*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Là bởi vì bị Vương Việt dùng thân thể nên mới chết, hay là bởi vì sắp chết nên Vương Việt mới có thể dùng được thân thể?

Hắn châm điếu thuốc, ngồi vào mép bồn hoa, cầm miếng bánh tiramisu đã bị Vương Việt cắn một miếng, tránh dấu răng, ăn một miếng.

Vương Việt từng nói, có thân thể sử dụng được, có thân thể không dùng được, đi vào sẽ bị bắn ra.

Điều đó có nghĩa là, sử dụng thân thể là có điều kiện, hai miếng tiramisu đã làm Lư Nham ngán chết, hắn ngậm thuốc lá, nhìn chằm chằm cái túi trong tay, điều kiện thân thể Vương Việt sử dụng được là, những người này đều sắp chết.

Rút ra được kết luận này xong, trong lòng Lư Nham mơ hồ nhẹ nhõm, tuy hắn không quan tâm chuyện ai chết hay không, trước đây còn làm việc lấy mạng người, nhưng khác với trước mắt, hắn không muốn mình chẳng làm gì, mà xung quanh người đều quẩn quanh khí tràng đi chết đi.

Lư Nham trở về chỗ mình đậu xe đạp điện chờ Vương Việt, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng Vương Việt đâu, hắn ăn một nửa chỗ bánh ngọt gói mang về đã bị Vương Việt cắn một miếng xong, Vương Việt vẫn không xuất hiện.

Lư Nham không chờ nữa, lái xe đạp điện trở về phố Văn Viễn.

Chợ đêm phố Văn Viễn đã kéo màn, ầm ĩ hỗn loạn làm con phố ban ngày nặng nề không khí chết chóc chầm chậm sống lại,

Lư Nham đậu xe xong, Hứa Dung bưng một chậu thịt và cánh gà đã ướp xong đi xuống.

“Đưa tôi đi.” Lư Nham nhận lấy chậu.

“Cảm ơn anh Nham,” Hứa Dung đi theo sau hắn, “Anh mới ra ngoài à?”

“Ừ.” Lư Nham đi đến quầy, bày đồ lên quầy.

“Chiều nay đồn là chỗ đó có người chết,” Hứa Dung vỗ ngực, “Làm em sợ chết, muốn tìm anh anh lại không ở nhà…”

“Người chết thì tìm cảnh sát,” Lư Nham xoay người chuẩn bị về nhà, “Tìm tôi làm gì.”

“Anh có biết nói chuyện không đấy!” Hứa Dung quát một câu, cầm giẻ lau hung hăng quăng lên bàn, “Tôi biết vì sao anh không có bạn gái rồi.”

Lư Nham đi được hai bước thì dừng, quay đầu lại nhìn Hứa Dung: “Ai chết?”

“Anh không phải cảnh sát anh quan tâm làm gì!” Hứa Dung lườm hắn.

“Cô có nói chuyện được nữa không,” Lư Nham cười, đi trở về cầm ghế ngồi xuống, “Chết thế nào?”

“À, hình như là bệnh cấp tính gì đó,” Hứa Dung vừa thấy hắn tươi cười thì lập tức lại ngồi xuống dựa gần vào hắn, cánh tay cọ lên người hắn, “Mấy ông cụ chơi cờ nhìn thấy, người đấy lái xe về phía trước được gần mười mét, đột nhiên cửa xe vừa mở ra người đã đổ nhào ra, lúc đó là chết…”

“Lái xe?” Trong lòng Lư Nham giật giật.

“Ừ, xe Alto, cảnh sát tới kéo xe đi rồi,” Hứa Dung móc bao thuốc lá từ trong túi Lư Nham ra, “Người đó chết ở trước quầy của Ruồi to, đen đủi thật.”

“Cô cứ bận việc đi.” Lư Nham lấy bao thuốc về từ trong tay cô nàng, đứng lên đi vào hành lang.

Hứa Dung mắng câu gì đó sau lưng hắn, hắn không nghe rõ.

Chiều nay lúc ra ngoài, Vương Việt có nói thân thể tài xế kia dùng được, kết quả người nọ đúng là chết.

Giống như con xe van hôm đó, con xe cũ nát này Lư Nham cũng chưa từng thấy bao giờ, đậu ở một nơi không xa tòa nhà hắn ở.

Bất kể là trực giác hay kinh ngiệm, đều đã chọc lên thần kinh mẫn cảm của Lư Nham.

Lúc mở cửa, Lư Nham dùng màn hình điện thoại chiếu lên lỗ khóa, tóc vẫn ở chỗ cũ.

Hắn vào nhà, gửi tin nhắn đi, giờ hắn không quan tâm người này có sắp chết hay không, chỉ muốn biết vì sao người này xuất hiện ở đây.

Tin nhắn gửi cho Thẩm Nam, Thẩm Nam không phải người của Quan Ninh, đã quen biết hắn rất nhiều năm rồi, nói là quen thì cũng không phải là quá quen, Thẩm Nam vẫn luôn nói mình chỉ là trợ thủ của Lư Nham, nhưng gã lại là người duy nhất ngoài Quan Ninh mà Lư Nham không bố trí phòng vệ, có điều, hai người họ không hay liên hệ, lần gặp mặt trước cách giờ đã gần một năm.

Tắm rửa xong, di động đổ chuông, Lư Nham nhìn thoáng qua dãy số, là Thẩm Nam.

“Tôi tra biển số xe và chủ xe kia, không có vấn đề gì hết, chỉ là một người bình thường, không hề có ghi chép gì đáng nói.” Thẩm Nam nói bên đầu kia điện thoại.

“Ừ, cảm ơn.” Lư Nham dập điện thoại, cau mày ngồi lên dựa vào sofa.

Lại là như vậy, một người thường không có bất cứ điểm đáng ngờ nào.

Lư Nham không tin là mình suy nghĩ nhiều, nhưng lại không có manh mối gì trong chốc lát.

Vương Việt vẫn không hề xuất hiện, Lư Nham nấu cho mình bát mì, ăn xong nằm trên sofa xem tivi, thấy đã gần mười hai giờ, vẫn không nghe thấy giọng nói đã rất quen thuộc gọi tên hắn.

Chết cùng với ông chú kia rồi?

Đầu thai thành công?

Lư Nham tắt tivi đi vào phòng ngủ, nằm trên giường giãn người một lúc, nhắm hai mắt lại.

Còn chưa có cơ hội chúc mừng nữa.

“Đung a đưa…” Giọng nói khàn khàn của lái đò chậm rãi vang lên.

“Đung đưa đến cầu bà ngoại, bà ngoại gọi ta là em bé ngoan.” Vương Việt ngồi ở đầu thuyền, “Mời ta ăn miếng bánh Tết.’”

“Đung a đưa…” Giọng của lái đò không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục đọc.

“Một bao kẹo, một bao quả, bà ngoại mua con cá đến nướng,” Vương Việt đứng lên, nhìn một màu tối mịt xung quanh, “Ông nói xem lần này tôi đi được không?’

Người lái đò khàn giọng cười vài tiếng: “Cậu muốn đi đâu.”

“Hoặc là chết, hoặc là sống,” Vương Việt thấy một tia sáng lóe lên rất xa trong bóng tối, “Nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó, dù sao tôi cũng sẽ không ở chỗ này mãi.”

Lúc bị người đá ra khỏi thuyền, Vương Việt thậm chí còn chưa kịp nói câu nào với Mạnh bà, đến lái đò còn chưa kịp nói ra tiếng “Ơ” kia.

“Về tìm lấy chính mình.” Giọng nói kia vang lên bên tai cậu.

Thật ra, giọng nói này hơi quen tai, nhưng Vương Việt không phân biệt được rõ cảm giác quen tai là bởi vì lần nào bị đá khỏi thuyền cũng sẽ nghe thấy âm thanh này, hay là bởi vì thật sự quen tai.

Cậu ngã vào bóng tối trống rỗng.

Lúc tỉnh lại, xung quanh vẫn là bóng đêm như cũ, nhưng hai loại bóng tối lại khác nhau rất rõ ràng.

Vương Việt ngẩng đầu lên nhìn không trung, sao sáng lấp lánh trên bầu trời, không có trăng.

Lại quay về.

Cậu nhìn xung quanh, là một con ngõ nhỏ, đầu ngõ có một cái đèn đường không được sáng lắm.

Đây là chỗ nào thì cậu không rõ lắm, chưa tới bao giờ, đi đến đầu ngõ, tìm thấy cột mốc đường đọc, cậu mới đại khái biết mình vẫn ở phía tây thành phố, chỗ này cách nhà Lư Nham cũng không xa.

Đi được hai bước cậu lại dừng, vì sao lại muốn đi tìm Lư Nham?

Trở về từ bóng tối, cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, dù sao chỉ cần chủ nhân của thân thể chết đi quá đột ngột, cậu không kịp ra ngoài là sẽ bị dẫn đi, sau đó lại bị ném trở về.

Lần nào cậu cũng sẽ lang thang không có mục đích, hoặc là tìm một góc ở đó, có khi cậu còn có thể đứng bất động tận mấy ngày

Nhưng lần này, cậu lại lập tức chọn hướng về nhà Lư Nham.

Có lẽ là bởi vì thích Lư Nham như thích bác sĩ Thôi?

Nhưng bác sĩ Thôi là ai, cậu vẫn chưa nhớ ra được.

Bên tay trái có bóng màu trắng thoảng qua, Vương Việt quay đầu nhìn thoáng qua.

Cái bóng trắng hoảng loạn nhanh chóng bay về phía ngõ nhỏ.

“Hi!” Vương Việt xoay người hô một tiếng với cái bóng kia.

Bóng trắng vốn đã hơi mờ nhạt giờ đột nhiên như thể bị xé nát, tản ra bốn phía, nhoắng cái đã biến mất.

Vương Việt giơ tay lên, nhìn vào ngõ nhỏ trống không, học theo Lư Nham cầm súng nhắm: “BIU…”

Hai lần Lư Nham cầm súng chỉ vào mình, lần nào động tác cũng nhanh tới mức không nhìn rõ, rất đẹp trai.

Vương Việt học hai lần, BIU BIU với không khí vài tiếng, rồi lại sững sờ tại chỗ một lúc, vẫn chậm rãi đi về phía nhà Lư Nham.

Hơn nửa đêm, phố Văn Viễn đã trở về với tĩnh lặng, Vương Việt có thể nghe thấy tiếng chuột kêu, trước kia để tận mắt nhìn thấy chuột một lần, cậu đã ngồi xổm bên cạnh đống rác một tiếng.

Thật nhiều thời gian, vĩnh viễn đều có nhiều thời gian như vậy.

Cậu đi vào hành lang, nhẹ nhàng đi lên tầng bốn.

Lư Nham đang ngủ, cậu đứng ngoài cửa phòng ngủ có thể nghe thấy tiếng thở vững vàng thong thả của Lư Nham.

Cậu không lên tiếng, hơn nửa đêm bị đánh thức, Lư Nham chắc chắn sẽ không vui.

Cậu đi lại trong phòng khách, máy tính Lư Nham không tắt, thùng máy phát ra tiếng quạt kêu khe khẽ.

Vương Việt nhìn chằm chằm vào con chuột cả buổi, tay lướt qua lướt lại trên con chuột, không thể nắm lấy con chuột, cậu khẽ thở dài.

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Vương Việt vẫn chưa xoay đầu lại, đã nghe thấy đằng sau “cạch” một tiếng, xoay người lại thì nhìn thấy Lư Nham chỉ mặc quần trong đứng trước cửa phòng ngủ, trong tay cầm súng, họng súng nhắm vào mặt cậu.

“Anh không ngủ à?” Vương Việt hơi giật mình.

“Ngủ,” Lư Nham rũ tay xuống, bật đèn phòng ngủ lên, “Mấy hôm nay cậu chạy đi đâu?”

“Mấy hôm?” Vương Việt muốn nhìn lịch, trong phòng Lư Nham không có lịch, có điều kể cả nhìn cậu cũng không biết mình chết ngày nào, giờ là ngày nào, “Tôi chết, rồi trở lại.”

“Bốn ngày,” Lư Nham xoay người trở về phòng ngủ, ném súng lên giường, mặc quần thể thao vào, “Cậu chết rồi không phải lập tức quay trở về được à?”

“Ừ, con quỷ khác không đi được đều là lập tức quay lại, tôi không phải,” Vương Việt đi theo sau hắn vào phòng ngủ, “Cũng không ai giống như tôi đi không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không đi xong.”

“Tự cậu ở đó một mình một lúc đi.” Lư Nham nằm lên giường, gối lên cánh tay, “Tôi ngủ.”

“À,” Vương Việt ngồi xuống ghế lắc lư bên cạnh giường, nhìn súng trên giường, “Anh là sát thủ thật à.”

“Ừ?” Lư Nham quay đầu sang nhìn cậu.

“Nếu vào chỉ là ăn trộm, anh cũng lấy súng ra à? Chẳng thần bí gì cả, đã vậy còn dễ bị phát hiện nữa đúng không,” Vương Việt nói rất nghiêm túc, “Chẳng trách anh lại phải đi câu lạc bộ sát thủ thất bại.”

Lư Nham nhìn cậu trong chốc lát, nở nụ cười, lấy súng ngắm vào một cái khung ảnh đặt trên bàn tròn cạnh cửa sổ, “Đỉnh tháp.”

Vương Việt nghe không hiểu, đang định hỏi, súng trong tay Lư Nham đã vang lên.

Tiếng súng rất khẽ, hoàn toàn khác với tiếng súng trong tưởng tượng của Vương Việt, cảm giác như thể nghẹn ra phát rắm.

Khung ảnh “cạch” rơi xuống bàn.

“Súng gì mà cùi thế này!” Vương Việt hô lên một tiếng, lại gần nhìn khung ảnh, khung ảnh đã bị bắn xuyên qua một nửa, một hạt màu trắng găm vào thủy tinh vỡ, nhưng vị trí của hạt vừa khéo nằm ở đỉnh nhọn của hải đăng trên ảnh chụp trong khung, cậu lại hô thêm một tiếng, “Chuẩn quá!”

“Một cái súng giả thôi,” Lư Nham thả súng dưới gối đầu, duỗi tay tắt đèn trong phòng đi, “Bị phát hiện là bị phạt tiền, bắt vào, tôi ngủ đây,”

“Sát thủ dùng súng đồ chơi à?” Vương Việt ở trong bóng tối hỏi tiếp một câu.

“Không cần súng cũng giết người được,” Lư Nham trở mình, đây là súng giả, ngoài sofa phòng khách mới là súng thật, hắn hơi buồn ngủ, lười giải thích nhiều với Vương Việt, “Tôi ngủ đây.”

“Giết thế nào?” Vương Việt hỏi.

“Ai!” Lư Nham rất bất đắc dĩ vì Vương Việt hai lần cứ thế phớt lờ đi câu cuối cùng của hắn, “Vặn gãy cổ.”

Vương Việt cuối cùng cũng không lên tiếng nữa, Lư Nham nhắm hai mắt lại.

Im lặng hơn mười phút, lúc Lư Nham bắt đầu mơ mơ màng màng, Vương Việt lại mở miệng: “Anh vặn cổ bao nhiêu người rồi?”

“Đệt,” Lư Nham không nhịn được chửi một tiếng, ngồi dậy chỉ vào Vương Việt, “Cậu còn không ngậm miệng là tôi vặn gãy cậu ngay bây giờ đấy.”

Vương Việt ngây người, rồi tự nhiên cười: “Anh không vặn được, vả lại tôi chết từ lâu rồi.”

Lư Nham thở ra một hơi thật dài, dựa vào đầu giường, câu này của Vương Việt tuy là vừa cười vừa nói, nhưng giọng điệu lại lộ ra thương cảm.

Đã chết lâu rồi.

Lư Nham lần mò bên gối một chốc, mò tới gói thuốc lá, lấy ra một điếu châm: “Tôi chưa vặn cổ ai bao giờ.”

“Vậy là dùng súng à? Dao? Anh giết nhiều người không?” Vương Việt nhìn hắn, sườn mặt Lư Nham ngậm thuốc lá dưới ánh sao, đường viền rõ ràng nhưng lại có vài phần nhu hòa, rất đẹp.

“Không mấy người, cũng tầm dăm ba người gì đó.” Lư Nham nói, hắn không muốn nói chuyện đó, có điều hắn nói thật, giết người cũng không phải dễ, nhất là với định vị của Quan Ninh cho hắn, công việc đều không phải giương súng kéo cò là xong.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Vương Việt nghĩ ngợi.

“Không biết,” Lư Nham nói, “Thẻ căn cước mấy năm nay dùng là 28.”

“Thẻ căn cước?” Vương Việt hơi mê man.

“WC không làm thẻ căn cước cho cậu à?” Lư Nham quay mặt phun một ngụm khói vào mặt Vương Việt.

“Không có… không biết có hay không.”

“Vậy thẻ công tác thì sao? Thẻ ra vào?”

“Có ích lợi gì?”

“Vào WC năm sao giảm giá 20%.” Lư Nham thở dài.

“Thẻ căn cước là để làm gì?” Vương Việt có hứng thú với cái này hơn.

“Chứng minh có một người như vậy tồn tại,” Lư Nham cười, “Vậy cậu biết mình bao nhiêu tuổi không?”

“Tôi à, tôi mười…” Vương Việt nói đến một nửa thì dừng, mười mấy? Có phải hơi nhỏ  quá không? Đó là bao nhiêu, cậu hơi do dự, “Hai…”

“Mười hai à? Sao cậu không nói cậu tám tuổi đi.”

“Tôi không biết, cũng có thể là không nhớ nữa, rất nhiều chuyện tôi đều không biết cũng không nhớ rõ.”

Lư Nham vốn đã rất buồn ngủ, bị Vương Việt làm ồn như thế, buồn ngủ đều chạy sạch, bụng còn hơi đói.

“Tôi nấu mì ăn, cậu muốn xem không.” Hắn xuống giường, xỏ dép lê đi ra phòng bếp.

“Không xem,” Vương Việt cúi đầu đi theo sau hắn, hơi buồn bực, “Cũng chẳng ăn được.”

Lư Nham vào phòng bếp, lúc đun nước đột nhiên quay đầu lại: “Điền Thất, cậu dùng thân thể không thích hợp có thể dùng trong bao lâu?”

“Không nhất định, vài giây, vài phút, hơn mười phút cũng có,” Vương Việt nhìn nước trong nồi, “Lúc ra rất mệt.”

“Cậu có muốn…” Lư Nham hơi do dự, chủ yếu là nhìn Vương Việt mặt mày ưu thương nhìn chằm chằm vào mì bên cạnh trông rất bi thảm, “Thử xem…”

“Anh à?” Vương Việt quay mặt sang, rồi lại nhanh chóng quay đi, “Đã nói anh không được rồi mà, tôi không dùng được thân thể của anh, là hoàn toàn không dùng được ấy, không hiểu vì sao.”

“Vì sao?” Lư Nham khoanh tay dựa vào tường, hầu hết thời gian, hắn không tin vào trùng hợp, ví như một con người mà quỷ không nhập được vào lại gặp phải một con quỷ không nhập vào được người hắn.

Hẳn là có nguyên nhân gì đó, một nguyên nhân e là căn bản không có manh mối gì để tìm được, hắn cũng không tin sẽ có trùng hợp như vậy.

“Không biết, tôi không biết gì cả,” Vương Việt ngồi xổm xuống chân hắn, xịu mặt cau mày, “Tôi không biết vì sao tôi chết, chết thế nào, chết bao lâu, vì sao tôi không đầu thai được, vì sao lần nào cũng có người gọi tôi trở về tìm chính mình…”

“Tìm chính mình?” Lư Nham ngắt lời cậu, “Ai bảo cậu đi tìm chính mình?”

“Không biết, tôi cảm thấy giọng nói kia hẳn là đã từng nghe, nhưng…” Vương Việt nhíu mày, “Không biết là ai.”

“Tôi hỏi cậu,” Lư Nham cầm bắp cải thảo chậm rãi thái, “Thi thể cậu ở đâu?”

“Cái gì?” Vương Việt ngẩng đầu lên.

“Cậu chết rồi đúng không,” Lư Nham nhìn cải thảo, nhát dao nào cũng thái rất chuẩn, “Vậy xác cậu đâu? Thiêu rồi? Chôn rồi?”

“Tôi…” Vương Việt sững sờ rất lâu, “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới….”


*chân giò kiểu Hàn (jokbal): à thật ra món này không có trong truyện, nhưng vì giờ đang thèm nên t vẫn up, cho mọi người thèm chung.

Klq lắm là dạo này mọi người đang đọc bộ nào, chả hiểu sao dạo này t bị kiểu truyện nào cũng đọc được vài chương là bỏ (T-T) mà toàn là của tác giả t vốn thích ấy, cụ thể trong đống đang đọc dở của t có: Tương Tiến Tửu (Đường Tửu Khanh), Cao năng nhị duy mã (Thanh Sắc Vũ Dực), Trục Vương (Thuỷ Thiên Thừa), Kỳ huyễn dị điển (Nguyệt Hạ Tang), Khai cái môn (Dịch Nhân Bắc), đang định nhảy thêm bộ Người giám tội (Lữ Cát Cát), đọc chương 1 thấy khá ổn, không biết sẽ lết được tới chương mấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play