Trên Linh Uyển Thượng Cung.
Ba huynh đệ Thiên Chủ La Thiên Bảo, La Chính Hành cùng Khang Bất Biến ngồi trong hoa viên thưởng thức tiên trà.

Cả ba hàn huyên tâm sự lại những sự kiện trước kia.
Có thể nói, bọn họ dù trải qua biến cố thế nào cũng không thể xóa bỏ được mối quan hệ sư huynh đệ.
Trước kia, La Thiên Bảo cùng La Chính Hành đều là thiếu niên ưu tú của La gia.

Trong khi thiên tài lớp lớp trong La gia chuyên tâm tu luyện trong gia tộc hoặc lịch luyện ở những nơi cùng hung cực hiểm để nâng cao tu vi, La Thiên Bảo cùng La Chính Hành nghe theo một lời đồn về ngọn núi Đông Hòa.

Trên núi Đông Hòa có một vị cao nhân là Thái Bạch Linh Tôn tọa trấn.

Điểm đặc biệt là ngọn núi Đông Hòa cách một nghìn năm xuất hiện một lần.
Khi đó, La Thiên Bảo cùng La Chính Hành bỏ đi danh tiếng trong gia tộc mà lên đường tìm tung tích ngọn núi Đông Hoa.

Trải qua trùng trùng điệp điệp khó khăn, sau ba năm cả hai mới phát hiện ra vị trí xuất hiện của ngọn núi Đông Hòa.

Hai người bọn họ cùng bái nhập núi Đông Hòa, bái Thái Bạch Linh Tôn làm sư.

Trước đó Khang Bất Biến sớm bái hạ trước nên làm đại sư huynh.
Con đường tu luyện trên núi Đồng Hòa vô cùng gian khổ.

Sư phụ Thái Bạch Linh Tôn không có bản thể rõ ràng, bên ngoài chỉ là một đốm sáng phát ra tiếng nói.
Sư phụ giao cho mỗi người một bảo điển để tự mình tu luyện.

Trong đó, Khang Bất Biến nhận được “Hư Không Bảo Điển”, La Chính Hành nhận được “Minh Văn Bảo Điển” và La Thiên Bảo nhận “Đạp Hư Bảo Điển”.
Bọn họ dựa trên ghi chép bảo điển tự lĩnh ngộ, tự tu luyện.
Điểm đặc biệt của bảo điển chính là dù cùng một loại bảo điển nhưng nếu tu luyện theo một hướng khác, kết quả sẽ khác.
Trải qua năm trăm năm tu luyện, cả ba đều đạt được thành tựu nhất định.

Mỗi một người đều tìm được Đạo cho riêng mình.
Trước khi xuống xuống núi, cả ba lập lời thề đời đời tôn trọng mối quan hệ sư đồ cũng như mối quan hệ sư huynh đệ nếu không sẽ vạn kiếp bất phục.

Đó chính là cốt lõi để cả ba không bao giờ phản bội sư môn.
Sau khi xuống núi, La Chính Hành cùng La Thiên Bảo thành danh ở Thiên Sư đường còn Khang Bất Biến chọn một con đường không phân biệt chính tà.

Đó là Đạo của Thiên Sát Chi Đạo...
Đến đây, Khang Bất Biến cười nói “Trong ba người thì chỉ có nhị sư đệ là đã thành thân, phu nhân kiệt xuất hơn người.

Hơn nữa nhị sư đệ cùng tam sư đệ cùng một chỗ chưởng quản một thế lực lớn, còn sư huynh ta đơn độc không biết bao giờ mới ngóc đầu dậy nổi...”
La Chính Hành nhấp một ngụm trà rồi nói “Lão huynh nói vậy cũng không đúng.

Con đường Thiên Sát Chi Đạo của lão huynh tùy biến, có thể nói là nghịch thiên hành sự không chịu trói buộc.

Đây mới gọi là nhân sinh, phần đệ thì sắp tới lại bận rộn cho Thiên Chủ lão đệ nhàn vân dã lạc rồi…”
Thiên Chủ La Thiên Bảo lắc đầu thở ra một hơi dài ai oán “Nếu thật sự lão huynh có thể chấp chưởng Thiên Sư Đường, đây là phúc của Thần Vực.

Chỉ sợ không có ngày đó!”
Nói đến đây, sắc mặt Thiên Chủ La Thiên Bảo có phần nghiêm trọng.
Dừng lại một hồi, Thiên Chủ nói tiếp “Mười hai đội ngũ tinh nhuệ Thiên Vệ Quân thăm dò Chiến Trường Thần Tích đều không có người trở về.

Hầu như mọi tin tức của Thiên Sư Đường hành sự bọn chúng đều nắm trong lòng bàn tay… Chỉ sợ lần này Thần Vực khó cứu vãn.

Cho nên Thần Chiến diễn ra là để tạo con đường sống cho ba vạn tu sĩ đang ở Thần Vực mà thôi.

Bản chất Thất Thập Nhị Kiếm cùng Chí Tôn Kiếm chỉ là di chỉ của Thiên Chủ đời đầu.

Kết quả thế nào ta cũng không diễn toán ra được...”

Khang Bất Biến nghe xong liền nhướng hàng chân mày lại.

Đây là tin tức nội bộ và tuyệt mật.

Không nghĩ tới tam sư đệ không hề giấu giếm mà nói thẳng ra vấn đề.
Khang Bất Biến đặt chun trà xuống rồi hướng về phía Thiên Chủ nói “Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều có nhân tố đột biến.

Đây là một chân lý do ta phát hiện ra khi đốn ngộ Đạo của Thiên Sát Chi Đạo.

Cho nên chỉ cần lão đệ cố gắng hết bản sự, mọi việc sẽ biến nguy thành an”
Khang Bất Biến dừng lại một lúc, sau một hồi lão nhớ ra một chuyện liền nói “Bên trong tòa U Minh Sơn đang uẩn dục một con hung thú, là hậu duệ của thượng cổ hung thú Cùng Kỳ.

Nếu nó mà uẩn dục trưởng thành.

Thần Vực lại một phen sóng gió, tam sư đệ sớm có kế hoạch di tản tu sĩ ở Thần Vực xem như là tam sư đệ có cách nhìn vô cùng thấu đáo… Riêng ta đã tìm cách thăm dò bên trong tòa U Minh Sơn nhưng không tìm được tin tức nào, chỉ biết bên trong có vài tên đứng đầu rất mạnh”
Đến đây, La Chính Hành mới chen vào “Có một việc sư đệ không hiểu vì sao đại sư huynh đánh giá cao tên tiểu tử đó lại không cho hắn toàn bộ ấn ký Thiên Sát, hà tất phải việc một lý do đánh thắng đại sư huynh chứ?”
Khang Bất Biến mỉm cười, lắc đầu nói “Đạo của Thiên Sát Chi Đạo bản thân ta còn chưa thấu triệt để rồi chịu sự phản phệ mất đi bản thể, chỉ còn duy trì ở trạng thái Đạo Chủng.

Hơn nữa Thiên Sát Ấn muốn lấy được phải thông qua hai quy tắc, một là tình nguyện dâng tặng, hai là đánh bại thì mới lấy được.

Không phải người tạo ra Thiên Sát Chi Đạo muốn làm gì thì làm…”
Nói đến đây, Khang Bất Biến mới thở dài thất vọng “Cho nên, đạo chưa tới thì không nên cưỡng cầu.

Đã cường cầu bất buộc phải đánh đổi.

Ta còn tồn tại đã là một kỳ tích…”

Khang Bất Biến nhìn về phía ba viên tử sắc châu liên tục bay xung quanh Thiên Chủ.
Khang Bất Biến mới nói “Trong ba sư huynh đệ, Thiên Chủ lão đệ vẫn là nhân tố bí ẩn nhất.

Đến giờ ta vẫn chưa nhìn ra Đạo mà tam sư đệ theo đuổi là gì...”
Thiên Chủ La Thiên Bảo cười nhạt nói “Chỉ là một loại chấp niệm không đáng nhắc tới.

Riêng ta cảm thấy vui vẻ ở thân phận Ngự Kiếm Tôn Giả đã đủ rồi”
La Chính Hành cảm giác thiếu thiếu gì đó liền than trách nói “Ta là người thường xuyên lịch luyện, thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa vì lý do gì không thành danh tiếng?”
Khang Bất Biến cùng Thiên Chủ La Thiên Bảo nghe La Chính Hành than thở rồi nhìn nhau khẽ lắc đầu.

Cả hai quá quen tính cách âm thầm hành sự, lặng lẽ rời đi thì làm cách nào mà lưu lại danh tiếng cho được.
Đúng lúc này, trưởng lão Âm Phong Các La Chấn xuất hiện.
Trưởng lão từ tốn bẩm báo “Mọi thứ gần như hoàn tất, mời Thiên Chủ đến Trung Chính Điện họp bàn nghị sự”
Thiên Chủ La Thiên Bảo gật đầu rồi quay sang Khang Bất Biến dò hỏi “Đại sư huynh có muốn tham gia cho vui không?”
Khang Bất Biến xua tay từ chối nói “Việc riêng của Thiên Sư Đường ta không tiện tham dự.

Ta ở đây thưởng thức tiên trà là được, hai sư đệ cứ thong thả…”
Thiên Chủ La Thiên Bảo cũng không miễn cường đại sư huynh liền cùng La Chính Hành và trưởng lão Âm Phong Các rời đi.
Khang Bất Biến nói là chờ đợi hai sư huynh đệ trở về nhưng lão cũng lặng lẽ đặt chun trà xuống rồi thân ảnh cũng dần biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play