Quảng trường lúc này vô cùng đông người đến quan chiến, không khí trước khi bắt đầu vô cùng náo nhiệt. Người người bàn tán về những trận đấu đặc sắc ngày hôm trước không ngừng nghĩ. Có nhiều người còn lôi kéo đồng bạn đến xem, khiến khán đài của ngày thi đấu thứ hai tăng đột biến, vượt lên hai vạn người.
Điều này vô cùng bất ngờ đối với thí sinh cũng như các vị chấp sự đang quan sát trên hàng ghế chủ tọa. Ngay cả chấp sự Lâm Ngạn cũng cảm thấy hứng thú khi đứng giữa vạn người chủ trì các trận thi đấu.
Sau khi mười lăm thí sinh có mặt đông đủ, khán đài lúc này cũng đã ổn định.
Tiếng chuông lập tức vang lên một tiếng dài, báo hiệu Tuyển Thiên Tài Chiến ngày thứ hai bắt đầu.
Chấp sự Lâm Ngạn nhìn về bảng thông báo bên cạnh nói “Qua bốc thăm, ngày thứ hai có tổng cộng bảy cặp thi đấu, một thí sinh luân không, trực tiếp được xếp vào trận đầu tiên của ngày thứ ba”
Lúc này mười lăm thí sinh mới chú ý đến bảng thông báo, vị trí luân không chính là Phương Triết đến từ Thanh Nguyên Quốc. Điều này khiến nhiều người không cam tâm, vì bọn họ biết thực lực Phương Triết không cao. Được luân không, xem như là vận khí nghịch thiên của hắn, nhưng bọn họ không thể làm gì khác ngoài đưa ánh mắt ghen tức về phía Phương Triết. Riêng hắn, trong lòng hắn nở hoa, vui vẻ vô cùng.
Chấp sự Lâm Ngận nhìn bên dưới các thí sinh, bắt đầu tuyên bố “Trận đầu tiên hôm nay giữa Trần Nhất Phàm đến từ Thanh Lương Quốc đấu với Sơn Thạch đến từ Xiêm Lợi, mời hai thí sinh lên lôi đài!”
Cả hai cùng bước lên lôi đài. Trần Nhất Phàm sử dụng quyền sáo, vũ khí cận chiến. Còn Sơn Thạch sử dụng đại đao, cũng là vũ khí cận chiến nhưng uy lực mạnh hơn. Hơn nữa đao cũng là binh khí được nhiều người ưa thích bởi khí chất bá đạo của nó. Bên dưới khán đài, số người ủng hộ Sơn Thạch nhiều hơn so với Trần Nhất Phàm.
Tiếng chuông vang lên, trận đấu đầu tiên bắt đầu.
Chuyện không ai ngờ tiếp tục xảy ra. Tiếng chuông vừa chấm dứt, Trần Nhất Phàm lao về trước vận dụng Xuyên Không Quyền đánh Sơn Thạch không kịp trở tay, hắn bị đẩy lùi về sau năm bước. Tiếp đó, Trần Nhất Phàm phóng lên cao, quyền sáo nện xuống lôi đài tạo thành một chấn động hất tung Sơn Thạch lên. Thanh đao trong tay Sơn Thạch hoảng loạn, quơ loạn xạ vì không thấy thân ảnh của Trần Nhất Phàm. Lúc này Trần Nhất Phàm thình lình xuất hiện sau lưng, oanh một quyền Băng Liệt Trảo khiến Sơn Thạch không cầm cự nổi, thổ huyết rồi ngã xuống bất tỉnh.
Bên dưới khán đài quan chiến, mọi người vẫn chưa khép miệng lại được vì á khẩu. Chỉ chưa đầy mười lăm hô hấp trước, bọn họ còn đánh giá thấp Trần Nhất Phàm, kết quả Sơn Thạch bị ngược thảm hại đến như vậy.
Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn đứng lên tuyên bố “Trần Nhất Phàm thắng!”
Trần Nhất Phàm hờ hững nhìn sang vị trí Sơn Thạch đang nằm bất tỉnh, lúc này đã có đồng bạn đưa xuống. Sau đó hắn nhìn về phía Phương Triết đang quan sát hắn, hắn nhếch miệng lên cười. Lý do hắn có hành động như vậy, vì trước đó, đồng bạn hắn Bạch Văn Sơn không ngừng nhắc đến hắn, khen ngợi hắn. Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu. Hôm nay gã đó lại luân không, càng khiến hắn thêm oán khí. Hắn muốn so tài với Phương Triết.
Chấp sự Lâm Ngạn nhìn lôi đài đã dọn dẹp xong, hắn tiếp tục tuyên bố “Trận tiếp theo mời Bạch Văn Sơn đến từ Thanh Lương Quốc và Dương Nhất Lang đến từ Thanh Nguyên Quốc lên lôi đài!”
Bạch Văn Sơn cùng Dương Nhất Lang nghe gọi tên, đồng thời phi thân lên lôi đài. Cả hai chắp tay chào hỏi “Xin chỉ giáo!”
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Dương Nhất Lang tháo trường thương xuống, cầm trường thương chỉ về một bên, còn Bạch Văn Sơn xuất ra một thanh trường kiếm chỉ lệch xuống lôi đài. Hắn lần đầu dùng kiếm đối với đối thủ, nói lên hắn tôn trọng Dương Nhất Lang.
Cả hai xuất hiện trên lôi đài, một người là chiến thần bất bại, còn người kia như một kiếm khách phong trần trong giang hồ. Hình ảnh đối xứng nhau vô cùng đẹp mắt.
Bên dưới người quan chiến tranh luận ồn ào, bọn họ khó lòng đánh giá được ai hơn ai. Bởi vì khí thế hai người phát ra đều ngang nhau.
Lúc này, Bạch Văn Sơn khẽ nhếch miệng cười, hắn lao về phía Dương Nhất lang sử dụng Bạch Gia Truy Tinh Kiếm đâm một đường thẳng hướng về phía trước, đồng thời hắn lách sang một bên, xoay một vòng điểm ra một chỉ Nhất Sát về phía Dương Nhất Lang. Dương Nhất Lang lúc này tâm tình không đổi, hắn sử dụng Tam Liên Sát đỡ được chiêu đầu, còn chỉ pháp, hắn lùi về sau dùng cán thưởng đỡ.
Nhất kích có kình lực mạnh, như vô hình đẩy lùi Dương Nhất Lang về sau năm bước, nét mặt hắn lúc này biến khó coi. Trước đó từng thấy chỉ pháp của đối phương, hắn muốn trải nghiệm thử, không ngờ uy lực đáng kinh ngạc như vậy.
Dương Nhất Lang thở dốc, hắn nhìn đối thủ phong thái ung dung tự tại. Hắn chậm rãi đứng thẳng người, hít sâu một hơi. Sau đó hắn vận dụng kình lực, quét một đường lên trời rồi hét lên “Địa chấn!”
Một vết nứt xuất hiện lập tức lao về phía Bạch Văn Sơn, hắn biết chiêu thức này không tầm thường nên hắn thu kiếm lại. Hắn một nắm đấm nện xuống lôi đài, kình lực bạo phát tạo ra một vòng tròn bao bọc lấy hắn, khiến đòn tấn công của Dương Nhất Lang vô dụng.
Lúc này Dương Nhất Lang đã áp sát Bạch Văn Sơn. Hắn chỉa mũi thương về trước, vận dụng một một bộ thương pháp căn bản đâm, quét, và quơ ngang kết hợp bộ pháp vô cùng điêu luyện. Đây chính là Dương Gia Thương Pháp danh chấn tứ phương thức thứ nhất “Hàng long”. Nét mặt Dương Nhất Lang lúc này vô cùng nghiêm trọng, hắn lúc này người thương hợp nhất.
Bạch Văn Sơn dùng kiếm chống đỡ, nhưng vô dụng vì không tìm ra bất kỳ khe hở nào. Hắn lui về sau năm bước, Dương Nhất Lang không buông tha, mũi thương hướng về trước khẽ quát “Truy Long”. Trường thường hắn như được kéo dài ra đâm về hướng Bạch Văn Sơn. Bạch Văn Sơn hắn tâm động, vội dùng kiếm chống đỡ nhưng bị đánh văng ra khỏi lôi đài. Hắn hoảng hốt xoay người, vận dụng tuyệt kỹ Bạch Ngọc Kinh tuyệt học của Bạch gia, lơ lửng trên không được mười hô hấp. Hắn nhanh chóng phóng vào trung tâm lôi đài.
Mọi người bên dưới khán đài đều tỏ ra tiếc cho Dương Nhất Lang, nếu đối phương không có tuyệt kỹ, hắn đã thắng rồi.
Bạch Văn Sơn lúc này đã rung động, hắn vừa đánh giá thấp Dương Gia Thương, hậu quả suýt thua cuộc. Hắn nhìn về hướng Dương Nhất Lang, sau đó thu kiếm lại. Hắn trong người lúc này bùng phát ra một loại kình lực, loại kình lực này gây một loại áp súc cho người bình thường, bên dưới quan chiến cảm giác tim đập liên hồi.
Bạch Văn Sơn một ngón tay chỉ về trước hô “Nhất Sát!”
Một vệt sáng phóng về hướng Dương Nhất Lang rất nhanh, hắn liền dùng cán thương ra đỡ, nhưng không ngờ cán thương không chịu nổi áp lực, bị ép cong vào trong, áp sát ngực hắn. Hắn hốt hoảng, xoay thương tạo ra một vòng xoáy rồi nhảy sang một bên. Hắn chưa hết sững sờ thì đối phương giơ hai ngón tay về phía hắn, niệm “Song Long Chỉ!”
Hai vệt sáng như hai hư ảnh song long, to bằng hai cánh tay lao về phía Dương Nhất Lang, hắn lúc này không dám khinh suất, mũi thương chỉ lên trời, hắn gồng người hét lớn “Phá Thiên!”.
Từ mũi thương phóng xuất một hư ảnh ngân long to lớn, phóng về trước ngăn chặn, nhưng bị hai hư ảnh song long triệt phá. Hắn dùng cán thương đỡ một lần nữa, lần này cán thương triệt để bị gãy làm hai, hắn bị đánh bay ra khỏi lôi đài. Dáng vẻ vô cùng chật vật.
Hắn đứng dậy, phun một ngụm máu, sau đó hướng Bạch Văn Sơn chắp tay nói “Chỉ pháp quá mạnh, tiểu đệ bội phục!”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc liền hỏi “Chỉ pháp này có thể cho tiểu đệ biết có mấy thức không?”
Bạch Văn Sơn nhìn đối phương, sau đó liếc sang Phương Triết. Hắn nói “Bốn thức!”
Tuyệt kỹ của một người được xem là bí mật, chưa giao đấu đã nói là điều tối kỵ. Có thể Bạch Văn Sơn vì Phương Triết mà cho hắn một ân huệ để tâm phục khẩu phục.
Lúc này Dương Nhất Lang đã biết hắn thực sự không phải là đối thủ của Bạch Văn Sơn, ánh mắt hắn nhìn trường thương bị gãy làm đôi. Hắn thở dài, trở về đoàn đội mình.
Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn lên lôi đài nhìn Bạch Văn Sơn, đưa cho hắn một ánh mắt thán phục, hắn tuyên bố “Trận thứ hai Bạch Văn Sơn thắng!”
Hắn tiếp tục tuyên bố “Trận tiếp theo Trầm Phi từ Thanh Nguyên Quốc đấu với Thạch Trung đến từ Xiêm Lợi, mời hai thí sinh lên lôi đài!”
Phương Triết nhìn về phía Trầm Phi đang đứng lẻ loi ngoài đoàn. Hắn cũng nhìn Phương Triết nhếch miệng cười, rồi tiến lên lôi đài.
Lúc này Trầm Phi cùng Thạch Trung đã ổn định vị trí, tiếng chuông vang lên báo hiệu bắt đầu.
Thạch Trung là một mãnh nhân, vác đao hai trăm cân khí thế hừng hực. Còn đối phương ác danh ở ngày đầu tiên, phế đi đối thủ. Điều này khiến một người cương trực như hắn vô cùng bắt mãn. Hắn phóng về trước, một đao bổ xuống ngay vị trí Trầm Phi, nhưng khi nhìn lại chỉ là một khoảng không người.
Trầm Phi lúc này xuất ra trường kiếm, cắt một đường kiếm trên lưng Thạch Trung khiến hắn mất thăng bằng ngã về trước.
Trầm Phi như một bóng ma, tiếp cận hắn mà không hề tạo ra ba động nào. Mũi kiếm hắn chĩa vào cánh tay cầm đao của Thạch Trung khiến Thạch Trung hét lên kêu thảm. Hắn gồng người, cuồng hóa, tay kia cầm đao quơ loạng choạng về phía Trầm Phi tìm cách thoát khốn. Khi hắn nhìn lại, tay còn lại cũng đã bị đối phương phế đi dễ dàng. Hắn đứng thất thần không hiểu đối phương sử dụng chiêu thức gì. Hắn hoàn toàn không nhìn thấy động tác của đối phương, như vậy làm sao mà đánh, hắn tuyệt vọng.
Trầm Phi nhếch lên cười hiểm, thân ảnh lại biến mất.
Lúc này một âm thanh “keng” vang lên khiến mọi người vô cùng bất ngờ. Một thanh chủy thủ bị đánh văng ra một khoảng cách xa mười trường. Canh tay Trầm Phi khẽ rung nhẹ, hắn vừa rồi bị một vật gì đó, tốc độ vô cùng nhanh cản trở chiêu thức vừa rồi, nếu không hắn đã phế đi hai chân của Thạch Trung rồi.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Triết.
Phương Triết bình thản nói “Đối phương đã không còn sức phản kháng, cần gì phải phế đi đối phương!”
Lúc này mọi người nhìn thanh chủy thủ của Trầm Phi, mới biết được những chiêu thức này đều là của một sát thủ cận chiến, chiêu thức vô cùng ngoan độc. Hầu như ra tay là kẻ địch bị phế đi hoặc mất mạng.
Chấp sự Lâm Ngạn đứng gần đó quan sát, âm thầm ra hiệu cho người đánh chuông hành động. Tiếng chuông vang lên, trận đấu xem như kết thúc. Dù Thạch Trung không rơi xuống võ đài, chưa nói đầu hàng, nhưng tình trạng vậy, hắn làm gì có khả năng thi đấu tiếp.
Các đồng bạn Xiêm Lợi chạy lên lôi đài, dìu hắn xuống. Ánh mắt Thạch Trung nhìn về hướng Phương Triết đầy lòng cảm kích. Đối phương vừa rồi mới cứu hắn. Hắn có thắc mắc, bản thân hắn không nhìn thấy chiêu thức, làm cách nào Phương Triết lại có thể nhìn thấy, từ một khoảng cách xa vài chục trượng có thể cản trở được, thậm chí đánh văng vũ khí của Trầm Phi. Có phải mọi người đã đánh giá thấp hắn không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT