Rời khỏi nhà hàng,cô tự cho hôm nay là ngày đen đủi,cũng nghĩ nên tìm thêm việc làm thêm bằng không sẽ không lo đủ tiền thuê nhà, còn cả tiền mai kiađể đưa mẹ ra khỏi nhà họ Đường. Bù đầu rối óc, suy nghĩ hồi lâu, cô định sẽ đi làm nhân viên bán thời gian, dù gì cũng không khó khăn. May thay,Chi Ngọc kiếm được một nhà hàng bánh ngọt, đãi ngộ cũng tốt, chị chủ quán lại rất dễ tính, tóm lại không có gì đáng lo.
Nghĩ cũng an tâm hơn rồi, cô vui vẻ đi bán hàng. "Hazzi, hôm nay thu hoạch thật thành công, có điều mệt quá! Đứng từ nãy giờ rồi".Mọi người ở đây đều chăm chỉ làm việc.
Nhân lúc không có khách, Chi Ngọc lười biếng ngồi nghỉ. Đang rất thoải mái, cái vẻ mặt rất là tự mãn, thì khách tới. Quay lại làm việc nghiêm túc, cô ra đừng quầy chạy vội "Xin chào quý khách, quý khách muốn mua loại nào ạ".Chi Ngọc lặng sững người, hồn bay phách lạc, trời xui đất khiến lại gặp tên tâm thần tổng tài. Thở dài, Chi Ngọc hỏi lại"Quý khách muốn mua gì? ".Tần Hữu Đình bật cười nhìn cô,bị cười như vậy cô cảm giác rất khó chịu, chỉ muốn tống cổ cái tên điên này ra ngoài. "Lấy cho tôi loại bánh mà cô thích ấy"."Hả!? "
Không biết cái tên đấy có bị não không, Chi Ngọc nói thẳng thừng"Tần tiên sinh, đây là nơi công cộng, không phải nơi để anh muốn tùy tiện trêu trọc!".Anh sững người nhìn cô bằng vẻ mặt ngạc nhiên, lần đầu tiên coa người con gái dám nói thế với anh. Hữu Đình không hề tức giận, chỉ tay vào chiếc bánh vị dâu mới nhất"Tôi lấy cái này, cô ấy thích ăn ngọt vị dâu! ".
Có lẽ cũng chỉ là trùng hợp, cô cũng thích vị dâu, mỗi khi mệt mỏi hay căng thẳng cô đều mua bánh ngọt ăn, coi như là thói quen luôn rồi. Chợt ngạc nhiên cô thấy cái bản mặt "gian dễ sợ" của anh liếc cô. Lạnh sống lưng, cô gói bánh đưa cho anh nghiêm túc.
Chỉ là cái tên biến thái này thật sự muốn chết hay sao ấy,cầm bánh lại còn cầm tay cô nữa,thoáng vuốt qua da cô một cái nhẹ. Cảm thấy kinh khủng, tựa như bị quấy rối vậy, cô vụt tay lại ngay.
Trước khi đi khỏi, Hữu Đình còn cố tình quay lại nhìn cô, miệng mấp máy vài chữ"Cô gái thú vị! ".Đường Chi Ngọc rợn gáy, nỗi hết da gà lên, có điều, cô thấy cũng không hẳn là ghét cái động tay đó, chỉ khẽ vuốt vùng tay được đụng mà mỉm cười
Nụ cười đơn thuần, tự nhiên ấy làm cho bao đàn ông trong quán phải nhìn cô, không phải con bé quê mùa nữa mà là một thiên thần thực thụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT