Khung cảnh bên trong khối cầu là trên một đỉnh sơn phong với hoàn cảnh u ám tịch mịch. Nơi đó có một tế đàn bên cạnh một vực sâu vạn trượng, hầu như không nhìn thấy đáy vực.
Khi lần đầu tiên Phương Triết nhìn thấy, trước đó đã có một thân ảnh nam nhân bị đánh bay xuống vực. Dáng vẻ vô cùng chật vật, có thể nói tình trạng nam nhân đó vô cùng thảm.
Phía trên tế đàn chỉ còn lại một nam nhân tuấn mỹ với mày kiếm sắc bén, ánh mắt băng lãnh như muốn giết người và một nữ nhân bạch y đang bị khóa chặt vào những sợi dây xích kiên cố. Hai mắt nàng ta đỏ hoe vì vừa chứng kiến cảnh tượng vô cùng đau lòng.
Nữ nhân bạch y đó có hình dáng tương đồng với nữ nhân đang đứng bên cạnh hắn, cũng là Quả Đầu Ác Phụ.
Nam nhân tuấn mỹ nhìn nữ nhân nghiến răng kẽo kẹt “Lạc Âm, nàng vì tên Phá Quân thối tha kia lại dám phản bội ta. Nàng không biết hậu quả sẽ thế nào sao?”
Nàng ta không nói, răng cắn chặt lại, khuôn mặt trong phút chốc trở nên đỏ rực như bạo hỏa.
Nam nhân tuấn mỹ nhìn thấy tình huống nàng ta sắp tự bạo, hắn bỗng nhiên cười lớn lên. Tiếng cười của hắn vang vọng ra tứ phương, khiến trong tầng mây u ám thêm lôi quang sáng rực.
Hắn giơ ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng ta rồi thình lình vỗ lên trán nàng ta một cái thật nhẹ. Cái vỗ nhẹ này nói là nhẹ nhưng khiến một sợi tàn hồn của nàng ta bị rút ra bên ngoài.
Hắn cầm sợi tàn hồn trong tay, nhìn ngắm rồi thổi bay sợi tàn hồn vào hư không.
Tiếp theo, hắn với tay vào hư không chộp lấy một sợi chỉ đen, sợi chỉ đen ngọ nguậy như một sinh vật sống rồi thả vào vị trí mi tâm nàng ta.
Hắn nghiến răng kẽo kẹt “Lạc Âm, ta sẽ khiến nàng sống không bằng chết!”
Nàng nhận ra sợi chỉ đen kia là gì, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Trong ánh mắt chất chứa bao nhiêu là thù hận, đường tơ máu trong con mắt nàng ta nổi lên đỏ cả con mắt.
Nam nhân tuấn mỹ tháo sợi xiềng xích ra, rồi ném nàng xuống vực sâu vạn trượng. Chừng mười hô hấp sau thì một âm thanh cực kỳ lớn vang lên từ bên dưới vực sâu vạn trượng.
Đó chính là âm thanh tự bạo của Lạc Âm.
Sau đó thì chỉ còn là một mảng đen mịt mờ bao trùm lấy khối cầu.
Quả Đầu Ác Phụ lại rên lên một tiếng, tiếng rên rỉ này khiến tâm can Phương Triết nhất thời gợn sóng. Một loại cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy không gian xung quanh, mặc dù nơi đây là bên trong Vô Thượng Vạn Vật Kính.
Quả Đầu Ác Phụ ngừng rên rỉ, nàng ta chạm nhẹ tay lên bề mặt khối cầu chứa những hình ảnh quá khứ. Khối cầu dần thu nhỏ lại như một viên linh châu nhỏ nhắn bình thường rồi nuốt lấy.
Loại thủ đoạn này, theo Phương Triết suy đoán có thể là cách để giữ lại những phần ký ức không thể nhìn thấy được khi ra bên ngoài Vô Thượng vạn Vật Kính. Tình huống này nói lên, nàng ta có linh trí vô cùng cao với thủ đoạn lợi hại, mới có thể thao tác được như vậy.
Nuốt xong khối cầu chứa nhiều hình ảnh, thân ảnh nàng ta dần dần tiêu thất. Tỏa Đinh Giới trong Túi Càn Khôn lóe lên một dạ quang.
Phương Triết lấy ra Tỏa Đinh Giới xem xét, hắn dự định đem Tỏa Đinh Giới vào Giới Chỉ. Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn vẫn để Tỏa Đinh Giới vào Túi Càn Khôn bên dưới thắt lưng để Tỏa Đinh Giới dễ dàng câu thông với bên ngoài.
Xong việc, hắn lấy ra viên Lưu Ly Châu bắt đầu vận dụng ý niệm phóng thích những trường đoạn ký ức có Hoa Lạc Đồng ra bên ngoài rồi phong ấn vào Lưu Ly Châu.
Thủ đoạn này tương đối dễ thực hiện hơn hơn so với cách vận dụng công pháp “Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết” rất nhiều. Thủ đoạn này chỉ đơn thuần là gán ghép những hình ảnh vào Lưu Ly Châu, mà Lưu Ly Châu như có tác dụng tự động thu giữ những dòng ký ức mà hắn muốn lưu lại.
Bản thân hắn muốn lưu giữ toàn bộ, nhưng Lưu Ly Châu chỉ có thể lưu giữ những dòng ký ức trong khoảng thời gian ba canh giờ. Cho nên hắn tốn thêm một đoạn thời gian sàng lọc lại những trường đoạn mà hắn cho rằng là quan trọng nhất.
Làm xong việc phong ấn lại ký ức vào Lưu Ly Châu, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn ngồi phịch xuống mặt đất, tâm trạng nhất thời vui vẻ.
Chỉ là đến lúc này, hắn mới phát hiện bản thân không biết cách rời khỏi Vô Thượng Vạn Vật Kính.
…
Bên ngoài Minh Chính Điện.
Đàm Thu Nguyệt vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nàng giữ nguyên ánh mắt về phía Vô Thượng Vạn Vật Kính xem xét động tĩnh.
Theo một lý nào đó, Phương Triết phải bị trục xuất khỏi tiên kính nhưng đến thời điểm hiện tại đã qua hai ngày. Tên tiểu tử đó vẫn không hề bị trục xuất ra bên ngoài.
Bản thân nàng cũng không biết nguyên nhân, vì từ trước đến giờ Vô Thượng Vạn Vật Kính ngoài tông chủ và nàng ra thì không ai được phép đi vào bên trong tiên kính.
Những thiên tài trong tông môn chỉ có thể chạm tay vào bề mặt tiên kính để kiểm tra Thiên Sinh. Phương Triết chính là một ngoại lệ, mà ngoại lệ lần này có phần không đúng, khi mà hai ngày rồi, hắn vẫn không bị trục xuất ra bên ngoài.
Nếu có lão tông chủ khó ưa ở đây, có thể lão sẽ biết cách đưa Phương Triết ra bên ngoài. Đằng này, lão đã bế quan hơn năm năm qua, không có dấu hiệu xuất quan.
Cho nên nàng không có cách nào khác ngoài chờ đợi.
Cho dù nàng tiến vào bên trong Vô Thượng Vạn Vật Kính thì chưa chắc đã có thể gặp hắn ở cùng một không gian. Nếu biết trước được tình huống này, nàng chắc chắn sẽ không để tên tiểu tử ngốc đó rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lúc này tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão trở về.
Trên khuôn mặt cả hai đều thể hiện sự mừng rỡ rõ ràng. Bởi vì nhiệm vụ thiêu trụi ma thụ hoàn thành thuận lợi.
Tam trưởng lão vội vã tiến lại gần Đàm Thu Nguyệt nói “Ta cùng ngũ trưởng lão dựa theo dấu vết Thủy Lăng Kính dò xét ra tổng cộng bốn mươi chín địa điểm trồng ma thụ, bọn ta cũng đã thiêu trụi sạch sẽ bốn mươi chín ma thụ đó. Nguy cơ về loại dịch bệnh trước đó thật sự đã được loại trừ...”
Ngũ trưởng lão cũng tiến lên bẩm báo “Nhóm đệ tử thăm dò khu vực đã từng là khu vực dịch bệnh trước kia báo lại. Tình hình số người có triệu chứng suy nhược, sinh lực bị rút cạn đã không còn. Xem ra tiểu tử kia nói đúng, nguyên nhân thật sự là do ma thụ gây ra…”
Đàm Thu Nguyệt gật đầu, xem như mối nguy cơ loại “dịch bệnh” đã loại trừ. Chỉ là trong lòng nàng vẫn có một loại trực giác vẫn không an tâm.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Vô Thượng Vạn Vật Kính. Nàng hướng tam trưởng lão dò hỏi “Trước giờ ngươi có từng gặp qua trường hợp tiến vào Vô Thượng Vạn Vật Kính mà qua hai ngày rồi vẫn không bị trục xuất ra hay không?”
Tam trưởng lão ngẫm nghĩ một hồi rồi nói “Lần gần đây nhất chính là đại trưởng lão vào tiên kính diễn toán về tai họa ngầm ở Vô Thượng Tông sáu tháng trước. Về phần tông chủ, sáu năm trước có tiền vào một lần. Sau đó lão ở bên trong bảy ngày bảy đêm, rồi mới bị trục xuất ra bên ngoài. Một năm sau đó thì tông chủ bắt đầu bế quan…”
Đàm Thu Nguyệt thở dài “Nếu có cách cưỡng ép trục xuất tên tiểu tử đó ra ngoài thì trong lòng ta bớt lo lắng...”
Tam trưởng lão lắc đầu, hắn nói “Ta có nghe tông chủ nói qua một lần. Muốn cưỡng ép người bên trong ra khỏi tiên kính cần phải có ấn ký tông chủ. Mà lão đã bế quan, giờ không cách nào cầu kiến được...”
Đàm Thu Nguyệt nhất thời sửng sốt “Vì sao chuyện này ta không hay biết!”
Tam trưởng lão nhất thời cười hắc hắc nói “Do sư tỷ quá lười biếng không chịu tìm hiểu về lão tông chủ...”
Lời tam trưởng lão chưa dứt câu thì đã bị Đàm Thu Nguyệt vỗ một chưởng văng ra khỏi Minh Chính Điện.
Nàng ta hặm hực trách mắng “Ta đã nói, trong tông môn không được gọi ta là sư tỷ…”
Ngũ trưởng lão một bên đổ mồ hôi hột, hắn lấy ra Thủy Lăng Kính hai tay đưa cho Đàm Thu Nguyệt rồi nhanh chóng rút lui. Bản thân hắn không muốn rời khỏi Minh Chính Điện theo cách vừa rồi.
Đàm Thu Nguyệt đuổi xong hai tên phiền toái ra ngoài, tâm tình nàng bỗng nhiên chán nản.
Nàng nhủ thầm “Mới tìm được một tiểu đệ đệ dù ngốc nghếch nhưng có chút soái khí, không nghĩ tới lại hại hắn không thể thoát ly ra bên ngoài. Loại tâm trạng này thật sự khó chịu...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT