Hai ngày sau, tại khu vực Ngoại Chủng Khô Lâu Sơn.
Ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng xuất hiện với y phục đệ tử nội viện khiến những đệ tử nội viện khác chú ý.
Hôm trước bọn họ còn mặc thanh y của đệ tử ngoại viện, hôm sau nhóm người này đã trở thành đệ tử nội viện. Việc này trước giờ chưa từng có tiền lệ. Những tai mắt còn phát hiện ba người bọn họ đang ở Thủy Trúc Lâm mà nơi đó chính là cấm địa của thái thượng trưởng lão.
Điều này nói lên quan hệ của ba người bọn họ và thái thượng trưởng lão không tầm thường.
Lúc này cả ba người tâm trạng thoải mái, cảm giác vạn mục chú ý đúng là không tệ.
Hoàng Mập nhớ lại, trước đó vài ngày trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ. Sợ thất trưởng lão tìm ra nguyên nhân cái chết của nhi tử nàng, lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào sống yên thân ở Đạo Viện được. Nếu không nhờ Bạch Vô Thiên, ba người bọn họ và Mặc Thần Dương sẽ không có cơ duyên to lớn như vậy. Nói một cách khác thái thượng trưởng lão yêu quý Bạch Vô Thiên đến chừng nào.
Về phần Lý Nhược Băng, trong lòng nàng vẫn chưa hết lưu luyến.
Trước khi đến Thâm Uyên tu luyện, Mặc Thần Dương trao cho nàng một thanh đoản kiếm được làm từ gỗ có màu sắc đỏ như tơ máu. Đoản kiếm có tên là Lưu Ly, ý nghĩa là không nỡ buông bỏ.
Đoản kiếm này trước kia là phụ thân Mặc Thần Dương tự tay khắc tặng cho nương tử mình. Đây chính là di vật duy nhất mẫu thân Mặc Thần Dương để lại cũng là vật tùy thân vô cùng quan trọng đối với hắn.
Hắn trao cho Lý Nhược Băng cũng nói lên tình ý đối với nàng. Nàng ta nhận lấy cũng chứng tỏ rằng, nàng ta chấp nhận tình cảm Mặc Thần Dương dành cho nàng, chỉ là cả hai chưa có dịp thổ lộ.
Lần xa cách này không phải một hai tháng mới có thể gặp lại, cả hai đều tu luyện ở hai nơi khác nhau. Một người ở Đạo Viện, một người ở Thâm Uyên, một nơi cực kỳ xa xôi.
Điều khiến cả ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng bất ngờ. Đó là trước khi đi, Mặc Thần Dương hướng về phía ngọn núi nơi thái thượng trưởng lão tọa lạc. Hắn quỳ xuống vái ba lạy, thể hiện ân tình sâu sắc mà thái thượng trưởng lão dành cho hắn. Hắn vốn ít nói, bên ngoài băng lãnh lại thể hiện là một con người trọng tình nghĩa khiến mọi người có cái nhìn khác về hắn.
Lúc này cả ba người không ngần ngại tiến sâu vào Khô Lâu Sơn, mục tiêu của bọn họ là xuyên qua Nhị Chủng, đến Tam Chủng thực hiện nhiệm vụ sư phụ giao phó. Đó là trong vòng mười ngày phải thu thập được Lang Đàm Thảo và tinh huyết của con Xích Mục Lang Vương ở sâu trong Tam Chủng.
Khi nhiệm vụ thành công, lão sư phụ sẽ cho ba người một cơ duyên mà không phải ai cũng có được. Điều này tạo thành động lực không nhỏ khiến cả ba không ngần ngại tính mạng, liều mình đi vào.
Bởi vì nếu không nhận nhiệm vụ hoặc là nhiệm vụ thất bại. Cả ba sẽ mất cơ duyên, con đường tu luyện sẽ còn rất dài. Mà bọn họ lại không có quá nhiều thời gian như vậy.
Trước đó cả ba người từng đi vào Ngoại Chủng một lần, nên lần thứ hai đi vào, bọn họ dễ dàng vượt qua bằng cách chuyền từ nhành cây này sang nhành cây khác. Vì thế không gây ra quá nhiều động tĩnh.
Khi bước vào Nhị Chủng, hung thú sẽ có đẳng cấp cao hơn, tính nguy hiểm cao hơn. Thường tập trung ba loại là Thực Nhân Hoa, Song Nha Thử và Hắc Bạch Độc Văn.
Ba loại hung thú này ẩn nấp và chỉ tấn công khi có người xâm nhập vào địa bàn của bọn chúng. Trong đó, độc văn là khó đối phó nhất vì bọn chúng hoạt động thành bầy, khả năng hút máu cực kỳ lợi hại. Chỉ cần bọn chúng bám được con mồi, chỉ sau vài hô hấp, con mồi chỉ còn lại một bộ xương khô.
Chính vì nguy hiểm trùng trùng, nên ba người đặt mình vào tư thế thật cẩn trọng.
Rừng núi bạt ngàn, ba người không cách nào phân biệt được bản thân đang ở khu vực nào của Khô Lâu Sơn. Bởi vì trước đó, Ngoại Chủng và Nhị Chủng đều có đề bảng chỉ dẫn khu vực rõ ràng, nhưng khi đã đặt chân vào Nhị Chủng, bọn họ đã đi được một đoạn thời gian vẫn không nhận ra dấu hiệu phân biệt nào.
Cho đến khi ba người lạc phương hướng, bước vào một khu vực đất trống có nhiều mô đất nhấp nhô. Khắp nơi mọc đầy cỏ lùn và cỏ nhung như một tấm thảm xanh trải dài xanh ngắt.
Hoàng Mập tò mò tiến lại gần mô đất thì phát hiện, đây là một cái hang nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn những mô đất xung quanh. Theo tình hình, mỗi một mô đất là một cái động phủ nhỏ.
Bên trong có nhiều cặp mắt đỏ ngầu nhìn ra bên ngoài, khiến Hoàng Mập giật mình. Hắn nhanh chóng lùi về sau mười bước, rồi quát lên “Rút lui!”
Hắn vừa nói xong, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng đề phòng, nhanh chóng thoái lui về sau.
Từ bên trong những cái hang phóng ra lần lượt những con Song Nha Thử. Con nào cũng biểu lộ một thái độ giận dữ, bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công.
Cả ba người nhanh chóng xuất ra trường kiếm, riêng Âu Dương Sinh xuất ra trường thương sẵn sàng nghênh tiếp bọn chúng.
Tứ phía sau, những thân ảnh Song Nha Thử bắt đầu tấn công dồn dập, những nhát kiếm chém ngang mình những con Song Nha Thử chỉ có thể đẩy lùi bọn chúng về sau, không hề gây ra thương tích cho bọn chúng. Lớp da bọn chúng khá dày, kiếm chiêu bình thường không có tác dụng lớn.
Bất đắc dĩ, Hoàng Mập và Lý Nhược Băng sử dụng “Vĩnh Sinh Kiếm”, “Khoái Hoa Kiếm” mới đánh chết được vài con. Nhưng số lượng Song Nha Thử tụ tập lại càng lúc càng đông, số lượng đã hơn hai trăm con.
Âu Dương Sinh cũng không kém là bao, hắn vận dụng “Truy Phong Kích”, “Phá Thiên Kích” vẫn chỉ đâm xuyên hơn mười con.
Với tình trạng này kéo dài, sinh lực cả ba người sẽ cạn kiệt. Đến khi cạn kiệt, chắc chắn là không thể thoát khỏi khốn cảnh.
Âu Dương Sinh quát lên “Mở đường rút, đi sâu vào bên trong!”
Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng gật đầu. Cả hai tụ tập lại, một người dùng kiếm, một người dùng băng phiến hạn chế tốc độ Song Nha Thử rồi nhanh chóng mở đường lui.
Cả ba người rời khỏi khu vực đất trống, liền băng xuyên qua một cánh rừng. Nơi đây có một con suối trải dài như thể ngăn cách hai khu vực.
Bên kia con suối, sau bụi cây có một bông hoa màu đỏ to lớn như một mái đình. Từ bên trong đóa hoa tỏa ra một mùi hương cực kỳ dễ chịu.
Ngươi xưa có câu, mật ngọt chết ruồi ý tứ là thứ gì càng hấp dẫn, càng nguy hiểm.
Hoàng Mập không nóng vội, hắn lấy một tảng đá ném về phía đóa hoa màu đỏ nhưng không thấy phản ứng gì. Hắn tiếp tục ném thêm vài tảng đá để chờ xem phản ứng.
Lúc này đóa hoa màu đỏ bị kích động, xoay lại, bông hoa mở to miệng ra, chân chính lộ ra chân thân là một con Thực Nhân Hoa.
Theo như ghi chép, Thực Nhân Hoa kích thước không lớn như vậy. Đây chắc chắn là một con biến dị, tên là Hỗn Thực Nhân Hoa.
Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng nhanh chóng phòng bị, vũ khí xuất ra sẵn sàng đối kháng. Đối với một con hung thú như Hỗn Thực Nhân Hoa, đây xem như một trải nghiệm thực chiến đầy hữu ích.
Hỗn Thực Nhân Hoa tỏa ra mùi hương một là dụ hoặc, hai là thăm dò thực lực đối phương. Ba nhân loại này thực lực không cao, nếu vo với nó thì vẫn thấp hơn một cấp bậc. Điều này khiến nó an tâm, bắt đầu tiếp cận.
Những sợi rễ Hỗn Thực Nhân Hoa thay thế đôi chân di chuyển về phía dòng suối. Nó muốn băng qua con suối để chén ba con mồi.
Khi sợi rễ vừa chạm vào dòng nước thì nó nhanh chóng rút trở về. Nó sợ nước, phản ứng của nó giận dữ vì không thể băng qua được dòng suối đang chảy xiết.
Lý Nhược Băng tính toán một lúc, nàng lại gần Hoàng Mập và Âu Dương Sinh bàn đối sách. Đối với Hỗn Thực Nhân Hoa sợ nước, thì chỉ có cách dùng nước đối phó với nó.
Sau một lúc tính toán Hoàng Mập bước ra, tay cầm trường kiếm đánh giá con Hỗn Thực Nhân Hoa đối diện. Nó phát hiện nhân loại đang quan sát, hai chiếc lá như thể hai cánh tay nó đung đưa khiêu khích.
Hoàng Mập cũng cười hắc hắc đáp trả. Hắn quơ một kiếm về phía dòng suối, đường kiếm tạo ra một loại chấn động khiến nước dưới dòng suối bắn lên khỏi mặt nước tung tóe. Hắn tiếp tục quơ thêm nhiều nhát kiếm để nước suối phóng lên khỏi mặt nước bao trùm lên Hỗn Thực Nhân Hoa.
Lý Nhược Băng lựa chọn thời cơ, nàng điểm hai ngón tay về phía dòng nước. Một luồng hàn khí phóng xuất, nhanh chóng bắn về phía con Hỗn Thực Nhân Hoa khiến nước bị đóng băng, rồi khóa chặt nó lại.
Âu Dương Sinh nhanh chóng phóng qua bên kia bờ, trường thương đâm về phía cuống hoa nhưng không thể đâm xuyên qua được. Hắn đổi phương hướng, quét hai đường bên cạnh, cắt hai chiếc lá hai bên.
Lúc này phần miệng Hỗn Thực Nhân Hoa nhúc nhích, lớp băng như muốn nứt ra. Hắn không do dự, phi thân lên cao sử dụng “Phi Thiên Kích” hướng phần miệng nó xuyên qua. Trường thương tấn công cùng thời gian với lớp băng tan ra, khiến Hỗn Thực Nhân Hoa không thể phản kháng.
Nó réo lên một tiếng rồi đổ gục sang một bên, toàn thân yểu xìu rơi vào tình trạng hấp hối.
Âu Dương Sinh không bỏ qua, tiến lại gần một kích kết thúc nó. Hoàng Mập và Lý Nhược Băng một bên vô cùng phấn khích với màn phối hợp ăn ý vừa rồi.
Lúc này, từ sau bụi cây rục rịch, rồi bắt đầu phát ra một loạt tiếng ríu rít của Thực Nhân Hoa. Âm thanh càng lúc càng lớn. Chỉ sau mười hô hấp, một bầy Thực Nhân Hoa xuất hiện, số lượng hơn một trăm con.
Cả ba người hốt hoảng, nhanh chóng giữ khoảng cách rồi rút lui khỏi khu vực này.
Bọn họ hướng đầu nguồn con suối một mạch đi thẳng. Bọn Thực Nhân Hoa không ngừng đuổi theo. Cuống hoa của bọn chúng như có độ co giãn nên có thể tấn công từ khoảng cách xa, miệng bọn chúng không ngừng công kích như muốn trả thù cho lão đại của bọn chúng.
Khoảng cách đầu nguồn con suối càng gần thì ba người phát hiện bọn Thực Nhân Hoa từ từ thoái lui cho đến khi không còn một con nào đuổi theo. Áp lực không khí xung quanh lúc này đã thay đổi.
Cả ba nhanh chóng phi thân lên đầu nguồn con thác đang chảy xuống. Áp lực thay đổi bất thường, khiến lông tóc ba người dựng lên. Bất giác, khí tức nguy hiểm xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT