp đủ loại suy đoán, nhưng Vương Việt trước mắt vẫn là Vương Việt đơn giản mà vô hại hắn quen thuộc, “Cậu có biết tôi không, trước lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu từng gặp tôi chưa?”

Vương Việt cúi đầu không nói gì, cũng không cử động.

“Có không…”’ Lư Nham suy nghĩ xem nên nói thế nào.

“Không có.” Vương Việt đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lúc ánh mắt Lư Nham chạm phải ánh mắt cậu, lòng nặng nề đi.

Thật sự là chuyển đổi bằng một cú nhấp chuột, nhẹ nhàng tự nhiên…

“Em không nhớ rất nhiều chuyện, giống anh.” Vương Việt nói.

Lư Nham nhìn cậu, im lặng rất lâu rồi mới dựa lên bàn: “Cậu là ai?”

Vương Việt nở nụ cười, vẫn là nụ cười xinh đẹp đơn thuần như ánh mặt trời như cũ, nhưng ánh mắt lại không giống ngày thường: “Em là Vương Việt chứ ai.”

“Cậu không phải.” Lư Nham nói rất khẳng định.

“Em có phải,” Vương Việt cũng khẳng định, “Em biết sau kệ sách của anh có gì, biết súng của anh đặt ở đâu, biết trên bàn anh có hai cái gạt tàn nhưng chỉ dùng một cái hoạt hình bên phải, em còn biết tất cả quần lót của anh đều là một kiểu một màu sắc một hoa văn, lần nào tắm xong cũng giống như không thay quần lót…”

“Từ từ…” Lư Nham nhanh chóng ngắt lời cậu, quần lót của hắn đúng là mua theo lố, đều là một kiểu, như vậy có thể tránh xuất hiện tình huống rối rắm hôm nay nên mặc cái nào, thế nhưng giữa tình cảnh nghiêm túc giương cung bạt kiếm lại lấy quần lót ra làm chứng cứ, hơi có cảm giác play xấu hổ.

“Chúng ta còn đang yêu đương nữa.” Vương Việt nói.

Lư Nham há hốc miệng không nói nên lời, Vương Việt trước mắt đúng là không giống ngày thường lắm, cho dù cậu biết rất nhiều chi tiết mà người ngoài không có khả năng biết, hơn nữa cũng tại thời khắc nguy cơ này mà vẫn có thể nhớ rõ chuyện yêu đương, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại làm Lư Nham không rét mà run.

Giống như cảm giác lúc Vương Việt nói vào tai hắn “tìm được rồi” trước khi mất tích lần trước.

“Tin không?” Vương Việt hỏi.

“Vương Việt,” Lư Nham rút điếu thuốc ra khỏi bao, châm lên, chậm rãi rít một hơi, “Tôi không biết cậu là thế nào, nhưng…”

“Phủ Phủ chứ,” Vương Việt nói hơi nóng nảy, “Sao lại không gọi là Phủ Phủ nữa?”

Lư Nham sặc khói, ngước mắt nhìn Vương Việt, hơi cạn lời.

Không sai, quay trở lại rồi.

Vương Việt ngu ngơ lơ mơ kia.

“Phủ… Phủ Phủ à,” Lư Nham ho khan vài tiếng, “Giờ tôi phải nghỉ một lúc, cậu cũng nghỉ một lúc đi.”

“Ừ, sau đó thì sao?” Vương Việt gật đầu.

“Trời sáng tôi ra ngoài mua ít đồ ăn, sau đó còn phải đi… gặp Thẩm Nam,” Lư Nham ngậm thuốc lá, giữa trưa, người ở đây rất đông, có thể thoải mái lẫn vào trong dòng người dòng xe dòng hàng hóa hỗn loạn, “Đến lúc đó cậu giúp tôi…”

“Ừ! Giúp anh!” Vương Việt tuyệt đối có thể coi là nhiệt tình với chuyện giúp Lư Nham làm việc, có khi còn ngang bằng được với ăn gì đó.

“Giúp tôi nhìn xung quanh xem có người kì quái không.” Lư Nham vẫn nói hết câu, sặc khói làm hắn mất sạch hứng thú hút thuốc tiếp, hắn tắt thuốc, nằm lên giường.

“Người kì quái là thế nào?” Vương Việt cũng lên giường, bày ra tư thế nằm ngủ.

“Không biết, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó đi.” Lư Nham giờ đã thực sự không hiểu nổi Vương Việt là thế nào.

Là địch hay bạn, là đang diễn kịch hay có nguyên nhân khác, nhưng hắn biết, nếu như ngày mai thật sự gặp phải  “người kì quái”, với trạng thái người chồng hai mặt này của Vương Việt, sẽ không thể không phát hiện ra.

*cụm gốc là song diện lang quân

Nói là ngủ, Lư Nham lại không định ngủ, nhắm mắt lại cũng chỉ để dưỡng thần.

Hơn nữa, bên người vẫn luôn quẩn quanh hơi lạnh từ người Vương Việt, buổi tối mùa thu, nhiệt độ này thật sự là không được tốt đẹp cho lắm.

Lư Nham rút chăn nhỏ từ dưới đầu mình ra, giũ ra đắp lên người, trong không khí đầy mùi bụi, hắn hắt xì một cái.

“Lạnh à?” Vương Việt hỏi nhỏ vào tai hắn, “Là bởi vì em à?”

“Không, có bụi.” Lư Nham để cánh tay xuống dưới đầu.

“Là lạnh đúng không, có bụi anh đều đắp lại rồi.” Vương Việt ngồi dậy.

“Tôi không sợ lạnh, cậu ngủ đi.” Lư Nham nhắm mắt lại.

Vương Việt không nói nữa.

Một lúc sau, Lư Nham phát hiện hơi lạnh đã không còn nữa.

Hắn mở to mắt nhìn thấy bên cạnh mình đã trống không, Vương Việt đã không còn ở trên giường.

Quét một vòng trong phòng cũng không thấy bóng người Vương Việt đâu, Lư Nham cử động tay: “Phủ Phủ?”

“Em ở cửa,” Giọng Vương Việt vọng từ ngoài cửa vào, tiếp đó thò đầu qua cửa, “Thật ra em không cần nằm, em thế nào cũng nghỉ ngơi được.”

“Cậu…” Lư Nham nhìn cái đầu treo cửa, “Cậu đừng chia mình ra thành hai nửa như thế được không? Nhìn sợ.”

“À,” Vương Việt hơi chần chừ, vào phòng, dựa gần cửa, ngồi xuống đất ôm lấy đầu gối, “Em ở đây được không?”

“Ở đâu cũng được,” Lư Nham nhìn thấy bộ dạng của cậu là cảm giác như mình bắt nạt trẻ con, tuy rằng đứa trẻ con này có đôi khi hơi… nhưng trước mắt trông có vẻ vẫn là bộ dạng cũ, hắn nằm trở về trên giường, “Chút lạnh trên người cậu không tính là gì với tôi cả.”

Vương Việt không nói gì, ánh mắt rất nhanh đã trở nên vô định.

Lư Nham thở dài, duỗi tay tắt đèn bàn đi, nhắm mắt lại, trước mắt thoảng qua dãy số giống như biển số nhà kia.

Nếu như hai cái trước hắn không đoán sai, thì là tên đường và số nhà của một siêu thị lớn trong khu mới thành phố.

Thứ ba thì sao? Tầng? Cửa thang máy?

Nơi đó sẽ có gì?

Có điều, Lư Nham cũng không định lập tức đi tới nơi này.

Giờ hắn lo nhất là Thẩm Nam.

Thẩm Nam không có quan hệ thân mật với hắn, nhưng lại có vai trò quan trọng trong kế hoạch kiếp sống sát thủ nương thân trong thế giới chạy ra vũ trụ.

Hơn nữa, lần này rõ ràng có điểm khác với lần đầu tiên Thẩm Nam xuất hiện bất thường.

Vậy mà dám giao phong chính diện!

Dám gọi điện thoại tới đánh tiếng!

Tuy rằng một lúc sau đối phương có kinh sợ, nhưng vẫn có thể phát hiện ra vài manh mối có tác dụng.


*Đọc đến Vương Việt nằm ngủ ổ gà thì tôi lại thèm món này, cơm gà Hải Nam ăn ở quán Thái, hình như gọi là Khao Man Gai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play