Tới ngày Cố Ngạo đưa Trang Dụ gặp bác sĩ nên nhờ Cố Hàm qua trông nom ba chú cháu Trang Bảo dùm. Cố Hàm nghĩ đây là cơ hội tốt để anh vun đắp tình cảm với Bảo Bảo yêu dấu của mình. Vì vậy anh liền xin bệnh viện nghỉ làm một ngày. Sáng sớm Cố Hàm đã đi mua đồ ăn sáng cùng một đống bánh kẹo mang đến.

Trang Bảo nghe mấy câu dặn dò của Trang Dụ rồi vội vàng gật đầu để em ấy mau chóng đi nhanh. Hai người kia đi thì cậu mới thoải mái nói chuyện cùng Hàm Hàm được. Chờ hai người kia đi ra khỏi nhà,Trang Bảo chạy lại đón Cố Hàm kéo tay anh lại ghế sopha ngồi, cậu cười tít mắt nói: " Hoan hô! Hàm Hàm tới chơi với Bảo Bảo. Hàm Hàm mau mau ngồi đi, Bảo Bảo lấy nước cho anh uống. "

Trang Bảo nói rồi vọt vào nhà bếp rót nước. Cậu tung tăng bưng ly nước kê lên miệng anh: " Hàm Hàm uống nước đi, chắc anh chạy xe mệt lắm. Bảo Bảo bồi anh uống ha. "

Cố Hàm há miệng ra để cậu đút nước cho mình. Uống xong anh đem ly nước trong tay cậu đặt xuống bàn, dịu dàng nói: " Cám ơn em! Anh hết mệt rồi. Bảo Bảo là. nguồn năng lượng tốt nhất của anh. Em đúng là thiên thần trời ban cho anh mà. Yêu em chết mất! "

Bảo Bảo nắm tay anh đung đưa: " Bảo Bảo nhớ anh lắm đó. Hàm Hàm đến Bảo Bảo vui quá chừng luôn. Hi hi! "

Hai nhóc con ngồi đối diện vừa khoanh tay trước ngực vừa chéo chân xem phim tình cảm giờ vàng. Cố Minh bĩu bĩu môi, làm vẻ tức giận: " Chú Bảo và chú Hàm bớt bớt sến súa dùm con cái. Da gà da vịt nổi đầy hết rồi này. Làm ơn tha cho hai cẩu FA tụi con đi. Nhìn cảnh này ai chịu nỗi! "

Trang Tinh gật gật đầu nói theo anh trai: " Đúng! Đúng! Sáng sớm tụi con chưa có ăn cơm mà đã được ăn nguyên mâm thức ăn cho chó. Hai chú vậy, tụi con còn lòng dạ nào ăn cơm đây. Hazz! Quả thật ế quá thì khổ lắm, đâu có ai thương mình đâu. "

Cố Hàm biết hai tiểu yêu tinh này lại giở trò chọc ghẹo. Anh đặt thức ăn lên bàn rồi thêm một túi ăn vặt, cười cười nói: " Được rồi hai ông cụ non. Cho chú Hàm xin lỗi đi. Các con xem chú có mua đồ ăn ngon đến đây. Mỗi đứa lấy một phần ăn đi, còn đồ ăn vặt chia nhau ra để dành ăn từ từ. Trong đó toàn kẹo ngon không đấy! "

Nghe tới kẹo ngon mắt ba chú cháu sáng rực lên. Hai nhóc con cầm túi đồ ăn vặt quan sát sau đó xé bịt kẹo ra móc một nắm tay cho Trang Bảo và một bịt bánh snack. Hai nhíc ha ha nói: " Chú Bảo hứa chia nửa kẹo cho tụi con rồi nha bởi vậy chú chỉ được nhiêu đó thôi. Tụi con đem chúng đi đây, bái bai hai người tình tứ vui vẻ nhá. Tụi con về phòng ăn! "

Mỗi đứa lấy một phần cơm sáng rồi cầm nguyên túi kẹo chạy đi mất tâm. Trang Bảo cầm lên mấy viên kẹo cho vào túi, tay còn lại ôm bịt bánh, mặt cậu buồn buồ kèm theo chút tiếc nuối nhìn theo hướng hai nhóc vừa chạy đi. Cậu ngậm ngón tay, lầm bầm nói: " Kẹo ngon của mình. Uổng quá đi! Có mấy cục ăn sao đã. "

Anh trông bộ dạng cậu thật đáng yêu quá chừng. Anh kéo người cậu ôm vào lòng, sủng nịch an ủi: " Ai da, Bảo Bảo của anh đừng buồn mà. Kẹo đó đâu có ngon bằng kẹo này. Anh có dự trữ trước cho em rồi đây. Đủ thứ hương vị trái cây luôn. Em thích chọn nào thì chọn. "

Anh thò tay dưới chân ghế cầm lên một cái túi đựng đầy bánh kẹo khác để trước mặt cậu. Trang Bảo hớn hở chộp ngay túi kẹo mở ra nhìn: " Oa thật này! Quá chừng kẹo ngon luôn. Bảo Bảo cám ơn Hàm Hàm nha. "

Trang Bảo vui cười hớn hở chợt nhớ tới điều gì đó, lập tức đem nguyên túi kẹo giấu trong bụng. Con mắt cậu đảo qua đảo lại nhìn xem hai nhóc con có ở gần đây không. Hành động của cậu cí chút kì quái, Cố Hàm thắc mắc hỏi: " Em làm gì mà cứ thấp tha thấp thỏm vậy. Kẹo sao lại giấu trong đó. "

Trang Bảo đưa tay lên miệng suỵt một tiếng, nói nhỏ nhỏ vào tai anh: " Anh nói khẽ thôi kẻo tiểu Minh, tiểu Minh nghe thấy thì toi mất. Khẳng định với Hàm Hàm luôn tụi nó mà biết sự tồn tại của túi kẹo này thế nào cũng ra cướp mất cho coi. Này là của Hàm Hàm cho Bảo Bảo a nên không ai được phép lấy nó đâu. "

Anh xoa đầu cậu, cầm túi thức ăn lên, ha ha cười: " Em đúng thật là. Sợ hai nhóc thấy vậy chúng ta vào phòng em ăn cơm đi. Sau đó em đem giấu nó ở một nơi bí mật không ai thấy. "

Trang Bảo nghe anh nói có lý, vỗ đùi cái bốp bâ j người đứng dậy: " Hàm Hàm nói đúng lắm! Đi chúng ta vào phòng Bảo Bảo. "

Cậu ôm bụng kẹo của mình nhanh chân chạy về phòng. Cố Hàm dở khóc dở cười chạy theo sau cậu. Hài Bải Bảo nhà ta vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi a.

Tới nơi cậu ngoắc anh vào trong rồi khía chặt cửa phòng lại. Cậu đem túi kẹo cho vào một cái rương to dưới gầm giường cất giấu kĩ càng. Chìa khóa cái rương cậu đem cất trong tủ để có người lấy cái rương thì vẫn không mở nó ra được. Cất giấu xong xuôi, cậu thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt vuốt ngực, hướng anh cười hì hì: " Hàm Hàm lại đây ngồi. Bảo Bảo giấu kẹo xong rồi. Anh lấy cơm cho Bảo Bảo ăn đi, em đói bụng rồi. "

Anh thuận theo ngồi trên giường lấy hộp cơm có đùi gà ra cho cậu ăn: " Đây cơm đây. Anh đúc em ăn ha. Gà em muốn cầm nguyên cái hay xé nhuyễn ra? "

Trang Bảo lắc đầu, tay chộp cái đùi lên cắn một miếng to: " Măm măm ngon quá! Em tự ăn được mà, Bảo Bảo năm nay 29 tuổi rồi đó. Khỏi cần xé chi mắc công. Ăn vầy ngon hơn á. Anh cũng ăn luôn đi, Bảo Bảo ăn mình buồn lắm. "

Anh tự lấy phần cơm của mình ra ăn, lâu lâu lấy khăn giấy lau miệng cho cậu: " Em nói gì cũng đúng. Bảo Bảo nhà ta trưởng thành rồi. "

Hai người ăn uống vui vẻ một hồi, Trang Bảo hình như chưa biết được tuổi của anh, cậu hỏi: " Hàm Hàm bao nhiêu tuổi rồi. Bảo Bảo vẫn chưa biết ngày sinh của anh a! "

Cố Hàm vỗ đầu cậu, anh làm mặt bí hiểm nói: " Bảo Bảo đóan xem anh bao nhiêu tuổi. Đoán trúng là có thưởng đó! "

Trang Bảo lầm bầm tính toán: " A! Chắc Hàm Hàm lớn tuổi hơn tiểu Ngạo nhỉ. À mà tiểu Ngạo mấy tuổi ta? Hình như 31 thì phải, vậy Hàm Hàm 13 tuổi. Anh em có con số phải giống nhau chứ. Không sinh đôi nên phải đảo tuổi nhỉ. "

Anh bậc cười: " Sai rồi, anh em giống nhau đâu phải do tuổi mà xét về ngoại hình cơ. Anh nay 32 tuổi rồi. Ai da anh già lắm rồi a! "

Trang Bảo xua xua tay, phản bác anh: " Hàm Hàm không có già mà. Hàm Hàm trẻ và đẹp trai lắm đó. Không ai vượt qua vẻ đẹp của Hàm Hàm đâu. "

Anh mát lòng mát dạ, được cậu khen vậy sướng quá chừng: " Cám ơn em quá khen. Bảo Bảo cũng rất đẹp trai đó, đáng yêu nữa nè. "

Hai người khen qua khen lại, ăn uống no say nằm vật ra giường. Trang Bảo có xem tivi nói là nếu bạn thương người nào thì phải biết viết tên người đó, viết càng đẹp càng thể hiện tấm chân tình của bạn. Trang Bảo muốn viết têm của Hàm Hàm nhưng lại không biết viết chữ. Cậu phóng xuống giường lục lọi trong tủ lấy cuốn tập với cây bút chì đưa cho anh. Cậu nói: " Bảo Bảo muốn học chữ! Hàm Hàm dạy cho Bảo Bảo đi. Nha nha! "

Anh cầm cây bút với cuốn tập, nhỏ nhẹ hỏi cậu: " Em học chữ là muốn viết cái gì. Anh dạy em trước ha! Sau này anh dạy em mấy chữ khác sau. "

" Bảo Bảo muốn viết tên của Hàm Hàm. Hàm Hàm dạy Bảo Bảo đi mà. "

" Được rồi, anh dạy em. ".

Anh viết vào trang giấy vài chữ rồi đưa cho cậu xem: " Đây là tên anh này, đây là tên em. Viết dễ lắm, em viết thử đi! "

Trang Bảo cầm viết nắn nót từng nét viết tên anh. Cậu viết mãi mà thấy nó méo xẹo, không đẹp chút nào, lòng cậu thất vọng tràn trề. Cố Hàm từ sau lưng cậu quan sát, anh vòng tay đến nắm lấy tay cậu, cằm tì vào vai cậu, hướng dẫn: " Em cầm bút như thế này mới đúng a. Em viết đè nhè nhẹ thôi. Anh kèm em viết thử một lần cho. "

Trang Bảo tập trung tinh thần, nương tay mình theo tay anh viết. Hòan thành đường nét, chữ trong kha khá hơn hồi nãy cậu vui mừng rối rít: " Yea! Tên Hàm Hàm này. Bảo Bảo viết được rồi. Bảo Bảo môic ngày sẽ luyện tập để viết đẹp hơn. Cám ơn Hàm Hàm nha. "

Anh nham hiểm cười: " Em cám ơn anh bằng cách nào đây. Em chứng minh cho anh xem đi. "

Trang Bảo nghĩ nghĩ quang cuốn tập sang một bên, nhào lên người anh, hôn má anh một cái: " Vậy được chưa Hàm Hàm? "

Anh chỉ tay bên má còn lại: " Chỗ này cũng muốn được Bảo Bảo thơm. "

Trang Bảo rướng người hôn cái nữa. Anh lại tiếp tục chỉ lên môi: " Chỗ này nữa cơ! ".

Cậu đỏ mặt đặt môi mình lên môi anh. Được thế, anh đè cậu ra hôn sâu hơn, đưa lưỡi cạy răng cậu ra rồi luồng vào trong. Môi lưỡi hai người quấn quýt với nhau, chờ khi ai nấy thở không nỗi nữa mới luyến lưu buông đối phương ra. Cậu ngượng ngùng nằm trọn trong lòng anh, lí nhí nói: " Phải chi lúc nào Hàm Hàm cũng ở bên Bảo Bảo thì tốt biết mấy. Bảo Bảo thích Hàm Hàm lắm. "

Anh siết chặc vong tay, khẳng định với cậu: " Anh hứa với Bảo Bảo không lâu nữa đâu anh sẽ rước em về ở chung. Khi đó anh sẽ công khai cho tất cả mọi người biết. Còn bây giờ thì chưa được đâu, Bảo Bảo cần thời gian tiếp nhận anh mà. Vội quá rủi mốt Bảo Bảo chán anh thì sao."

" Không có đâu! Em không chán Hàm Hàm đâu. Hàm Hàm tốt như vậy mà! Hi hi! "

Tâm tình với nhau, hai người tìm mấy trò vui vui chơi. Có khi hai nhóc con sẽ qua phá đám, làm bóng đèn sáng trưng. Nhưng tiệc vui rồi đến lúc cũng phải tàn, anh ăn cơm tối xong tạm biệt mọi người ra về.

Trang Bảo từ hôm đó chăm chỉ luyện tập viết tên hai người sao cho đẹp nhất. Có một ngày cậu gửi qua cho anh một bức hình chữ cậu: " Trang Bảo ❤ Cố Hàm. "

Anh mở ra xem rồi đặt nó làm hình đại diện màn hình chính. Lòng anh sung sướng khôn cùng, rãnh rỗi sẽ lấy nó ra ngắm nghía cười như tên điên. Làm cho mấy em y tá, bác sĩ nữ khác sợ hãi tránh xa. Rủi đâu bác sĩ Cố bạo phát cơn điên táp mình thì sao. Lây bệnh dạy khổ lắm a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play