Phương Triết ngoài mặt so tài với nam nhân ngực sẹo Chu Bình nhưng vẫn không ngừng đề phòng nhóm ba người còn lại. Ánh mắt ba người còn lại gồm hai nam trung niên mặt mày khó chịu và một nữ nhân ngoài ba mươi có gương mặt sắc sảo không ngừng đảo lia lịa. Hành động này chứng tỏ, bọn chúng chắc chắn bất thiện.
Phương Triết sắc mặt không đổi nói “Ta cùng Chu đại ca một chiêu thắng thua. Nếu ta thắng bọn tiểu đệ liền rời đi, như thế nào?”
Chu Bình mỉa mai nói “Tiểu đệ có vẻ quá tự tin chăng?”
Phương Triết thoáng sờ đầu mỉm cười. Quả thật, hắn đương nhiên tự tin chỉ là có một phần cảnh giác.
Đối với người lạ mặt phải tự tin và không để lộ ra nỗi sợ, nếu không đối phương sẽ xem đó là điểm yếu để gây khó dễ.
Phương Triết không nói nhiều, liền xuất ra Xi Vưu Kiếm hướng qua một bên chờ đợi.
Một bên truyền âm căn dặn Hoàng Mập “Tứ đệ cẩn thận, nhóm người này không đơn giản!”
Dặn dò xong, Phương Triết liền buông Xi Vưu Kiếm ra. Xi Vưu Kiếm tự động di chuyển trước ngực rồi không ngừng xoay vòng. Kiếm chiêu này chính là “Xuyên Tâm Nhất Kiếm”, thức đầu của Ngự Kiếm Quyết 2.
Tên Chu Bình nhìn thấy uy lực kiếm chiêu bạo phát đi ra không lớn, hơn nữa chỉ là một chiêu ngự kiếm không quá đáng ngại. Cho nên ngoài mặt hắn thờ ơ, hoàn toàn không xem đối phương ra gì.
Chỉ là Phương Triết tùy ý điểm ngón tay về trước. Xi Vưu Kiếm tức tốc lao đến hướng Chu Bình với tốc độ chỉ trong chớp mắt khiến tóc gáy Chu Bình dựng đứng lên.
Chu Bình hoảng loạn giơ hai tay ra, vận dụng linh lực tạo thành một lớp hộ thuẫn chống đỡ. Chỉ là Xi Vưu Kiếm xem lớp hộ thuẫn như một tờ giấy băng xuyên qua dễ dàng.
Xi Vưu Kiếm va chạm với ngực Chu Bình gây ra một tiếng “Choang” cực kỳ lớn. Lớp y phục bên ngoài bong tróc lộ ra một tấm Hộ Tâm Khiên màu đen cũ kỹ.
Nhìn sơ có thể đoán Hộ Tâm Kính này được chế tác từ Tinh Vẫn Thạch.
Uy Lực Xi Vưu Kiếm đẩy lùi Chu Bình về sau mười bước chân. Dù bản thân Chu Binh được Hộ Tâm Khiên bảo vệ nhưng dư chấn quá mạnh khiến Chu Bình bị ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn trố mắt ra nhìn thiếu niên trước mắt, kèm theo sự ngạc nhiên tột độ.
Chiêu thức không gây ra áp lực, nhìn tầm thường vô hại lại có uy lực quá bạo liệt. Điều này nằm ngoài dự đoán.
Chu Bình lấy lại bình tĩnh rồi vỗ tay khen người “Không nghĩ tới, tiểu tử lại mạnh như vậy. Chu Bình ta khâm phục… Ta giữ lời hứa, buông tha cho hai người các ngươi!”
Phương Triết nghe vậy liền chắp tay lại làm ra vẻ mừng rỡ nói “Nếu vậy, đa tạ Chu đại ca bỏ qua chuyện nhỏ nhặt này. Hy vọng có duyên gặp lại!”
Chu Bình nghe xong lời khách sáo, hắn lại mở to mắt ra ngạc nhiên. Nội tâm không ngừng nhủ thầm “Trên đời này vẫn còn nhiều người ngây thơ như vậy sao?”
Phương Triết nhìn sang Hoàng Mập rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng gầm gừ rồi theo sau chủ nhân mình.
Chỉ là Phương Triết đi được năm bước chân thì phía sau bạo phát ra khí tức nguy hiểm.
Phương Triết cùng Hoàng Mập nhanh chóng nhảy sang một bên né tránh.
Ngay vị trí cả hai đang đứng bị cấm xuống mười chín mũi xích mâu sắc bén.
Vũ khí này chính là vũ khí của mười chín tên đã chết trước đó. Lúc này mười chín tên đứng bật dậy với đôi mắt trắng bệch mơ hồ.
Phía sau mười chín tên vừa tấn công là Nhị Nương, một trong bốn thành viên chấp quản nơi này.
Nàng ta cười hắc hắc nói “Chu đại ca tha cho hai ngươi, nhưng Nhị Nương ta chưa có thông qua!”
Nói đến đây, nàng ta quát lên “Lão Tam, lão Tứ lên!”
Nàng ta vừa dứt lời thì hai tên bên cạnh Chu Bình tức tốc chui xuống lòng đất. Khi xuất hiện đã chặn đầu Phương Triết và Hoàng Mập.
Phương Triết cùng Hoàng Mập trố mắt ra nhìn, vì đây là lần đầu tiên cả hai nhìn thấy thủ đoạn độn thổ nhưng tốc độ lại nhanh đến như vậy.
Nhị Nương đứng nhìn hai thiếu niên bị bao vây. Nàng ta phất tay một cái, mười chín tên thuộc hạ điều khiển xích mâu lao đến tấn công. Từng đường tấn công Xích Mâu đều dồn Phương Triết và Hoàng Mập vào cửa tử, lối tấn công cực kỳ hung hiểm.
Phương Triết thấy vậy liền cầm Xi Vưu Kiếm quét ngang một đường. Kiếm chiêu quét ngang cắt rời mười chín tên thuộc hạ ra làm hai. Chỉ là mười chín tên này như hóa thành một tờ giấy. Dù bị cắt rời ra làm hai, chỉ trong hai hô hấp đã ghép lại như chưa từng bị trúng chiêu.
Phương Triết nhíu hàng chân mày lại vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thủ đoạn đối phương quả nhiên quỷ dị vô cùng.
Hoàng Mập một bên bình tĩnh, trước đó vận dụng “Thiên Đạo Thần Chưởng” chưa thông. Lúc này hắn tập trung, giơ hai tay về trước tung ra một chưởng. Chưởng pháp vô hình vô ảnh tức thì bạo phát ra lực lượng không theo lẽ thường. Một chưởng đánh bay mười chín tên thuộc hạ đang chuẩn bị áp sát.
Phương Triết nhân cơ hội đó “Tốc Biến” tiếp cận Nhị Nương đánh ba dấu khắc ấn “Tế Ti Võng” phong bế nàng ta hoàn toàn.
Chu Bình nhận ra chiêu thức của Thiên Sát tức thì biến sắc mặt. Hắn không nghĩ tới một thiếu niên không rõ lai lịch lại là một thành viên của Thiên Sát Hội.
Lão Tam và Lão Tứ nhận ra Nhị Nương bị phong bế. Cả hai nhanh chóng tẻ ra hai hướng áp sát Phương Triết.
Phương Triết không chút do dự điểm ra hai chỉ “Định” chớp mắt “Định” đối phương lại. Đối phương trong khoản thời gian hai hô hấp mất đi tri giác rơi tự do xuống đất mà không biết bản thân vì sao lại rơi vào trạng thái mơ hồ đó.
Chu Bình nhìn thiếu niên đối diện hoàn toàn thay đổi, không còn là một người vô hại mà có năng lực với thủ đoạn quá quỷ dị. Chỉ cần đối phương nảy sinh sát ý, bọn họ chắc chắn phải chết.
Chu Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi giơ tay lên ngăn hai tên Lão Tam và Lão Tứ đang chuẩn bị tấn công.
Hắn chắp tay lại hướng Phương Triết tạ lỗi rồi nói “Chuyện này là lỗi do bọn ta. Hai vị rộng lượng bỏ qua, xem như không đánh không quen biết!”
Hắn nói đến đây liền phóng vút lên cao rời đi. Ba người Nhị Nương, Lão Tam cùng Lão Tứ dẫn theo tên thủ lĩnh còn sót lại tức tốc rời đi. Riêng Nhị Nương đi được một đoạn liền quay đầu nhìn Phương Triết cười khẩy một cách bí hiểm.
Phương Triết nhìn theo hướng bọn người bất thiện rời đi. Hắn liền căn dặn “Chúng ta nhanh chóng rút lui, đến Huyền Lăng rồi tính. Ở nơi đây khắp nơi đều nguy hiểm trùng trùng…”
Nói rồi, Phương Triết nhanh chóng thu Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vào Thú Linh Liên.
Còn về con Thuồng Luồng, từ khi xuất ra bên ngoài, nó chui xuống lòng đất tìm kiếm thứ gì đó.
Khi Phương Triết triệu hồi thì Thuồng Luồng mới trồi lên mặt đất, trong miệng Thuồng Luồng ngậm một khối thạch có hình dáng như một quả trứng. Trên bề mặt có một hoa văn kỳ lạ màu xanh thẩm.
Thuồng Luồng ném cho Phương Triết rồi tự động chui vào bên trong Thú Linh Liên.
Bản thân Phương Triết vẫn còn ngơ ngẩn không biết khối thạch này là gì, nhưng vừa cầm trong tay. Một loại tin tức cũng như một lời chỉ dẫn hiện ra trong đầu.
Phương Triết bất ngờ thốt lên “Càn Khôn Thạch?”
Hoàng Mập một bên thắc mắc liền hỏi “Khối thạch này là gì vậy đại ca?”
Phương Triết vẫn còn động dung, chậm rãi nói “Đây là Càn Khôn Thạch!”
Nói đến đây, Phương Triết gấp rút nói “Chúng ta nhanh chóng đến Huyền Lăng xem tình hình thế nào, nơi đây không tiện ở lâu”
Nói rồi, Phương Triết liền phóng xuất phi hành thú Thần Ưng Cổ Hồng ra ngoài. Cả hai nhanh chóng phóng lên lưng thần ưng rời đi.
Trong lòng Phương Triết vẫn còn rung động vì tin tức mà Càn Khôn Thạch truyền đến.
Khối thạch này tên là Càn Khôn Thạch. Một viên đá bình thường không có năng lực nào, nhưng Càn Khôn Thạch lại là vật dẫn để tìm kiếm một loại đá có liên quan đến không gian. Đó là Không Gian Thạch. Người sở hữu Không Gian Thạch có thể dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác cực kỳ nhanh chóng. Chỉ cần một chớp mắt có thể xuyên qua giới vực đến một nơi khác. Nói một cách dễ hiểu, muốn từ Bắc Cảnh đến Thần Vực thông qua Không Gian Thạch, chỉ là một cái chớp mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT