“Cha mẹ… “

Phương Triết hét lên, hai tay với vào khoảng không. Hắn vừa mơ thấy cha mẹ mình bị mã tặc sát hại, nguyên do là hắn mải mê luyện tập Ngự Kiếm Thuận, không có bên cạnh cha mẹ bảo vệ nên mới bị ám toán.

Phương Triết nắm chặt tay, mồ hôi nhiễu nhãi. Hắn bắt đầu hoang mang, lo lắng. Hắn vẫn còn dư âm trong giấc mơ, nên hơi thở vẫn chưa đều đặn. Hắn quyết định, sáng ngày hôm sau sẽ trở về Lăng Ba Thành. Hắn không muốn dây dưa ở nơi dược điền thêm ngày nào nữa. Hắn lo lắng cho cha mẹ, nếu giấc mơ là sự thật, hắn sẽ ân hận suốt đời.

Hắn giờ đã có một tay bản lĩnh, không bảo vệ được cha mẹ thì luyện kiếm còn ý nghĩa gì nữa.

Phương Triết trằn trọc không ngủ được, hắn ra bờ hồ nhìn lên ánh trăng sáng. Khung cảnh lung linh, huyền ảo, xa xa dưới gốc cây, Tiểu Hắc nằm ngủ vô cùng thoải mái.

Hắn dường như, đã lâu rồi không có thức giấc vào giờ này. Tâm trạng lo lắng khiến hắn suy nghĩ nhiều chuyện không hay.

Từ sau khi cuộc gặp gỡ Khúc Tiểu Bạch, hắn đã thành một con người khác. Có năng lực hơn, vì thế trách nhiệm bảo vệ người thân càng nhiều hơn. Nếu hắn là một tiểu hài tử vô tri, liệu hắn có thể ở dược điền, trải nghiệm cuộc sống đơn sơ, giản dị nơi hoang dã này hay không.

Hắn tựa lưng vào vách tường, sau đó ánh mắt mệt mỏi từ từ khép lại, cho đến khi chìm vào giấc ngủ mơ hồ.



Phương Triết mở mắt ra, Tiểu Hắc đang nhìn hắn không chớp mắt. Nó nhìn Phương Triết như có điều suy nghĩ “Chủ nhân, ngươi có phải muốn ngủ bụi giống ta không”.

Phương Triết dụi mắt, nhận ra trời đã sáng. Hắn cảm giác nhẹ nhỏm. Trời sáng, hắn phải lên đường trở về kinh thành, nếu rảnh rỗi, hắn tìm một nơi vắng vẻ luyện tập Ngự Kiếm Quyết cũng được.

Còn về thảo dược, hắn đã ghi nhớ rõ ràng, chỉ là lấy lý do để ở lại luyện tập phi kiếm mà thôi.

Lúc này, Phương Long hối hả chạy vào lớn tiếng báo “Thiếu gia, ngoài cổng có người bất tỉnh…”

Phương Triết đang ngồi bên ngoài hành lang phòng, nghe được hộ vệ báo cáo. Hắn vội vã chạy ra ngoài cổng xem xét tình hình, lúc này động tĩnh khá lớn, hầu như người trong sơn trang đều tụ tập.

Phương Triết nhìn một gã đang nằm bất tỉnh, quần áo bị đốt, da dẻ hắn bị cháy đen trong thật thê thảm.

Hộ vệ Bạch gia, Bạch Vi Nhất và Bạch Nhất Đảm cũng có mặt, bọn hắn nhận ra hình xăm Bạch gia trên cánh tay.

Bọn hắn mới tiến lại gần, nhét một viên đan dược vào miệng, vị hộ vệ đó liền mở mắt ra, ho sặc một hơi rồi mới nhìn dáo dát xung quanh.

Hắn nhận ra hai vị trưởng lão Bạch gia, liền vội vàng thi lễ, nhưng hắn không đủ sức, chỉ luống cuống rồi vẫn phải dựa vào Phương Long.

Bạch Nhất Đảm hỏi “Ngươi là hộ vệ phân bộ nào?”

Hắn nhìn vị Bạch trưởng lão Bạch gia, liền bẩm báo “Thuộc hạ, hộ vệ Bạch phu nhân trong Điền Hoa Thôn… thuộc là là Bạch Nghĩa, đã từng gặp qua Bạch Nhất Đảm trưởng lão ở Bạch gia tộc hội”

Bạch Nhất Đảm gật đầu, sau đó mới hỏi tiếp “Ngươi tại sao lại thê thảm như vậy?”

Bạch Nghĩa chợt nhớ lại, liền khóc lóc “Bẩm báo Bạch trưởng lão, đêm qua, Điền Hoa Thôn xuất hiện một vị khách nhân. Hắn dáng người thon dài, có chòm râu khá dài, muốn tìm Phương Triết thiếu gia”

Bạch phu nhân biết hắn đến sinh sự, liền cho trục khách. Không ngờ, hắn không nói gì, liền phóng hỏa đốt trụi đình viện của Bạch phu nhân…”

Hắn thở dốc một hơi, rồi kể tiếp “Chúng thuộc hạ kịp thời xuất hiện phản kháng, và cứu được Bạch phu nhân. Nhưng tên đó rất quỷ dị, hắn phóng ra những quả cầu lửa về chúng thuộc hạ, thuộc hạ không dám chống cự, né tránh nên thoát nạn. Những hộ vệ khác, trực tiếp dùng đao kiếm chống cự những quả cầu lửa, đều bị đốt cháy thành tro cốt….”

Bạch Vi Nhất sững sờ, khi nghe thủ đoạn phóng hỏa. Hắn hỏi “Có phải, tay trái hắn lúc nào cũng cầm một cái tẩu thuốc, vẻ mặt lúc nào cũng cười hiểm?”

Bạch Nghĩa liền gật đầu, vẻ mặt âm hiểm đó, khắc sâu trong lòng hắn, vì những bằng hữu đã bị chết dưới tay lão ác ma đó.

“Hắn thực sự đến!” Bạch Vi Nhất lẩm bẩm. Sau đó hướng Bạch Nhất Đảm nói “Ngươi về Bạch gia, điều động một trăm cao thủ đến đây, nói Bạch gia chủ Hạc tiên sinh đã xuất thủ”

Bạch Nhất Đảm nhìn nét mặt nghiêm trọng của thúc phụ, hắn cũng không do dự gật đầu, trực tiếp đi ngay.

Bạch Vi Nhất nhìn Bạch Nghĩa hỏi tiếp “Những người khác? Có ai còn sống không?”

Bạch Nghĩa gật đầu trả lời “Tên đó phóng hỏa đốt sạch Điền Hoa Thôn, những hộ vệ chống cự đều chết, chỉ có dân trong thôn là bị bọn mã tặc bắt đi. Bạch phu nhân cũng bị chúng bắt đi. Bọn hắn nói hai ngày sau đến Yên Phong Lĩnh ở Thanh Sơn giao ra khế đất và Phương Triết, Nếu không bọn chúng sẽ giết hết người trong thôn”

Bạch Vi Nhất không nói gì, sau đó hắn liền vội vàng đi về Điền Hoa Thôn xem tình hình.

Phương Triết giao việc chăm sóc Bạch Nghĩa cho gia nhân, sau đó hắn cùng hai vị hộ vệ thân thiết theo sau Bạch trưởng lão.

Một khắc sau, mọi người có mặt ở bên ngoài Điền Hoa Thôn.

Khung cảnh trước mắt chính là đổ nát, toàn bộ nhà trong thôn đều bị thiêu rụi sạch sẽ, khói vẫn còn nghi ngút.

Bạch Vi Nhất nhìn thủ đoạn phóng hỏa, âm thầm lắc đầu. Bọn chúng ra tay hầu như rất nhanh, và dứt khoát.

Hắn lẩm bẩm “Thủ đoạn khống hỏa này, đúng là hắn!”

Sau một hồi khám xét, mọi người tìm được hơn hai mươi thi thể hộ về và mười trai tráng trong làng. Những người này chắc hẳn đã chống cự quyết liệt, nên mới gặp khốn cảnh. Bon hắn nếu biết, người phàm đối đầu một vị tiên nhân, gặp cảnh tượng gì, bọn hắn nhất định sẽ thúc thủ chịu trói.

Bạch Vi Nhất cảm thán “Không nghĩ tới, Nhiêu Phong Trại lại dám liều lĩnh ra tay ngoan độc như vậy! Nếu ta không đòi lại công đạo, những người này chết sẽ vô ích!”

Bạch Vi Nhất nhìn sang Phương Triết dặn dò “Ngươi bản lĩnh, nhưng chuyện này đã đụng chạm đến Bạch gia ta, nên tiểu tử ngươi ngoan ngoãn ở nhà xem kịch là được!”

Phương Triết không phản ứng, hắn cảm giác mọi chuyện xoay chuyển cực nhanh. Nếu không xảy ra chuyện này, hắn đã lên đường về kinh thành rồi.

Hắn nhủ thầm “Nếu ta về kinh thành, Nhiêu Phong Trại cũng chưa chắc buông tha Điền Hoa Thôn, và buông tha ta, ta đã vô tình giết chết con trai tên trại chủ, sớm hay muộn cũng sẽ bị trả thù.”

Phương Triết trầm tư suy nghĩ một lúc, hắn muốn triệt để giải quyết Nhiêu Phong Trại. Hắn không muốn tai họa ngầm sẽ khiến hắn luôn mang cảm giác bất an. Hắn chợt nhớ ra một chuyện, liền hướng Bạch Vi Nhất nói “Tiểu bối có một kế. Trước mắt trở về sơn trang, ta muốn tra khảo một người!”

Trong tay Phương Triết còn nhốt một tên mật thám Nhiêu Phong Trại. Tên này đối ngoại nhân, hắn đã chết. Nhưng thực chất, hắn đang bị nhốt trong mật thất sơn trang Phương gia.

Một khắc sau, Bạch Vi Nhất theo sau Phương Triết tiến vào mật thất sơn trang. Nơi này trước kia là của Bạch gia quản lý, nên Bạch Vi Nhất không lạ gì với kết cấu chặt chẽ buồng giam.

Cánh cửa vừa mở ra, tên mật thám đã đứng chờ sẵn. Hắn được gia nhân Phương gia chiếu cố ăn ở, nên vẻ ngoài của hắn không hề tiều tụy, hay có dấu vết bị ngược đãi.

Phương Triết đi vào, nhìn hắn nói “Lần này là cơ hội của ngươi! Trước kia ta không thả ngươi đi, một là vì ngươi là người Nhiêu Phong Trại, hai là thả ngươi đi rồi, ngươi cũng chắc chắn bị người Nhiêu Phong Trại diệt khẩu!”

Tên mật thám không nói, vì những lời Phương Triết nói đều đúng. Hơn nữa, hắn sợ chết nên mới đầu hàng Phương Triết. Nếu ngoan cố, có thể đã chết lâu rồi.

Hắn gật đầu ra vẻ không có ý kiến. Phương Triết nói tiếp “Giờ Nhiêu Phong Trại chủ động làm ác, nên bọn ta không thể ngồi im được. Ngươi vẽ ra sơ đồ sào huyệt Nhiêu Phong Trại, sau khi xong việc, ta sẽ thả ngươi đi, thậm chí còn trả công cho ngươi!”

Tên mật thám im lặng lắng nghe, sau đó lấy trong người ra một tấm bản đồ. Hắn đưa cho Phương Triết. Phương Triết nhận lấy rồi đưa cho Bạch Vi Nhật trưởng lão.

Hắn nói “Tiểu bối cân nhắc, lần này chủ lực Nhiêu Phong Trại chắc chắn sẽ tụ họp ở Yên Phong Lĩnh. Tiểu bối sẽ cùng hộ vệ đến Yên Phong Lĩnh ứng phó, sào huyệt Nhiêu Phong Trại phiền Bạch trưởng lão xử lý…”

Bạch Vi Nhất nhìn vào bản đồ. Bên trong có đường đi nước bước đến sào huyệt của Nhiêu Phong Trại. Bạch Vi Nhất mỉm cười “Ngươi nhìn xem, sào huyệt bọn chúng cũng ở Thanh Sơn. Chúng ẩn náo trong động Phong Nha, cách Yên Phong Lĩnh chỉ hai trăm dặm…”

Phương Triết bất ngờ, nhìn vào bản đồ, vị trí Yên Phong Lĩnh như lòng chảo. Nếu không có đề phòng, bọn họ lúc nào cũng có thể bị đánh úp. Một cái bẫy hầu như không có đường thoát.

Bạch Vi Nhất vẻ mặt nghiêm túc nói “Sáng mai, chúng ta sẽ chia nhau hành động. Ta sẽ gửi vị trí cho Bạch gia, hai ngày sau sẽ tụ họp ở Thanh Sơn. Lần này Bạch gia sẽ không đứng ngoài cuộc để bọn chúng muốn làm gì thì làm nữa!”

Tên mật thám đứng kế bên nhìn nét mặt Bạch gia trưởng lão, hắn âm thầm may mắn, vì sớm đã rút khỏi Nhiêu Phong Trại. Chính vì lý do đó, mà hắn rất thành thật và sẵn sàng phối hợp cùng Bạch trưởng lão tìm con đường an toàn để xâm nhập vào Thanh Sơn. Dù sao, hắn cũng là một mật thám, đường đi nước bước ở Yên Phong Lĩnh hay Phong Nha Động ở Thanh Sơn đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play